Chương 41

Chương 41:

Trưởng bối của Trịnh gia cùng Cố gia đã từng là bạn cũ, nhưng về sau các trưởng bối đều đem quyền lực giao lại cho con cháu nhà mình, cho nên dần dà quan hệ song phương không còn mật thiết như lúc trước, thậm chí còn giống như bây giờ phải thử dò xét thương lượng, nay ba của Trịnh Lẫm Tự đã thoái lui, nhưng tổ mẫu của Cố Giang Hoài Chuẩn đương gia đương nhiệm Cố gia - Cố lão thái thái lại vẫn chưa hoàn toàn buông tay, bà ta tuyệt đối không thể để thiên hạ do mình cùng Cố lão gia gây dựng được suy tàn trong tay đám con cháu kiêu căng kia, bởi vậy một tay tay nắm quyền lực của mình dùng để hạn chế hành động của chúng, cho nên nói lần này Cố Giang Hoài Chuẩn làm gì, Cố lão thái thái không thể nào không biết.

Như vậy sẽ có hai loại khả năng, thứ nhất, là không can thiệp; thứ hai, là muốn thử dò xét đến gần hơn nữa.

"Chỉ tiếc, hai cái ta đều không muốn." Trịnh Lẫm Tự thở dài một tiếng.

Kỳ thật Trịnh Lẫm Tự biết rõ Cố lão thái thái đang có tính toán gì.

Cố gia vốn có bốn vị - - Đại ca Cố Giang Hoài Chuẩn, Nhị tỷ Cố Giang Hoài Tang, Tam ca Cố Giang Hoài Minh, còn có một vị muội nhỏ nhất muội, nghe nói từ nhỏ đều ở bên cạnh Cố lão thái thái ít đi ra ngoài, là một đứa trẻ bị sinh non, cho nên cao thấp toàn Cố gia đều coi tiểu nữ nhi như trân châu, cộng thêm Cố gia thân phận đặc thù, cho nên chưa bao giờ có ngoại giới tiếp xúc được với vị này.

Vị yêu nữ kia tạm thời không đề cập tới, Nhị tỷ Cố Giang Hoài Tang thì Trịnh Lẫm Tự đã từng gặp qua mấy lần, về sau nhờ một vài trưởng bối mới biết được Cố lão thái thái có tâm tư muốn se duyên cho hai người họ, bây giờ nghĩ lại Cố lão thái thái án binh bất động đại khái cũng là vì đã nghe nói được gì đó, nóng nảy mới để tùy cho cháu nội nhà mình dính vào.

Vị lão nhân gia này, đều thích quan tâm đến hôn nhân đại sự của con cháu.

"Gần đây anh gây ra động tĩnh quá lớn."

Italy cùng bên Mỹ giờ phút này đang chiến hỏa phân phi không tiếng động, nhưng iờ phút này trong một quán cà phê tại Trung Cổ, lại có người nhàn nhã tựa hồ cái gì đều không liên quan đến bọn họ.

Nữ nhân ngồi đối diện với Trịnh Lẫm Tự, một đầu tóc thẳng dài đến phần eo, mái tóc màu nâu buộc gọn lại, đôi mắt phong tình vạn chủng mang theo chút kiêu ngạo.

Trịnh Lẫm Tự uống một ngụm cà phê.

"Nhờ có nhà các cô."

Anh nhàn nhạt trả lời, rước lấy Cố Giang Hoài Tang cười khẽ.

"Không phải là tìm Kỷ Nhược Bạch khắp nơi sao? Anh còn hẹn em ra đây nữa? Như thế nào? Là muốn xem xét thời hạn kết hôn của chúng ta?"

"Hoàn toàn ngược lại."

"Oh?"

Cố Giang Hoài Tang chân trái vắt lên đùi phải, khẽ khom người, hạ thấp đôi mắt sắc, trong mắt mang theo trêu chọc.

Trang 2 / 3

"Tôi cho rằng, chúng ta rất thích hợp." Cố Giang Hoài Tang vuốt tóc, đối với sự lạnh nhạt của anh chẳng nói đúng sai, "Dù sao những năm qua anh đều thật biết điều, không phải sao? Em còn tưởng rằng anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ của chúng ta."

"Mặc dù tôi chưa từng nói, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này, em còn không biết sao?"

Trịnh Lẫm Tự để chén cà phê tinh xảo xuống, bày ra tư thái tản mạn, đốt ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhưng kì lạ là nhìn qua lại mang theo một loại khí phách làm lòng người kinh hãi.

Đáy mắt Cố Giang Hoài Tang vọt lên vài phần vui vẻ.

Cô biết rõ mấy chuyện không nói đến kia là chuyện gì, những năm qua anh mập mờ không rõ cùng Cố gia duy trì quan hệ bạn địch khó phân, tạo ra ích lợi ủ để thành lập một vương quốc nho nhỏ.

Nhưng là không nói, cũng không hơn.

Cũng bởi vì anh không cự tuyệt cũng không đồng ý, vị bà nội kia của cô mới có ý đem bọn họ tác hợp, cô cảm thấy không sao cả, nếu như bọn họ kết hôn, cô sẽ càng tự do, cô cũng sẽ không để ý anh ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân, bọn họ theo như nhu cầu, hai bên cùng có lợi.

"Sư huynh, em thật sự cảm thấy rất hứng thú với tiểu bảo bối của anh, " chơi đủ thì phải thu tay lại, trước khi người nam nhân này mất đi tính nhẫn nại phải làm chuyện cần phải làm, Cố Giang Hoài Tang biết bí mật của Trịnh Lẫm Tự mấy năm nay, "Nghe Thánh Hề nói anh hù dọa Tần gia đưa người đến nước ngoài ngàn dặm xa xôi, cả đời cũng không được bước vào thành phố C, khi em nghe nói thấy rất kinh ngạc, dù sao, người như chúng ta mà cũng có thể động tâm, như vậy người kia nhất định không đơn giản."

Từ lần đầu tiên trông thấy anh ở trường đại học, cô liền biết hắn là dạng người giống mình - - đối với mọi thứ đều lạnh lùng, cái gì cũng không thèm để ý, vì vậy ông trời có thể để cho bọn họ động lòng, thực sự quá hiếm thấy.

Khi đó trong khoa của bọn họ, người Hoa chỉ chiếm có năm phần trăm, bọn họ ít nhiều gì đều bị kỳ thị, nhưng cô bất đồng, trên người cô có một nửa huyết thống người Mỹ, Trịnh Lẫm Tự thì là học sinh gốc Hoa duy nhất, còn là trạng nguyên của đại học kinh tế tài chính.

Lần đầu tiên thấy anh, là ở trên bảng tin của trường, trong tấm ảnh anh một thân một mình đứng dưới ánh mặt trời, trong đám người, thấp thoáng gò má, khóe miệng lãnh đạm lại quỷ dị chứa đựng một cái cười nhạt, làm cho người ta nghĩ muốn tới gần lại nhìn thấy mà giật mình xa cách.

Khi đó Cố Giang Hoài Tang cũng biết, vị học trưởng khóa trên này, là loại người giống mình.

Cho nên cô quen biết anh, dần dà, cô trở thành vị bạn gái tin đồn duy nhất ở trong đại học của anh, anh lợi dụng cô để ngăn cản đám hoa đào dư thừa, cô thì lợi dụng quan hệ mập mờ không rõ với anh lừa gạt người trong nhà, để mình ở bên ngoài tiêu dao tự tại, làm xằng làm bậy.

Cô vốn cho là bọn họ như vậy sẽ liên tục duy trì đến khi bọn họ kết hôn, hôn nhân lợi ích, trong giới thượng luu này là chuyện quá bình thường.

Trang 3 / 3

Nhưng hiện tại không được, xuất hiện một nữ nhân, tiến vào chiếm giữ tâm tư của người nam nhân này, anh đại khái là không muốn kéo dài quá lâu, nên mới không thể chờ đợi được hẹn mình ra ngoài.

A, nam nhân, cho dù cường đại cỡ nào, cuối cùng sẽ vì một nữ nhân mà mất đi tính nhẫn nại.

Nhìn ra Cố Giang Hoài Tang đang giễu cợt, Trịnh Lẫm Tự nở nụ cười.

Nhìn nụ cười thoáng qua của anh, Cố Giang Hoài Tang chỉ cảm thấy nam nhân lúc trước vừa thấy liền làm cho cô nổi lòng sùng kính đã trở nên khác biệt như vậy, sự lạnh lùng xa cách giữa hai hàng lông mày của anh dường như đã phai đi rất nhiều, dẫn theo nhân khí.

"Thiệp mời hôn lễ, tôi sẽ đưa cho em."

Trịnh Lẫm Tự chỉ nói một câu như vậy.

"Hừ! Khi khác nói, nhưng em không bảo đảm lão thái bà có nguyện ý nghe em nói hay không, anh cũng biết, bà để ý nhất là lời đại ca cùng tiểu muội nói, không phải là em." Vừa nghĩ phải trao đổi liên hệ với vị lão thái cố chấp kia nhà mình, Cố Giang Hoài Tang đã cảm thấy một hồi đau đầu, thật sự không nghĩ ra làm sao lại phiền phức như vậy, "Nếu không chúng ta kết hôn đi, em không thèm để ý sau khi cưới cô ấy ngủ phòng ngủ chính em ngủ phòng khách, gây gổ tiêu hao quá nhiều Calo, em sợ nhất là phiền toái, anh cũng biết mà."

"Không được, " Trịnh Lẫm Tự tà tà liếc ccoo một cái, "Vợ của tôi, chỉ có thể là cô ấy. Cô còn không xứng."

Mặc dù đã quen với kiểu nói trực tiếp của anh, Cố Giang Hoài Tang vẫn không nhịn được nghẹn họng, vỗ ngực một cái lập tức dùng vẻ mặt gặp quỷ nhìn anh.

Trịnh Lẫm Tự mặc kệ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô vẫn tự nhiên tự tại uống cà phê uống.

Nhưng dường như uy tín cùng năng lực hành động của người nào đó thập phần không chiếm được bảo đảm.

Chưa đợi đến khi Cố lão thái hạ lệnh can thiệp, vụ thương lượng của Kỷ Nhược Bạch cùng Cố Giang Hoài Chuẩn đã xảy ra vấn đề.

Trịnh Lẫm Tự biết tin Kỷ Nhược Bạch trúng đạn khi đang ngồi ở trong phòng khách, giọng nói bên đầu kia điện thoại có chút vội vàng nhưng không mất mạch lạc nói hết mọi chuyện.

Đầu kia trợ lý nói, hôm thương lượng đó bọn họ đều bị bỏ ở ngoài cửa, Kỷ Nhược Bạch độc thân ra trận, chỉ là trong lúc mọi người đều không dự liệu kịp, trong phòng họp vang lên tiếng đánh nhau cùng tiếng súng hỗn tạp, trợ lý cố xông vào, nhìn thấy lại là Cố Giang Hoài Chuẩn đã nổi giận đến mức mắt cũng đỏ lên còn có BOSS nhà mình đang bịt chặt vết thương súng bắn trên bụng, sắc mặt tái nhợt.

Còn chưa kịp nói gì, Kỷ Nhược Bạch trước khi té xỉu lạnh lùng nhìn Cố Giang Hoài Chuẩn một cái, ánh mắt kia lãnh đến mức làm cho trợ lý cũng nhịn không được rùng mình một cái, lập tức gọi xe cứu thương, bọn họ dưới ánh mắt đầy sát khí của Cố Giang Hoài Chuẩn mà đưa Kỷ Nhược Bạch đến bệnh viện.

Vẻ mặt Trịnh Lẫm Tự tối đi.

Anh không biết Cố Giang Hoài Chuẩn vì sao nổ súng, nhưng nếu đã đả thương người của Trịnh gia, thù này coi như đã kết.

Chiêm Ngộ Thần đã chạy tới bệnh viện, Trịnh Lẫm Tự cúp điện thoại rồi cũng kêu Tiêu Hoàn chạy qua, Tiêu Hoàn sau khi biết chuyện xảy ra sau thấp giọng chửi thề một câu, dẫn đầu đi đến cửa.

Trịnh Lẫm Tự mặt đen lại nói với Quan Thánh Hề: "Thông báo lão Ngũ."

Quan Thánh Hề gật đầu.

Cố gia lần này là hoàn toàn đắc tội với Trịnh gia.

Trung Quốc bên này mưa thuận gió hoà, hết thảy đều quy công ở Trịnh Lẫm Tự, khi Ngôn Lệ nhận được điện thoại, lập tức đòi đến bệnh viện, chống một thân còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn thương tổn, mặt lạnh xuất viện.

Trước tiên anh ta gọi điện thoại an bài tốt những người sẽ đi cùng, do dự một chút mãi cho tới khi đến Trịnh trạch xem xét an toàn của Văn Hoán Hoán.

Chỉ tiếc anh tới rất không đúng lúc, Văn Hoán Hoán bày ra khuôn mặt lạnh khó chịu mặt đứng ở cửa hừ hừ nhìn Ngôn Lệ, khiến hắn thất da đầu tê dại.

"Trịnh Lẫm Tự có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Văn Hoán Hoán híp mắt một bộ "Kháng khai sẽ bị nghiêm trị".

Ngôn Lệ mồ hôi rơi như mưa, vừa định che vết thương chạy trốn, lại bị Văn Hoán Hoán tung một chiêu hư vô, điện thoại di động liền rơi vào trong tay Văn Hoán Hoán.

Không tốt! Ngôn Lệ kéo căng khóe miệng châm chước nói: "Chị dâu, đại ca không có việc gì..."

Văn Hoán Hoán quăng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Ngôn Lệ gấp rút cầu nguyện Đại ca lần này tự cầu nhiều phúc, tiểu cây ớt nhà anh thoạt nhìn rất tức giận...

Văn Hoán Hoán tất nhiên không có gọi điện thoại cho Trịnh Lẫm Tự, mà là bấm số của Chiêm Ngộ Thần.

Điện thoại được kết nối, cũng không chờ Văn Hoán Hoán nói chuyện, lời của Chiêm Ngộ Thần ở đầu bên kia điện thoại lại làm cho vẻ mặt Văn Hoán Hoán trở nên trắng bệch: "Đã vào phòng cấp cứu, nghe nói súng bắn trúng vị trí dưới xương sườn hai cm, mẹ nó! Mẹ nó nguy hiểm thật..."

"Ê? Lão Ngũ!..."

Nghe đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng đè nén thở dốc, Chiêm Ngộ Thần đột nhiên cảm thấy da đầu căng thẳng, nhìn nhìn về phía phòng giải phẫu, thử thăm dò co quắp miệng hỏi: "Tẩu... Tử... ?"

Bộp!

Nguy rồi!

Ngôn Lệ vừa nhìn sắc mặt Văn Hoán Hoán liền biết tên ngu ngốc ở đầu kia điện thoại nhất định không cẩn thận nói lỡ miệng, thầm mắng mình tại sao mình lại đến đây làm điều thừa, lén lút lùi về phía sau.

Văn Hoán Hoán ngay tại lúc này ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hung ác như muốn gϊếŧ người, Ngôn Lệ dừng bước chân lại, chỉ nghe thấy cô nhấn mạnh từng chữ mà nói: "CHUYỆN... NÀY... LÀ... SAO?"

"Ngôn thiếu gia đã lên máy bay, dự tính trong vòng 20 phút sẽ đến, " Quan Thánh Hề đem một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trịnh Lẫm Tự, tiếp tục nói, "Kỷ thiếu gia giải phẫu rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, cần tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ không lưu lại di chứng gì. Mà Cố gia đối với chuyện này giữ vững trầm mặc, cần liên lạc với bọn họ không?"

...

Mia: Bận quá vẫn cố phải làm 1 chương không bị mọi người quên hết rồi ^^! À mà mấy chương trước bị nhầm tên Cố Giang Hoài Chuẩn nhé.