Chương 40

Chương 40:

"Hừ!"

"Ngoài trừ Viên Bảo Đình những nữ nhân khác Không phải cậu đều cảm thấy mệt mỏi sao?"

Trịnh Lẫm Tự bay bổng nói một câu, tựa hồ là đang cười nhạo lão Tứ nhà anh cũng có ngày bại trận.

Kỷ Nhược Bạch không biết mình có cảm giác gì.

Anh ta luôn luôn lãnh tình, cũng không giống sự xa cách khắp mọi nơi giống Trịnh Lẫm Tự, anh là băng sơn chân chính, hơn nữa còn là cái loại sẽ làm đông lạnh người khác.

Anh biết mình là một người như thế nào, tình cảm đối với anh ta mà nói, chẳng qua là kết quả một loại kí©h thí©ɧ tố gặp phải một loại kí©h thí©ɧ tố khác, anh ngay cả thân tình cũng đều lãnh đạm, ngoại trừ lúc 24 tuổi đi theo Trịnh Lẫm Tự, mới có thêm mấy huynh đệ thân thiết.

Nhưng mà anh biết rõ, chính mình cũng không phải là người trọng tình cảm, cho dù là ở Trịnh thị, anh có lòng tin xong việc liền rời đi cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với tình cảm của mình.

Như Nhị ca nói, loại người như anh gọi là điển hình ba không: không miệng, không tâm, không vẻ mặt.

Anh cũng cho là như vậy, sống hơn hai mươi năm, nhưng mà vận mệnh cùng sách giáo khoa tựa hồ không nói cho Kỷ Nhược Bạch, sinh thời anh sẽ gặp phải một Viên Bảo Đình như vậy.

Nếu như anh là người lãnh khốc vô tình, vậy thì Viên Bảo Đình cũng đáng được xưng là không có tim không có phổi.

Nhiều lần trêu chọc, anh lại phát hiện mình tựa hồ đối với cô cùng đối với những người khác có rất nhiều bất đồng, anh đề phòng bản thân rơi vào hố, nhưng trong nụ cười của cô... không thể lùi bước chân lại được.

Có lẽ đời trước cộng thêm đời này, anh cũng chưa từng hao tâm tổn trí như vậy.

"Nhân quả báo ứng a, " Trịnh Lẫm Tự nhìn vẻ mặt rối ren của Kỷ Nhược Bạch, cảm thán một câu, sau đó đến đêm đen khi anh đem một chồng lớn văn kiện đã ký duyệt xong vứt qua một bên, một tay chống cằm cười, "Nhưng mà, như vậy cũng rất tốt."

Hai người đồng thời nhớ tới tiểu nữ nhân ở dưới lầu.

Lập tức đều cảm thấy đúng.

Đúng vậy, điều này cũng rất tốt.

Lại tán gẫu thêm một chút đã đến buổi trưa, Kỷ Nhược Bạch đi xuống lầu bắt được tiểu bạch thỏ, ánh mắt dừng lại trên chiếc miệng bóng nhẫy của cô, lập tức nguy hiểm nheo mắt lại.

Viên Bảo Đình rùng mình một cái, lập tức nhận lỗi, còn tưởng rằng Kỷ Nhược Bạch sẽ không khinh địch buông tha chính mình, ai biết anh chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu "Rửa tay, ăn cơm" sau đó liền vào phòng ăn.

Lập tức liền bay bổng, nhưng không thể ngờ được trong lòng Kỷ Nhược Bạch đang tính toán "Về nhà lại phạt".

Trịnh Lẫm Tự cũng không cho phép Văn Hoán Hoán ăn thực phẩm nhiều dầu mỡ không khỏe mạnh như vậy, phân phó quản gia bỏ hết đống đồ đó đi, anh đi đến phòng bếp vừa định nói gì, lại bị thân ảnh nhàn nhãn nấu cơm của cô khiến cho chút tức giận cuối cùng cũng tản đi.

Trang 2 / 3

Có một nữ nhân rửa tay nấu cơm cho anh, vì anh, vì người nhà của anh, ngay lập tức, tội ăn trộm đồ ăn vặt tựa hồ cũng có thể miễn xá.

Trịnh Lẫm Tự tựa ở bên cạnh khung cửa, ánh mắt ôn nhu, đáy mắt đáy lòng, đều chỉ chứa đựng một người như vậy.

Tiểu bạch thỏ nhà Lão Tứ... A, sợ là lão Tứ không có cái phúc phận như anh.

Lúc ăn cơm trưa Viên Bảo Đình vẫn mang dáng vẻ không sống yên ổn được, lúc thì tán thưởng mấy món ăn, sau đó lại đoạt thức ăn trong bát của Tiểu Bạch để ăn, Trịnh Lẫm Tự cười nhìn Lão Tứ bình thường nếu chiếc đũa bị người khác chạm qua cũng sẽ đổi một đôi khác lại đang nhẫn nhịn tới cực điểm, sau đó cướp lại một chiếc cánh gà cuối cùng khỏi móng vuốt của Viên Bảo Đình, rất muốn quay lại sau đó mang cho những người khác xem.

Viên Bảo Đình nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Nhược Bạch bình tĩnh cắn cánh gà, che mặt nhận thua, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Qua mấy giây, một cái đùi gà bị ném vào trong bát của cô.

Trịnh Lẫm Tự cũng cười gắp một cái đùi gà vào bát Văn Hoán Hoán.

Văn Hoán Hoán nhìn khuôn mặt càng lộ ra thêm hàn khí của Kỷ Nhược Bạch, rốt cục nhịn không được cười ha hả lên.

Kỷ Nhược Bạch vội vàng về nhà thu thập người nào đó bắt đầu từ buổi sáng đã liều mạng trêu chọc anh, cho nên mau chóng cáo từ, tiễn bọn họ ra về xong, Văn Hoán Hoán đề nghị muốn đi ra ngoài một chút.

Nói là đi ra ngoài, cũng chẳng qua là đi bách bộ trên đường nhỏ dưới chân núi mà thôi, trên tay Trịnh Lẫm Tự không có chuyện gì làm, liền vui vẻ gật đầu.

Hai người tay trong tay, như một đôi vợ chồng bình thường nhất, cũng không biết là ai bắt đầu trước, nhưng mà ai cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay ra.

Đi đến trước một thân cây, Văn Hoán Hoán thấy Trịnh Lẫm Tự dừng chân lại, lúc ngẩng đầu thấy anh đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình, lập tức nhớ tới đã từng cũng là ở chỗ này, bọn họ đã từng nếm qua "Món ăn thôn quê" một lần.

Thầm mắng anh bất chính không lịch sự, chuyện như vậy mà cũng nhớ rõ rõ ràng tường tận.

Trịnh Lẫm Tự bị lôi kéo tiếp tục đi về phía trước.

Văn Hoán Hoán lúc này mới nhớ tới, bữa tiệc đính hôn bị hủy bỏ kia, tựa hồ anh chưa bao giờ nhắc lại, còn có màn cầu hôn đó, hình như anh đã quên mất chuyện này, cô cũng cho là mình đã quên, nhưng thì ra lại vẫn nhớ rõ.

Có những chuyện không đề cập tới không phải là bởi vì quên, mà là vì muốn bảo tồn ở trong lòng, cho nên lười phải nhảy ra hỏi thăm.

Nhưng giờ phút này, cái loại lười nhác đó đã không còn ở đây.

Nhưng vẫn là không thể hỏi ra miệng.

Là cô buông tha buổi lễ long trọng thuộc về riêng mình trước, Trịnh Lẫm Tự không nói gì thêm, nhưng vẫn cô... canh cánh trong lòng.

"Ngày kia anh sẽ đi Italy một chuyến, " Trịnh Lẫm Tự cầm chặt tay cô, giống như vô tình nói, "Sẽ không lâu đâu, đến lúc đó sẽ cùng em đi đón Lăng Quân Viêm."

Trang 3 / 3

Văn Hoán Hoán tò mò nhìn anh: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe cô lo lắng hỏi, Trịnh Lẫm Tự mỉm cười lắc đầu, cúi người cho cô một nụ hôn: "Đầu óc em chỉ được cái hay lo lắng lung tung."

Anh không có nói "Không có việc gì".

Đàn ông thông minh.

Có đôi khi "Không có việc gì" so với "Anh có việc" càng có thể làm cho người khác lo lắng.

Trịnh Lẫm Tự trước khi đi một đêm kia hết sức ôn nhu, không giống thường ngày đại khai đại hợp như vậy, tuy ôn nhu như nước nhưng cũng đã lăn qua lăn lại khiến cô ngay cả khí lực kháng nghị cũng không có.

Cùng cô ngủ tận đến hơn chín giờ, trợ lý không chỉ nhắc nhở một lần, Trịnh Lẫm Tự mới hôn lên trán của cô rồi rời đi.

"BOSS, tiểu thư đã tỉnh, đang định đến quán cà phê của Từ tiểu thư, Viên tiểu thư cũng sẽ đi."

Quan Thánh Hề tận hết chức trách cầm Ipad báo cáo.

"Ừm, cho ảnh vệ cẩn thận đi theo, muốn đi đâu cứ để cho cô ấy đi, nhưng không được để người khác đến gần."

Trịnh Lẫm Tự vừa đi vừa nói.

Quan Thánh Hề gật đầu, Trịnh Lẫm Tự sắc bén khí phách như vậy, hình như đã lâu rồi anh không gặp, nếu như không phải là đám người ở bên Mỹ kia gần đây lại bắt đầu làm loạn, Quan Thánh Hề cho rằng cuộc sống yên tĩnh như vậy có thể liên tục kéo dài.

Nhưng mà làm sao có thể, từ khi bắt đầu dính vào người nam nhân này, Quan Thánh Hề cũng biết vô luận là cái gì, cũng khó có khả năng bình tĩnh.

Gần đây đám người bên Mỹ bởi vì Trịnh Lẫm Tự nhậm chức gia chủ mà yên tĩnh một đoạn thời gian lại bắt đầu loạn cả lên, dùng Cố gia ở San Francisco, Trần gia ở Los Angeles, cùng một ít bộ hạ cũ của Trịnh thị bắt đầu có động tĩnh, hơn nửa tháng nay thị trường chứng khoán của Mỹ bị bọn họ khiến cho chướng khí mù mịt, liên lụy đến việc mua bán của người trong tộc Trịnh gia đều có tổn thất rất lớn.

Các trưởng lão đều đang tức tức oai oai chờ Trịnh Lẫm Tự ra mặt, ai biết Trịnh Lẫm Tự nhãn quan bảy đường tai nghe bát phương vừa đang cùng nàng dâu của mình dính lấy nhau, vừa bày kéo dài chính sách đơn giản chỉ cần làm cho đám trưởng lão tuổi trên năm mươi hai tóc mai trắng bạch kia nhanh chóng mất bình tĩnh, rồi mới chậm chạp giẫm lên bọn họ.

Không thể không nói tại phương diện lãnh đạo Trịnh Lẫm Tự hoàn toàn là năng thủ xứng đáng.

Quan Thánh Hề từ lúc sau khi tốt nghiệp đi theo Trịnh Lẫm Tự thân là học trưởng bắt đầu dốc sức làm việc, chưa bao giờ thấy người nam nhân này bị thua. Mạo hiểm, bình thản, anh đều cười trừ, anh ta nghĩ, nếu như không phải là bởi vì vị đang ở Trung Quốc kia, trận chiến đấu này sẽ đánh một cách đặc sắc hơn nữa.

Khi đến tổng bộ Italy Chiêm Ngộ Thần cùng Tiêu Hoàn đã ở đó, Trịnh Lẫm Tự không dừng chân lại nói: "Đi vào nói sau."

Chung quanh đám người trong tộc đều tản ra một luồng hơi thở khắc nghiệt, nhưng khổ nỗi hai người vừa đến đều là kẻ không có tim không có phổi, Chiêm Ngộ Thần nhìn Trịnh Lẫm Tự gọi điện thoại, không khỏi chép chép miệng: "Đám người bên Mỹ đều điên rồi sao, thái bình thịnh thế như bây giờ mà còn muốn được độc lập? Cuộc sống thanh nhàn không muốn, lại còn vào lúc này..."

"Xì!" Tiêu Hoàn chơi di động, chẳng nói đúng sai.

"Bên đại sứ quán Mỹ đã nói lại tình huống, ta phái một số người trong tộc sang đó, phỏng đoán có thể ngăn cản một thời gian ngắn." Tiêu Hoàn chờ Trịnh Lẫm Tự nói chuyện điện thoại xong liền nói.

Trịnh Lẫm Tự đè thấp đuôi lông mày, sau vẻ mặt nhu hòa trước sau như một tiết lộ ra một tia hơi thở lười biếng: "Là TIC người bên kia đang tác quái, để lão Tứ đi."

"Hắn có chịu không?" Chiêm Ngộ Thần bày ra vẻ mặt ghét bỏ, "Tiểu Bạch nhà chúng ta ước hẹn với giai nhân, nếu hắn đi thì lúc trở về tiểu bạch thỏ nhà hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên !"

Đây là chuyện gì vậy chứ? !"Cưng chiều nữ nhân cũng không thể cưng chiều như vậy, " Trịnh Lẫm Tự tựa hồ thở dài một tiếng.

Tiêu Hoàn dùng một loại ánh mắt "Ngài không có tư cách nói đến người khác nhất " lặng yên khinh bỉ nhìn lão Đại nhà bọn họ.

"Kêu hắn đêm nay cứ tới đây, Cố Giang Hoài giao cho lão Tứ đi đối phó, bắt bọn họ dùng sáu mươi phần trăm sức chiến đấu, trong ba ngày tôi muốn nhìn thấy thị trường chứng khoán của Mỹ toàn bộ ngừng giảm."

Chiêm Ngộ Thần huýt sáo một cái: "Khẩu vị ghê gớm thật."

Trịnh Lẫm Tự buồn cười nhìn anh ta: "Còn có chuyện càng lớn hơn - - cậu đến California bên kia giúp tôi đem những người này ổn định tốt, mang theo người của cậu, tôi không ngại dùng vũ lực, chỉ cần không kinh động đến đám người trong tộc bên này."

Chiêm Ngộ Thần cao hứng hoan hô.

"Chị dâu bên kia không sao chứ?" Tiêu Hoàn biết rõ đám người bên Mỹ kia vì muốn đánh hạ Trịnh gia mà mất bao nhiêu vốn gốc, "Lão Ngũ đi quân diễn, Trung Quốc bên kia hiện tại có thể không có nhiều người chiếu ứng."

"Không có việc gì, tôi phái ảnh vệ đi bảo vệ cô ấy, hơn nữa lão Ngũ cũng lưu người lại, chúng ta chỉ cần giải quyết dứt khoát, mấy con chuột bên kia sẽ không kịp qua bên này."

Xem ra lần này Đại ca thật sự muốn tốc chiến tốc thắng, đám người kia cũng thực sự chắc là không biết chọn thời gian, nếu đổi lại là đại ca nhất định dùng lửa nhỏ hầm ếch, nhưng hôm nay chuyện bọn họ lén lút trù bị sắp tới, Đại ca chỉ sợ không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa cùng đám người kia.

"Vô luận như thế nào cũng phải cẩn thận, lần này Cố gia cũng trộn lẫn vào, rõ ràng là muốn xem kịch hay, vị Cố lão thái thái kia tôi nhớ tới cũng thấy ớn, lần này bà ta không ra mặt thì không sao, nếu như ra mặt chúng ta sợ là gặp khổ rồi." Tiêu Hoàn xoa xoa cái trán, nghĩ không ra gần đây như thế nào toàn gặp mấy chuyện vớ vẩn, trước kia đều là đứng xếp hàng trên mặt đất, bây giờ chính là như ong vỡ tổ.

Cố gia ở Mỹ và California đã từng có được quyền lệ thuộc lãnh địa ngầm, bây giờ ở Mỹ chỉ cần là mua bán liên quan đến súng ống đạn dược cùng thị trường đen, đều nhất định phải đi qua tay Cố gia, gia chủ mới nhậm chức của Cố gia cũng cùng lứa tuổi với Trịnh Lẫm Tự, cũng là một người có tài, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn duy trì ổn định cân bằng của cả thị trường đen ở Mỹ.

Từ đó tới nay, Cố gia cùng Trịnh gia chung chưởng ở Mỹ, nước sông không phạm nước giếng, nhưng mắt thấy lúc này đây Trịnh gia từ bên trong bắt đầu phân hóa, chỉ cần là người thông minh tự nhiên sẽ muốn đạp một chân vào để chia bát cơm, dù sao tiền cùng binh lực cũng không cần mình bỏ ra, chỉ cần giống trống khua chiêng, ngư ông đắc thủ liền đến tay, việc đơn giản như vậy cớ sao mà không làm?

...

Mia: Tự dưng thấy nản làm tiếp truyện này quá.