Chương 44

Chương 44:

Trịnh Lẫm Tự cười nói.

"Vẫn là một câu kia, cách làm của Đại ca mấy huynh muội chúng tôi đều bày tỏ không có ý kiến, nhưng chưa nói đến tiểu muội nhà chúng tôi bị Kỷ Nhược Bạch ăn, dù Kỷ Nhược Bạch nhà anh đυ.ng vào một sợi tóc của nó, đã đủ để cho huynh đệ chúng tôi làm thịt hắn, nhưng nếu là ý tứ của tiểu muội, chúng tôi cũng không tiện nhúng tay, chuyện của đại ca là do các người có lỗi trước," Cố Giàn Hoài Minh vỗ vỗ cằm, nhưng lúc nói đến Kỷ Nhược Bạch ăn Viên Bảo Đình, Văn Hoán Hoán cảm giác được hắn đè nén hơi thở xuống, nghĩ thầm quả nhiên cả Cố gia đều là muội khống* a, "Các người cũng phải để cho Kỷ Nhược Bạch nhìn một chút, thị trường chứng khoán chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu quả thật muốn vào cửa Cố gia chúng ta, cách làm này của hắn đúng là khó khăn."

(*Muội khống: hiểu nôm na là sủng em gái)

"Ah? Theo như cách nói của anh, phải như thế nào mới có thể vào được cửa Cố gia các người?"

Ngoài cửa, giọng nói nam nhân lạnh thấu xương như băng vang lên.

Kỷ Nhược Bạch một thân áo sơ mi màu đen vừa vặn đứng ở cửa, khuôn mặt nhìn ngạo nghễ thẳng tắp vào Cố Giang Hoài Minh, trong ánh mắt tản ra lãnh ngạo đủ để khiến cho người khác phải nhượng bộ lui binh.

Cố Giang Hoài Minh tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, xem tình hình cổ phiếu vừa rồi tuyệt đối là có người tác động vào, thủ pháp tinh vi như vậy lại không hiện dấu vết anh còn tưởng rằng tuyệt đối là Kỷ Nhược Bạch ở phía sau thao tác, không thể tưởng được anh ta cũng chỉ làm ra một màn mở đầu xinh đẹp, khiến cho thị trường chứng khoán của Mỹ đều chấn động, "Mặc dù anh thu mua TIC, sính lễ như vậy đối với chúng tôi mà nói cũng không tồi."

"Hừ, sính lễ?" Kỷ Nhược Bạch giễu cợt, không muốn nói nhảm cùng bọn họ, "Muốn kết hôn, tất nhiên tôi phải cưới, đâu cần đám người không liên quan đến nói chuyện với tôi?"

Văn Hoán Hoán vì sự cuồng vọng hiếm có của Kỷ Nhược Bạch mà cực kỳ kích động, chỉ thiếu chút nữa vỗ tay tỏ ý tán thưởng.

"Chuyện còn lại là chuyện của tôi với Cố gia, " Kỷ Nhược Bạch ngồi ở đối diện Cố Giang Hoài Minh, một thân hắc y ngạo nghễ, đối lập với một thân trắng tinh của Cố Giang Hoài Minh, tỏa ra một loại sát khí kỳ dị.

Trịnh Lẫm Tự gật đầu, vỗ vỗ lưng Văn Hoán Hoán, ôm cô đi ra ngoài.

Anh tuyệt không hiếu kỳ kết quả, thật sự, chỉ cần là ngươi gặp qua ánh mắt vừa rồi của Kỷ Nhược Bạch, là có thể biết rõ, anh ta tuyệt đối sẽ thắng.

Bởi vì đó là một loại ánh mắt nhất định phải có được.

Trên đường đi qua nhà ấm trồng hoa, Trịnh Lẫm Tự ôm Văn Hoán Hoán đi vào, bên trong trồng đầy các loại hoa màu hồng và trắng phảng phất như có thể tràn ra ngoài, định thần nhìn lại, mới phát hiện màu sắc làm người ta hít thở không thông như vậy dĩ nhiên là hai loại hoa giao ánh.

"Hoa Mạn Châu Sa và hoa Mạn Đà La." Trịnh Lẫm Tự nhìn hai loại hoa đầy đất này, đáy mắt thoáng hiện lên một tia miệt mài theo đuổi.

Màu hồng tươi đẹp như máu, cộng thêm tinh khiết như tuyết trắng, hai loại cánh hoa tùy ý rơi lả tả, rồi lại giao triền với nhau, mỗi một đóa đều nở rộ, tư thái trầm tĩnh mà chờ đợi. Văn Hoán Hoán chỉ cảm thấy trong nhà kính trồng hoa này tràn đầy không khí hít thở không thông cùng tuyệt vọng, trong nháy mắt, bi thương nghịch chảy thành sông nước, hốc mắt không nhịn được ướŧ áŧ.

Là tình cảm quá mức tuyệt vọng, mới hội tụ thành sự nở rộ không kiêng nể gì cả như vậy.

"Các người ở chỗ này làm gì?"

Kinh ngạc quay đầu lại, Văn Hoán Hoán nhìn thấy là một người nam nhân mặc hắc y.

"Đi ra ngoài."

Người nọ nhíu mày, đáy mắt tựa hồ dâng lên vô số xa cách, lời nói ra khỏi miệng làm cho người ta không tự chủ được phải rùng mình.

Trên bờ vai xuất hiện một cái tay, Văn Hoán Hoán bình ổn lại tâm thần, ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười bình yên của Trịnh Lẫm Tự nhìn có vẻ không hợp hoàn cảnh, nhưng lại xua tan cảm giác hít thở không thông trong lòng cô.

Anh dẫn cô rời đi, lúc đi ngang qua nam nhân kia, Văn Hoán Hoán nhìn thấy bàn tay rủ xuống tại bên người hắn nắm chặt thành quyền.

Trịnh Lẫm Tự như có như không thở dài một tiếng.

Tựa hồ đang cảm thán: nghiệt duyên.

"Đó là ai vậy?" Cô hỏi.

"Cố Giang Hoài Chuẩn."

A? Hắn chính là đương gia của Cố gia?

Không phải nói đã đi ra ngoài sao?

"Không sao, lão Tứ đi vào được, thì nhất định sẽ ra được." Biết rõ cô đang lo lắng cái gì, Trịnh Lẫm Tự cười trả lời.

Trịnh Lẫm Tự tìm một người làm đến, hỏi rõ ràng vị trí của ông ngoại, rồi liền đến đó.

"Không phải là em muốn anh giải thích sao? Anh sẽ đi ngay bây giờ." Trịnh Lẫm Tự xoa cái mũi nhỏ của cô, cười nhạo cô ăn bậy dấm chua.

Hừ! Cũng không biết mới vừa rồi là ai ăn bậy dấm chua: "Hừ! Em ghen, sẽ không chết người, nhưng em sẽ cắn chết anh." Cô nhíu mũi bóp lại anh.

Hai người một đường liếc mắt đưa tình đến hậu hoa viên, nơi này và nhà ấm vừa rồi mang lại cảm giác thực sự chênh lệch quá lớn, phong cảnh vừa vặn, nhiều loại hoa khoe sắc, hai lão nhân gia ngồi ở trên ghế trúc ngâm một bình trà, ngươi một câu ta một câu vừa đấu khẩu vừa uống trà, tình cảnh vẫn là hết sức hoà thuận vui vẻ, mang theo ấm áp đã lâu, Văn Hoán Hoán thế mới giật mình, kể từ khi bà ngoại đi, ông ngoại liền không còn có cái loại vui vẻ khi nhớ lại chuyện trước kia như vậy nữa, đại khái là gặp được cố nhân, cho nên tình cảm mới tự nhiên hiển lộ ra như vậy.

Văn Hoán Hoán cười hô một tiếng ông ngoại, ông quay đầu lại cười ngoắc tay với bọn họ, Cố lão thái thái nhìn thấy, nghiêm mặt hừ một tiếng.

Trịnh Lẫm Tự bình tĩnh đi tới: "Cố lão thái thái, đã lâu không gặp."

"Thật là lâu, lâu đến mức ta đã thiếu chút nữa quên mất cậu rồi." Cố lão thái thái vừa nói liền đánh võ mồm, nhưng Trịnh Lẫm Tự lại coi như không nghe thấy, lấy hai chén trà tử sa thượng hạng từ trong khay trà, tự rót hai chén cho mình và Văn Hoán Hoán, chỉ nhấp một ngụm, liền thở dài nói, "Thu đông sương sớm xứng dùng trà Thái Bạch đậm đặc, uống vào mùa này, cũng thật sự có một phong vị khác."

Văn Hoán Hoán vừa nhìn sắc mặt Cố lão thái thái bởi vì những lời này của Trịnh Lẫm Tự mà hòa hoãn không ít, đáy lòng dần dần buông lỏng, không khỏi tán thưởng Trịnh Lẫm Tự quả nhiên là hợp thể của sói và hồ ly, biết cách hốt thuốc đúng bệnh, thẳng thiết yếu hại.

"Con biết?" Ông ngoại cười híp mắt nhìn cháu rể tương lai của mình.

"Vị cam mát lạnh, vào miệng không chát, dùng lá trà còn đọng sương sớm trong mùa đông lạnh, cho nên vị trà được lưu giữ tinh hoa vốn có, hơn nữa hỏa hầu vừa vặn, lại phối món điểm tâm thanh đạm, hương thơm tỏa ra, vị trà mới có thể thanh thuần." Trịnh Lẫm Tự lại hớp một ngụm, lập tức từ bỏ ý định bảo Văn Hoán Hoán cũng uống, "Không hổ là Cố gia, trên thế giới này, có thể pha ra bình trà Thái Bạch tinh xảo chính tông như thế, tuyệt đối không nhiều."

Ca ngợi thâm sâu như vậy làm cho Cố lão thái phải nhướn mày lên: "Hoài Tang nhà ta cũng là người có tài phẩm trà, hai đứa nếu có thể ở cùng nhau nghiên cứu, nhất định sẽ trò chuyện với nhau rất vui vẻ."

Động tác uống trà của Văn Hoán Hoán ngừng lại.

Trịnh Lẫm Tự xoa xoa tóc cô, cười ra tiếng: "Tôi chỉ biết Giang Hoài Tang học muội có tài phẩm rượi, bất kỳ loại rượu ngon gì ở trong miệng cô ấy cũng phải được bình luận một phen, cô ấy bắt đầu uống trà từ khi nào vậy? Tôi nhất định phải lãnh giáo một chút."

Lần này Văn Hoán Hoán coi như đã hiểu, không khỏi trừng mắt nhìn về người đang mang vẻ mặt vô tội nào đó, giỏi lắm! Người ta đã làm mai đến tận cửa rồi đấy!

Ông ngoại rốt cục cũng không nhịn được phải cười ha ha, trong khi Cố lão thái mang vẻ mặt đen xì một ngụm uống cạn chén trà, cười thoả mãn như một lão hồ ly: "Lão thái bà a, bà đây là đã làm việc thừa rồi, chỉ tiếc bị tôn nữ của ta đoạt trước một bước !"

"Ông tử lão đầu này!" Cố lão thái trừng mắt nhìn ông ngoại một cái, lập tức tức giận nhìn về phía Văn Hoán Hoán, "Cô chính là con gái của Văn Khải Hùng?"

Văn Hoán Hoán ngoan ngoãn gật đầu, lão phu nhân cường tráng đến mức cường hãn này, sợ là tính tình cũng không tốt cho lắm.

"Hừ, quả nhiên có vài phần anh khí của cậu ta, lần trước ở trong TV nhìn thấy, ta liền suy nghĩ là nữ nhi nhà ai lại cả gan làm loạn như vậy đây, dọa gần đây mới biết là Văn gia nhà các ngươi, Văn Khải Hùng không phải coi con gái của mình là bảo bối sao? Thế mà cũng cam lòng để như vậy?"

Mặc dù giọng nói của Cố lão thái thái không tốt lắm, nhưng Văn Hoán Hoán không khó nhìn ra ở trong mắt của bà có vài phần tán thưởng, không khỏi vừa lúng túng vừa đắc ý, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại là không biết nên tiếp nhận hay là nên khiêm tốn một chút, mấy loại xã giao của giới thượng lưu này cô thật sự không biết.

"Cũng không phải đặc biệt nguy hiểm, khi đó có cả tôi đi theo, thúc thúc dĩ nhiên là chịu." Trịnh Lẫm Tự thong thả ung dung rót thêm trà cho mình, lại giống như trong lúc vô tình lộ ra sự coi trọng đối với Văn Hoán Hoán, Cố lão thái lúc này mới hừ một tiếng, không hề gây khó xử nữa.

Kỳ thật cũng không phải là không vui, chỉ là nghĩ lại thời gian tuổi trẻ khinh cuồng trước kia không ít lần bị té ngã dưới tay Văn lão đầu này, bây giờ cháu rể do chính mình tuyển định cũng bị nữ nhi của Văn gia đoạt đi, khó tránh khỏi sinh lòng không cam lòng, nhưng nhìn đến đối tượng là một cô gái rất tốt, vẻ mặt lại lộ ra sự quật cường cùng anh khí quen thuộc, cho nên chỉ có thể đành tiếp nhận.

Kỳ thật mối quan hệ mập mờ giữa cháu gái mình với Trịnh Lẫm Tự bà đều nhìn ở trong mắt, cũng biết bọn họ vô tâm chung đυ.ng, nhưng thời gian không thể hòa tan hết tình cảm, cũng như ở bên nhau lâu sẽ sinh ra tình cảm... Tựa hồ nhớ tới mấy chuyện phiền não, Cố lão phu nhân xoa thái dương hỏi Trịnh Lẫm Tự: "Chuyện của các ngươi còn chưa nói đến, Bảo Đình thì là chuyện gì xảy ra?"

Trịnh Lẫm Tự tự tiếu phi tiếu nhìn xem lão phu nhân đã thỏa hiệp: "Chuyện này không đến phiên chúng tôi giải thích cho ngài, tôi tin tưởng rất nhanh sẽ có người tới tìm ngài."

Cố lão thái thái híp híp mắt, không quay đầu lại, nhưng lại nói chuyện với một người khác: "Giang Hoài Chuẩn, con đã nghe thấy chưa?"

Từ trong vườn hoa một cái nam nhân mặc đồ đen bước ra.

Hơi thở lạnh như băng, trong ánh mắt nhìn mọi người có một loại cảm giác bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, cuối cùng dừng lại trên người Trịnh Lẫm Tự: "Bà nội, chuyện này xin giao cho con xử lý."

Thái độ của anh ta rất lạnh nhạt, có vẻ thập phần kiên quyết trong chuyện này.

Cố lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta đã nói caí gì chưa, những chuyện trước kia con làm ta có nhúng tay vào sao?"

"Xin lỗi, con chỉ là cho mình một tấm thẻ bảo hành." Cố Giang Hoài Chuẩn cũng không tiến đến, anh ta chỉ đứng ở bên ngoài nhìn Trịnh Lẫm Tự, giữa hàng mi mang theo vẻ lạnh lùng cùng cảnh cáo, "Chuyện của Bảo Đình cùng Kỷ Nhược Bạch là chuyện của Cố gia chúng ta cùng Kỷ gia, không liên quan gì đến Trịnh thị, nếu Kỷ gia đã muốn cưới người của Cố gia chúng tôi, thì phải xem hắn có bản lãnh hay không."

Trong lời nói của Cố Giang Hoài Chuẩn chất chứa hàn khí cùng sự bén nhọn làm cho Văn Hoán Hoán không tự chủ phải nhíu mày, trên thân người này quá nặng lệ khí, làm cho người đến gần đã cảm thấy không thoải mái, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lại cảm thấy bọn họ tựa hồ rất giống nhau, chỉ là Trịnh Lẫm Tự thì mỉm cười xa cách, còn Cố Giang Hoài Chuẩn hiển nhiên chính là trang bị cho mình trang một thân gai nhọn, cảnh cáo người khác cấm đến gần.

Ý tứ của những lời này không cần nói cũng biết, nếu như Kỷ Nhược Bạch không phải dựa vào bản lãnh của mình để giành được người, vậy thì mối hôn sự này, không đề cập tới cũng được.

Trịnh Lẫm Tự vốn cũng vô tâm giúp quá nhiều, huống chi thái độ của lão Tứ cũng bày tỏ rất rõ ràng, anh hiểu được khi nào thì nên ra tay, khi nào thì nên không để ý.

Anh chợt nhớ tới vườn hoa đủ loại hoa hồng cùng trắng kia, không dễ dàng phát giác, con mắt sắc càng trầm xuống.

...

Mia: Có ai quên tui rồi hông T^T