Chương 42

Chương 42:

Trịnh Lẫm Tự dựa ở đầu giường lật văn kiện trên tay, không ngẩng đầu lên nói: "Không cần. Đem chỉ số lại giảm xuống năm điểm, nếu như Cố gia bên kia muốn có lời giải thích liền nói cho bọn họ biết..." Tiếng nói lạnh lẽo, khóe môi khẽ dãn ra mang theo tàn nhẫn, "Nawmm điểm kia coi như tiền chữa trị, nếu thật sự không đồng ý, Trịnh gia chúng ta không ngại dùng thủ đoạn phi thường để giải quyết vấn đề."

Quan Thánh Hề đáp ứng xong liền lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Trịnh Lẫm Tự xem văn kiện trên tay, lại chậm chạp không lật sang trang kế tiếp.

Bây giờ còn không rõ ràng lắm lão Tứ cùng Cố Giang Hoài Chuẩn trong lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Giang Hoài Chuẩn luôn có danh biết giữ tỉnh táo, lần này lại không nhịn được lôi vũ khí ra, nhất định chuyện này đối với Cố Giang Hoài Chuẩn rất trọng yếu.

Cố gia bên kia không nói xin lỗi, đại biểu cái gì?

Hơn nữa Cố Giang Hoài Tang cũng không liên lạc với anh, chẳng lẽ lần này thật sự có vấn đề xấu xảy ra?

Trong lúc suy tư, cửa phòng được mở ra, giọng nói căng thẳng của Quan Thánh Hề vang lên chỗ nơi khúc quanh: "BOSS..."

Khẽ nhíu mày, Trịnh Lẫm Tự nhìn về phía cửa: "Chuyện gì?"

Ai biết, xuất hiện ở trước mắt, lại là một gương mặt không biểu tình.

Văn Hoán Hoán nhìn nam nhân mà mình lo lắng cho từ khi lên máy bay đang ngồi ở trên giường kia, ở trước mắt thấy anh ngoại trừ mệt mỏi thì không có chuyện gì, lập tức gương mặt liền đen lại.

"Thánh Hề, đi ra ngoài." Trịnh Lẫm Tự đáy mắt sáng quắc nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không rời.

Âm thanh đóng cửa tựa hồ như cái nút bấm nào đó, Văn Hoán Hoán không nói tiếng nào về phía Trịnh Lẫm Tự rồi đi đến, trong lòng hắn thở dài một tiếng, đưa tay muốn vuốt ve tóc của cô, lại bị cô đẩy ra.

Mặt Trịnh Lẫm Tự trầm xuống.

Nhưng lập tức lại biến mất gần như không còn.

Văn Hoán Hoán đột nhiên cởϊ áσ sơ mi của anh ra, lực đạo thô bạo, nút áo phừn phựt đứt mất ba viên, cô vẫn còn ngại không đủ, mím môi nhìn một lần từ trên xuống dưới khắp người anh, sau đó còn muốn tháo dây lưng của anh.

Trịnh Lẫm Tự cảm giác được bàn tay mềm mại của cô ở dưới eo mình, không khỏi cười nhẹ, ôm cô vào trong ngực, mặc kệ cô tức giận giãy giụa giữa siết chặt cánh tay, môi dán lên dái tai của cô khẽ ngậm mυ"ŧ: "Lại trốn, anh sẽ nhịn không được..."

Cô bỗng dưng nghẹn ngào.

Lúc nghe điện thoại Chiêm Ngộ Thần nói khiến nội tâm sinh rét lạnh cùng sợ hãi, bởi vì một tiếng buồn cười trêu chọc của anh mà tan thành khói bụi.

ắn không nỡ để cô rơi lệ, chỉ có thể vỗ lưng trấn an: "Không bị thương, một sợi tóc cũng không thiếu, nếu như không tin, đêm nay cho em bên trong bên ngoài kiểm tra đủ, được không?"

Không đến nửa tháng không gặp cô, tưởng niệm trong lòng làm cho anh thấy đau, anh vốn cho là mình am hiểu cách nhẫn nại nhất, nhưng không thể tưởng được kể từ khi có được cô, rời đi một ngày đều cảm thấy đau lòng.

Trang 2 / 3

Hôm nay mặc dù anh không muốn đem cô cuốn vào, nhưng giờ phút này cô ở trong lòng khiến anh cảm thấy được lấp đầy, không quan tâm đến gì khác nữa.

"Em còn tưởng rằng anh thật sự đã xảy ra chuyện... Khốn kiếp..."

"Ừ, anh khốn kiếp."

"Em chán ghét anh!"

"Anh yêu em."

"Anh thả em ra! Em về đây! Không trở ngại anh làm đại sự!"

"Không thả."

Cô nói một câu, nghĩ một đằng nói một lẻo, tay gắt gao nắm lấy quần áo bị anh kéo ra, trực tiếp để sát vào l*иg ngực ấm áp của anh, đi tìm một phần an tâm mà chỉ có anh có thể đem lại. Độ cong nô khóe miệng anh càng lúc càng lớn, hô lên trán cô, con mắt, sống mũi, rồi dần dần trằn trọc liếʍ láp đi xuống, bắt lấy đôi môi của cô, phong bế những câu làm nũng nói ra liền có thể làm cho anh đau lòng đến tột đỉnh trong miệng cô.

"Ưʍ..." Cô chỉ lược khẽ giãy giụa một lát, rất nhanh liền mυ"ŧ lấy mũi đáp lại anh, chiếc lưỡi linh hoạt hữu lực trong miệng anh phảng phất như đang nói cho cô biết sự tồn tại của anh, ưm một tiếng, tay cô vội vàng đi xuống, từ phần eo đã cởi bỏ dây lưng tiến vào, cảm giác được rõ ràng cổ họng của anh dao động.

"Hoán Hoán..." Anh thoáng buông cánh môi của cô ra, ánh mắt giống như ánh lửa đốt, đôi mắt đẹp như vậy làm cho hai tay cô như nhũn ra, nhưng lại nóng lòng có được anh, nhất thời tiến thối lưỡng nan, đung đưa không chừng.

Anh bất đắc dĩ hôn lên cổ cô, tay lại nắm cổ tay của cô, mái tóc ngắn ma sát vào chỗ cổ: "Chúng ta chờ đến buổi tối được không?"

Bây giờ anh thật sự có chuyện phải xử lý, còn phải đến bệnh viện, còn có...

"Ưʍ..."

Anh đột nhiên thô thở gấp một tiếng, tay của cô thoáng cái chuẩn xác cầm lấy anh, anh lập tức cảm thấy tâm viên ý mã, nhìn cảnh cô hàm nước mắt tựa hồ có thể đem cả người cô nuốt vào.

"Để cho em an tâm... Lẫm Tự... em muốn được an tâm..." Văn Hoán Hoán quật cường mệnh lệnh anh.

Cổ họng vừa động, bỗng nhiên đè cô ở trên giường, tay linh xảo hoạt động, vướng bận trên người cô liền ay hết. Anh như nguyện hôn lên thân thể của cô, phía dưới cô còn có chút khô khốc, anh dứt khoát dùng một ngón tay thô bạo tham tiến vào, đầu ngón tay cong lên nhanh chóng di chuyển đâm vào nơi nhạy cảm nhất, cô bám vào vai anh nhanh chóng động tình.

"Cho em, tất cả đều cho em..... Ngoan ngoãn..." Thấy cô đã có thể tiếp nhận, anh rút ngón tay ra, hai tay chế trụ eo của cô, mạnh trầm xuống, cô hét lên một tiếng, lập tức bị anh nặng mà nhanh đến mãnh liệt khiến cho thở đứt quãng, khí vào thì thiếu thở ra thì nhiều.

Ánh mắt anh đã đỏ lên, bé hạt tiêu này có ngày sẽ đem anh bức điên, nửa tháng tưởng niệm cùng sự châm ngòi ghê gớm của cô làm cho anh vừa thâm sâu vừa nặng, đến mức cô liên tục co rút, toàn thân run rẩy lại cứng rắn rướn người lên.

"Lẫm Tự... Tự a... mạnh lên, mạnh lên một chút..." Cô đột nhiên rơi lệ, sau đó ôm cổ của anh, trong lòng anh chợt lạnh, nâng eo cô đem cô ôm lên, an vị ở cái tư thế này mà muốn cô, vừa nghe cô nói chuyện đứt quãng, "Không được bỏ lại một mình em... em... em muốn chúng ta cùng nhau..."

Trang 3 / 3

Cô bình thường chịu không nổi nhất chính là tư thế ngồi cưỡi ngựa này, bị anh vừa thâm sâu lại vừa nặng nề va chạm tất nhiên là không chịu nổi, sắc mặt lập tức ửng hồng một mảnh, nghe cô xấu hổ nũng nịu kêu gào, lại còn dùng ngón chân xẹt qua đuôi xương sống của anh, cọ xát khıêυ khí©h.

Mắt của anh từ lúc mới bắt đầu thâm trầm đậm đặc đen như mực tàu biến thành du͙© vọиɠ đỏ hồng, giữ chặt mông cô đỉnh mạnh vào, ba cạn hai sâu, chín cạn một sâu, cô đoán không ra động tác kế tiếp của anh, bởi vậy một phòng tràn ngập nhu mì trầm bổng phập phồng.

Cuối cùng cô bị một luồng ánh áng làm cho choáng váng, anh phóng thích ra, hai người ai cũng không muốn động đậy.

"Không để cho anh rời đi, anh có thể đối mặt, em cũng có thể, em không muốn lại làm nữ nhân được anh để ở nơi an toàn nhất, anh đã đã lựa chọn em... vậy thì tất nhiên... em muốn ở bên cạnh anh..." Cô xụi lơ ở trên bả vai anh, thanh âm yếu ớt, nhưng lại toát ra sự kiên định không thể dao động, "Trừ phi anh không quan tâm em..."

Cô không muốn lại giống như trước bị anh dụ dỗ mấy câu liền ở nhà chờ anh trở lại, cô tình nguyện cùng anh ở trong thế giới của anh kề vai chiến đấu, không muốn lúc nào trong lòng cũng run sợ, chỉ có thể thông qua người khác mới biết anh có bình an hay không.

Nếu như anh nguyện ý, cô nguyện ý cùng anh, sống trong thế giới dơ bẩn đó.

Đây là phương thức cô cưng chiều anh.

Trịnh Lẫm Tự sờ chút nàng mồ hôi ướt vài phát, suy nghĩ trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau xoay mặt cô lại, anh hôn lên đôi mắt làm cho anh chấn động tâm thần kia, đôi môi lạnh bạc, mang theo cảm giác an tâm: "Được."

Cuối cùng anh thu thập cho cả hai người, cùng đi bệnh viện.

Chiêm Ngộ Thần thập phần chột dạ nhìn Trịnh Lẫm Tự, sợ anh tín sổ.

Nhưng Trịnh Lẫm Tự chỉ ôm Văn Hoán Hoán ngồi xuống chỗ đối diện giường bệnh, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nhược Bạch.

Kỷ Nhược Bạch mới vừa tỉnh lại sắc mặt vẫn rất yếu ớt, hơi thở lạnh như băng bao phủ toàn thân, anh cau mày, trên người tựa hồ mang theo phẫn nộ, tức giận, thương tâm...

Tiêu Hoàn phát ra tiếng tặc lưỡi.

Ngôn Lệ nhìn nhìn Kỷ Nhược Bạch, thấy anh tựa hồ không có ý ngăn mình nói chuyện , liền nói với mọi người trong phòng: "Đã điều tra xong, Viên Bảo Đình, chính là cháu gái bảo bối nhỏ nhất của Cố gia lão phu nhân kia."

Trịnh Lẫm Tự không dấu vết nhíu mày.

Những người khác đều là vẻ mặt không thể tiếp nhận.

Nhớ tới tiểu bạch thỏ vừa ngốc vừa liều lĩnh nào đó, lại nhìn sang Kỷ Nhược Bạch trên người càng phát ra hàn khí, Chiêm Ngộ Thần lại tặc lưỡi: "Ôi chao, lão Tứ, cậu đây là vịn cành cây cao rồi?"

"Nhưng là Bảo Đình họ Viên mà?" Văn Hoán Hoán cũng nhíu mày lại.

"Cố lão thái thái họ gì?" mgpon Lệ hỏi ngược lại.

Tiêu Hoàn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách!" Cố lão thái thái nguyên họ chính là Viên a!

Ngôn Lệ gật đầu khẳng định đáp án của bọn họ: "Viên Bảo Đình là sinh non, mấy năm nay đều ở bên người Cố lão thái thái lớn lên, được Cố lão thái yêu quý, cho nên vị yêu nữ này mang họ của bà nội, đã được đương gia của Cố gia cho phép."

Có thể nghĩ, vị cháu gái gặp may mắn này được Cố lão thái yêu quý cỡ nào, Cố lão thái thái hàng năm không ngoài ra, vị cháu gái không rành thế sự kia được bảo hộ vô cùng tốt ở bên người bà ta, huynh tỷ bên trên cũng là yêu thương không biết như thế nào mới tốt, đặc biệt là Đại ca Cố Giang Hoài Chuẩn, hận không thể đem thế giới đều nâng đến trước mặt vị tiểu muội này, còn vì chiếu cố vị này tiểu muội này mà chậm chạp không truyền ra tin tức về hôn nhân, lần này chắc là đã biết quan hệ của Kỷ Nhược Bạch cùng tiểu muội nhà mình, nhất thời nộ hỏa công tâm, mới muốn một phát đạn giải quyết nam nhân nhúng chàm tiểu muội của hắn.

Chiêm Ngộ Thần bày tỏ đã hiểu: "Khó trách Cố lão thái thái tùy ý để Cố Giang Hoài Chuẩn nổ súng vẫn bất động thanh sắc, tốt tiểu Tứ, lần này đúng là thoáng cái đắc tội với cả đám người Cố gia, cho nên nói, thịt thỏ không thể ăn bậy a." Hắn sớm đã nhìn ra, con tiểu bạch thỏ kia có một chút dấu hiệu từng lăn lộn trong xã hội thượng lưu, lúc ấy hắn chỉ cho rằng trên thế giới này đồ ngốc đặc biệt nhiều, lão Tứ lại trùng hợp nhặt về một kê vừa ngố vừa hai mặt, không thể tưởng được tính tình như vậy không phải là tiên thiên tính, mà là được luyện thành.

Ôi chao! Lần này thú vị rồi!

Văn Hoán Hoán vẫn nhìn Trịnh Lẫm Tự suy tư, thân thể anh ngửa ra sau, một tay bám vào tay vịn ghế sô pha, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ, cái loại khí tràng bày mưu nghĩ kế đó khiến cô say mê.

"An bài cho tôi cùng Cố Giang Hoài Chuẩn gặp mặt, tôi muốn đơn độc nói chuyện ." Kỷ Nhược Bạch lúc này mới mở miệng.

Tiêu Hoàn run rẩy, ở gần Kỷ Nhược Bạch anh đã cảm nhận được sát khí đáng sợ, người quen thân với Kỷ Nhược Bạch đều biết, lần này chỉ sợ anh ta thật sự rất tức giận, "Um... Tiểu Bạch, cậu định làm gì?"

Nếu thật sự chỉ là trả lại cho Cố Giang Hoài Chuẩn một phát đạn thì coi như xong, nhưng nhìn bộ dáng này, tiểu Bạch hình như không chỉ làm như vậy.

"Không phait là muốn đi tìm Bảo Đình đấy chứ?"

Văn Hoán Hoán trợn mắt một cái.

Lúc ở Trung Quốc đã nghe Từ Nhan Tịch nói qua, Diệp Tân Đồng trước khi đi đã bí mật đưa tiểu bạch thỏ theo, Kỷ Nhược Bạch vì tìm cô nhóc mà thiếu chút nữa lật tung cả thành phố C lên, về sau vì bên Mỹ xảy ra chuyện, anh ta mới bị Trịnh Lẫm Tự phái người kéo tới, nếu đã biết gia thế của tiểu bạch thỏ, như vậy điều tra hành tinh của tiểu bạch thỏ từ chỗ Cố gia liền dễ dàng.....