Chương 37

Nếu yêu phải cưng chiều - Tam Thiên Nhược Thuỷ (hắc đạo, sủng) - Chương 37

Chương 37:

Văn Hoán Hoán cảm giác gần đây mình thật sự là không gặp hỉ sự, chuyện xấu không dứt.

Từ sau khi ra khỏi võ quán bên Thành Đông, cô liền phát hiện có người đi theo mình.

Dáng vẻ hình như bất thiện, Văn Hoán Hoán đối với người có ý muốn hại mình cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà lý trí nói cho cô biết lần này tới hẳn không phải là nhân vật tầm thường.

Bởi vì cô có thể phát hiện được không chỉ một bên có người đi theo, từ phía sau mình có một đống, còn có trong ngõ bên phải cách đó không xa... Thật là có kế hoạch có dự mưu a.

Văn Hoán Hoán từ đáy lòng than thở một tiếng, cước bộ lập tức đột ngột tăng nhanh, người phía sau tựa hồ sững sờ, nhưng rất nhanh đã đuổi theo.

Xem ra những người này không phải là sát thủ chuyên nghiệp, thấy thế Văn Hoán Hoán mới thả lỏng một chút, chỉ cần không phải sát thủ chuyên nghiệp, cô vẫn còn có chút lòng tin vào bản thân mình.

Như là đã hạ quyết tâm, Văn Hoán Hoán lập tức đưa ra chủ ý, cô đi vào một cái ngõ.

Nơi này hình như là đi về phía nhà xưởng cũ, cho nên ngoại trừ một ít đồ bỏ đi dơ bẩn ra, không có ai đi qua đay cả.

Văn Hoán Hoán ẩn thân trong bóng tối.

Cô nheo mắt, thấy rõ ràng tên nam nhân đi đầu, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, thân thể mau lẹ tập kích vào gáy tên đó.

Thân thủ của cô thập phần nhanh nhẹn, hơn nữa từng quyền cũng có thể đánh vào chỗ khớp xương yếu ớt, tư thái linh hoạt nhưng động tác cường ngạnh, sau khi tiêu diệt một người không chút ham chiến, cô biết rõ lần này là dùng ít đấu nhiều, tốc chiến tốc thắng như vậy mới là phương pháp tốt nhất.

Nhưng không nghĩ tới là người đến lại càng ngày càng nhiều.

Ánh mắt Văn Hoán Hoán lạnh đi.

Bởi vì cô nhìn thấy người đứng ở sau đám tay chân này...Tần Mẫn.

Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ánh mắt ngang ngược kia của cô ta khiến cho cô khắc sâu.

"Vì yêu thành hận?" Văn Hoán Hoán nghiêng đầu, đột nhiên phun ra một câu.

Chỉ cần bốn chữ này, đáy mắt Tần Mẫn liền lóe lên một đám lửa giận.

"Đánh cho ta." Cô ta lạnh giọng hạ lệnh.

Người chung quanh rối rít lao đến.

Văn Hoán Hoán bắt đầu cảm thấy cố hết sức, cô không biết Tần Mẫn rốt cuộc mang đến bao nhiêu người.

Một tên sau lưng dùng dây thừng dự định vòng ra đằng trước trói cô lại, cô xoay chuyển chiếc eo nhỏ nhắn một cái, bàn tay nhanh nhẹn đón lấy dây thừng.

Tên tay chân kia tựa hồ đang sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, cánh tay to lớn vừa dùng lực, dây thừng liền quán lấy tay của Văn Hoán Hoán, dự định mượn lực quăng cô đến dưới chân mình.

Nhưng mà làm sao Văn Hoán Hoán có thể để cho hắn toại nguyện? Chỉ thấy Văn Hoán Hoán khẽ quát một tiếng, đấm một phát, tên nam nhân kia dùng hết toàn lực cũng không khiến cô nhúc nhích chút nào.

Trang 2 / 4

Văn Hoán Hoán cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài chút nào, không thể làm giảm chí khí, nếu bây giờ cô lộ ra chút sơ hở, thì đó chính là chết chắc.

Tần Mẫn ôm ngực khó có thể tin lui về phía sau nửa bước.

Cô ta không tin nữ nhân này có thể cường đại đến mức như vậy.

"Các ngươi đều là phế vật sao? ! Cô ta chỉ là một nữ nhân!" Tần Mẫn gào thét.

Hai mắt của cô ta đỏ ngầu, hiển nhiên đã phải chịu không ít kí©h thí©ɧ.

Đang lúc một tên tay chân khác phục hồi tinh thần lại định vọt lên giải quyết Văn Hoán Hoán, ở phía sau ngõ hẻm xuất hiện từng đợt xôn xao.

Có một đám người đến đây.

Hiển nhiên không phải là đến để hỗ trợ bắt người.

Văn Hoán Hoán nheo mắt nhìn nam nhân dẫn đầu, vẻ mặt nghiêm túc ngay thẳng, anh ta ra tay sắc bén, từng quyền cước đều mang theo lăng liệt phong, mỗi khi đi qua đám tay chân của Tần gia đều ngã một mảnh.

Văn Hoán Hoán nở nụ cười, biết là người của Trịnh thị đến, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo, cô đột nhiên chạy, tên nam nhân đang cầm dây thừng nhất thời ngẩn ra, không rõ ràng lắm cô có ý định gì, đề phòng rồi lại theo thói quen lấy tay bảo vệ bộ vị quan trọng nhất của mình.

Chính là khoảnh khắc này!

Văn Hoán Hoán nheo mắt, đột nhiên mạnh mẽ quét ngang chân, tên nam nhân kia lảo đảo một cái, còn chưa tới kịp ngã xuống đất, thủ hạ của hắn đã nhanh tay đỡ, nhưng Văn Hoán Hoán lại dùng thêm một chưởng đánh ngã trên mặt đất.

Tần Mẫn sắp giận điên lên.

"Nổ súng!"

Gầm lên giận dữ, không lớn không nhỏ, lại làm cho Văn Hoán Hoán nghe được rõ ràng rành mạch.

Không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy chính là khuôn mặt vặn vẹo của Tần Mẫn.

Vì tình yêu, lại có thể trở nên xấu xí như thế.

Nhận được mệnh lệnh, một tên hắc y nhân liền nghiêm mặt từ bên hông móc ra súng lục màu đen, Văn Hoán Hoán gắt gao đứng nhìn chằm chằm họng súng, mới vừa muốn tránh, tên hắc y nhân kia đã giơ tay lên.

Khoảng cách giữa bọn họ không gần không xa, muốn lao đến như lần trước là không thể nào, Văn Hoán Hoán nghĩ tới khả năng mình co thể tránh thoát viên đạn, ngay khi bọn họ đều muốn ra ta, một tiếng súng vang dội vang lên trong ngõ hẻm tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Cánh tay phải cầm súng của tên đó thủng một lỗ.

Bọn họ đều thất thần nhìn xem nam nhân vừa mới xuất hiện ở đầu hẻm.

Vị trí của tên áo đen kia cùng Văn Hoán Hoán đại khái là ở cuối ngõ hẻm, cách nam nhân đứng đầu hẻm ước chừng ba trăm mét.

Khoảng cách như vậy, chỉ nhìn thoáng qua mà lại bắn trúng.

Văn Hoán Hoán nhìn vẻ mặt vô sỉ của Chiêm Ngộ Thần, không khỏi nghĩ - - nam nhân này thật sự là thâm tàng bất lộ đấy!

Trang 3 / 4

Chiêm Ngộ Thần sau khi cười xong mặt mày liền trầm xuống, không nói gì vẫn dẫn theo một thân sát khí, nếu như không phải khóe miệng kia vẫn mỉm cười, bọn họ thậm chí sẽ hoài nghi thân phận thật của người ở trước mắt này.

"Giải quyết hết."

Tám phút, kết thúc trận đấu.

Tay chân Tần gia đấu với ám bộ hắc đạo được huấn luyện chuyên nghiệp của Chiêm Ngộ Thần.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Chiêm Ngộ Thần đem Tần gia tiểu thư toàn thân chật vật ném qua một bên, đem nam nhân vừa rồi dùng dây thừng để công kích trói lại rồi lôi đi, sau khi thu thập đám lâu la kia, liền đáp ứng yêu cầu của Văn Hoán Hoán gọi110.

Cảnh sát Thành Đông tới rất nhanh.

Chiêm Ngộ Thần nói chuyện này hay là chờ Đại ca đến, ám bộ của Trịnh gia bọn họ không thể bại lộ, Văn Hoán Hoán thoải mái phất tay để cho bọn họ rời đi, chính mình đi theo cảnh sát đến cục cảnh sát.

Trịnh Lẫm Tự là phải đi qua cả nửa thành thị để đến bên này, tất nhiên là phải đợi, nhưng vừa đến cục cảnh sát Tần Mẫn liền yêu cầu cởi trói.

Cảnh sát đáp ứng yêu cầu của mở trói cho cô ta, cô ta đột nhiên trở mặtní với bọn họ: "Các ngươi biết ta là ai không? Ta là Tần Mẫn! Là cháu gái yêu của Tần tư lệnh! Các ngươi tốt nhất làm rõ ràng cho ta, nếu không cho các ngươi sẽ không gánh chịu nổi hậu quả đâu!"

Văn Hoán Hoán tất nhiên cũng nghe được, cũng nhìn thấy đám cảnh sát kia đều sững sờ, lập tức gọi điện thoại báo cho cục trưởng của bọn họ.

Đáy lòng mỉm cười một cái, cô bất động thanh sắc ngồi ở một bên.

Cục trưởng rất nhanh liền chạy tới, nhìn xem vị này quả nhiên là cháu gái bảo bối của đại tư lệnh Tần gia, lập tức cúi người vẫy đuôi, trong nháy mắt, rõ ràng là Văn Hoán Hoán ôm cảnh, nhưng là từ Tần Mẫn chật vật cùng cô yên tĩnh, tình cảnh của Văn Hoán Hoán lại bắt đầu trở lên khó khăn.

Nhưng mà Văn Hoán Hoán cũng không nói gì thêm.

Luật sư Tần Mẫn gọi đến đã đang thương lượng cùng cảnh sát, cô ta sửa sang lại bản thân, lại khôi phục thành Tần gia tiểu thư đầy ngạo khí kia, cô ta thấy Văn Hoán Hoán không nói lời nào, cho rằng cô đang sợ, lập tức hừ thở ra một hơi: "Cô cũng không nhìn xem mình là thứ gì? Chỉ bằng cô, mà định nương nhờ bên cạnh Trịnh Lẫm Tự cả đời? Bằng cô, cô cũng xứng ư? !"

Cô ta trở nên kích động, đáy mắt bắn ra ánh lửa.

Văn Hoán Hoán đột nhiên cảm giác được cô ta rất đáng thương hại.

Vì một nam nhân không yêu mình, lại đánh mất khí khái cao ngạo vốn có, trước đây cô ta thẳng thắn ương ngạnh thì cô không thấy ghét, nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả súng ống nguy hiểm như vậy cô ta cũng đều đem ra dùng hết, cô không thể nào coi đây là chuyện nhỏ nữa.

"Chuyện này sẽ không chỉ tính như vậy đâu."

Tần Mẫn hừ lạnh một tiếng.

Trang 4 / 4

"Chuyện này, đúng là không thể cứ kết thúc như vậy."

Một giọng nam âm trầm vang lên ngoài cửa.

Thanh âm không lớn, lại làm cho cả cục cảnh sát đều yên tĩnh trở lại.

Cửa của bót cảnh sát bị một nam nhân mặc áo khoác màu ngân hôi mở ra, Trịnh Lẫm Tự dưới sự hộ tống của bốn gã trợ lý đi tới.

Chỉ thấy vẻ mặt anh âm trầm như nước, mắt mang sát ý lăng liệt, mặc dù khóe miệng chứa đựng quẹt một nụ cười, nhưng mọi người đều rối rít không rét mà run.

Sắc mặt Tần Mẫn trắng nhợt, có cảm giác thất thố bất ngờ.

Hắn lại có thể tới nhanh như vậy.

Trịnh Lẫm Tự đi thẳng tới, một khắc kia, anh không cần dùng ngôn ngữ, trên người liền tản mát ra một loại khí tràng làm cho không ai dám đến gần, tựa hồ trên đời này không có ai dám đứng ở phía đối lập với anh, bởi vì không có ai xứng.

Anh cũng không thèm nhìn tới Tần Mẫn đang mang vẻ mặt tái nhợt, cước bộ không ngừng, trực tiếp đi về phía tiểu nữ nhân ngồi một bên.

Cục trưởng khi nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự khụy một gối ngồi xổm xuống trước mặt Văn Hoán Hoán, hoàn toàn ngổn ngang trong gió.

Ông ta chỉ nghe nói qua Trịnh Lẫm Tự độc sủng một nữ nhân, lại không nghĩ rằng nữ nhân thoạt nhìn ngoại trừ ánh mắt kiên nghị ra thì không có cái điểm gì nổi bật kia lại chính là người đó!

Bây giờ nhìn lại, khi cô ngẩng mặt lên ở dưới ánh đèn dĩ nhiên lại mang theo vẻ kiêu ngạo xinh đẹp không cách nào tả nổi.

Lập tức, cục trưởng cục cảnh sát bị hóa đá.

Trịnh Lẫm Tự hoàn toàn bất chấp tiếng hút không khí chung quanh, anh ngồi chồm hổm khẽ ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ cầm lấy tay của cô mở ra xem xét, khi nhìn đến trên mặt hiện lên vết dây thừng rõ ràng, hai tròng mắt nheo lại, sát khí lộ ra.

"Ừm... Anh tức giận à?" Văn Hoán Hoán hỏi.

"Oh? Em lại có thể nhìn ra ư?"

Anh ôn hoà trả lời một câu, khiên Văn Hoán Hoán nghẹn nói không ra lời.

Hồi lâu, cô kéo lấy một góc ống tay áo của anh đung đưa: "Ngây thơ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn cáu giận... khuôn mặt vốn đã không làm cho người khác ưa, còn luôn tỏ ra âm trầm."

Trịnh Lẫm Tự dở khóc dở cười, anh đứng dậy ngồi ở chỗ Văn Hoán Hoán vừa ngồi, đơn giản chỉ cần đem cô nửa ôm vào trong lòng ngực mình, tâm trạng hoảng loạn tâm lúc này mới an định xuống, "Nha đầu ngốc, " anh nhéo nhéo eo cô, "Chỗ khác có bị thương không?"

Cô thành thật lắc đầu.

"Thế còn không sai biệt lắm, " anh liếc cô một cái, "Giấu diếm anh đi đánh nhau bất kể hậu quả, về nhà anh sẽ hảo hảo tính với em?"

Anh kéo dài âm cuối đầy nguy hiểm, làm cho Văn Hoán Hoán nhớ tới những thủ đoạn trừng phạt trước đây của anh, những ban đêm làm cho cô vừa hồi tưởng lại liền mặt hồng tim đập, trải qua miệng anh nói ra, trong đó giấu giếm mập mờ làm cho cô lập tức đỏ mặt.

Cục trưởng không biết nên làm sao bây giờ, đứng ở nơi đó đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, ông ta nhanh chóng nghĩ tới phán đoán vừa rồi của mình, xác định trước khi không tạo ra sai lầm lớn gì lập tức hủy bỏ đơn tố tụng còn chưa đệ trình lên kia, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ chốc lát sau Tần Dương liền thở hồng hộc chạy đến.

Khi biết tin muội muội nhà mình lại dấm lôi đám hộ vệ của Tần gia đến chặn đánh Văn Hoán Hoán, anh ta gần như là lập tức chạy tới, một thân tây trang màu trắng mặc ở trên người anh ta có khí chất nho nhã đặc biệt, làm cho aanh ta hoạt nhìn càng giống là một học giả hào hoa phong nhã mà không phải là một thương nhân.

Vừa mở cửa cục cảnh sát ra, anh ta liền gặp được Tần Mẫn sắc mặt hôi bại đứng ở một bên.

Vu tâm không đành lòng, nhưng lúc này anh ta biết rõ nếu như làm sai một bước, đại nạn của Tần gia liền tới rồi, cho nên chỉ có thể hạ quyết tâm quay đầu nhìn về phía một đôi bích nhân ngồi ở trong góc.

Bốn gã trợ lý cung kính đem bọn họ hộ ở trong một vòng, cũng có lẽ trở ngại khí tràng của Trịnh Lẫm Tự, người chung quanh căn bản không dám đến gần, mà cô gái gần đây thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo lớn cùng Trịnh Lẫm Tự, đang không kiêng nể gì cả ngồi ở trên đùi Trịnh Lẫm Tự kéo cà vạt của anh nghịch chơi.

Tần Dương căng thẳng, dẫn đầu đi tới: "Trịnh tổng..."

"Đến rồi, " Trịnh Lẫm Tự xoa đầu Văn Hoán Hoán, nhìn Tần Dương vẻ mặt ngưng trọng, khóe môi nhếch lên quẹt một nụ cười nhạt lạnh như băng.

"Xá muội hồ đồ, tôi thay mặt Tần gia xin lỗi Trịnh tổng"

Nói xong, Tần Dương trịnh trọng khom người trước Trịnh Lẫm Tự.

Trái tim Tần Mẫn co rút nhanh ở, cô ta chạy tới níu tay Đại ca lại nức nở nói: "Anh! Mặc kệ chuyện của em! Anh không cần phải nhận lỗi với nữ nhân kia!"

"Câm miệng!" Tần Dương khó được tức giận trách cứ.

Vào lúc này, cho dù thương yêu em gái mình nhiều như thế nào, cũng không thể mạo hiểm lại kí©h thí©ɧ Trịnh Lẫm Tự thêm chút nào nữa.

"Tần gia các ngươi thật sự là..." Trịnh Lẫm Tự miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, hai mắt nheo lại, ngón tay vòng quanh mái tóc của tiểu nữ nhân phát vuốt ve đùa nghịch, "rất to gan." Mầy chữ cuối cùng, anh nói rất chậm, mang theo chút bén nhọn bức nhân.

...

Mia: Quà tặng buổi tối dành cho những con cú đêm yêu dấu của ta ^^!