Chương 38

Chương 38:

"Trịnh Tổng..."

"Tần Dương, lúc trước tôi đã nể mặt anh nên mới tha Tần gia các người một con đường sống, nhưng mà anh coi sự hào phóng của tôi thành cái gì? Tay chân? Mang theo súng bắt cóc người? Hay là cấu kết hỗ trợ nhau? Trong số đó có thứ gì mà Tần gia các người có thể gành nổi sao?" Trịnh Lẫm Tự nói chuyện thong thả, nhưng mỗi một cái nói ra, đối với Tần gia mà nói đều là tử huyệt trí mạng.

Sắc mặt Tần Dương trắng nhợt.

Chuyện Nhị thiếu gia của Tần gia gần đây đang tranh cử thì cả thành phố C đều biết, Tần gia bọn họ đem Tần Hoài nâng đến mức bây giờ đúng là không dễ, mà Tần gia hiện tại cũng chỉ có một mình Tần Hoài gia nhập giới chính trị, nếu như những chuyện này để cấp trên biết, Tần gia không chỉ phải chịu xử phạt, mà ngay cả Tần lão gia tử cũng mất hết thể diện.

Tần Mẫn run rẩy đôi môi, rốt cục nước mắt cũng chảy xuống.

Cô ta không thể ngờ được chính mình nhất thời xúc động, lại dính líu đến cả Tần gia, lúc trước chỉ là phẫn hận tới cực điểm, nghĩ rằng nếu như không lấy lại công đạo cho mình cô ta nhất định sẽ không chịu được, cho nên mới thừa dịp khoảng thời gian bị cấm túc, chờ Đại ca rời đi liền tự mình mang theo tay chân của Tần gia đi chặn đánh người.

Cảm nhận được thân thể tiểu muội run rẩy, Tần Dương mím môi: "Tần gia chúng tôi... Sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này."

Tần Dương nói từng cái chữ đều mười phần gian nan.

Trịnh Lẫm Tự nhìn xem Tần Dương: "Lần này là Tần gia chọc vào người của tôi, cho dù anh không nói tôi cũng sẽ tìm Tần gia đòi lại công đạo. Lệnh muội ngang ngược kiêu ngạo không phải là chuyện một ngày hai ngày, bình thường mặc dù cô ta có gϊếŧ người phóng hỏa đều có lão Tần nhà các người giúp đỡ thu thập cục diện rối rắm, nhưng mà lần này, cô ta đυ.ng phải người không nên động vào, Tần Dương, cái chữ cưng chiều này, không phải là ai cũng có thể dùng." Trịnh Lẫm Tự an ủi nữ nhân đang cầm lấy tay áo của mình, lúc ánh mắt va chạm vào miệng vết thương trên tay cô liền tối đi, "Nói khó nghe thì, ngay cả tôi cũng không nỡ khi dễ mà Tần gia các ngươi lại dám đυ.ng vào, nếu như lần này các ngươi không thể giải quyết cho tốt... vậy thì đừng trách Trịnh gia giáo dục hậu bối giúp Tần gia các ngươi."

Sắc mặt Tần Dương tái nhợt, không thể không gật đầu: "Tôi hiểu."

Không chặt bàn tay dùng để khi dễ nữ nhân của anh xuống, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trịnh Lẫm Tự.

Trịnh Lẫm Tự vừa nói ra những lời này, đã nói lên từ nay về sau, không có khả năng Trịnh gia sẽ hợp tác với Tần gia nữa, Tần gia mất đi một hậu thuẫn mạnh mà hữu lực, đây là sự trừng phạt lớn nhất cũng là dáng sợ nhất đối với Tần gia.

"Vết thương của Văn tiểu thư tốt hơn là nên được băng bó tốt trước, nếu như không chê..."

Tần Dương ngừng lại, liền hiểu được muốn làm vừa lòng người nam nhân này, trước phải nịnh nọt ai, cho nên anh ta nhìn tay Văn Hoán Hoán, dè dặt nói.

Trang 2 / 3

"Không cần." Trịnh Lẫm Tự nhếch môi, một phen ôm ngang nâng Văn Hoán Hoán lên, dưới sự kháng nghị của cô rời đi.

"Anh..." Tần Mẫn bụm mặt khóc.

Tần Dương nhìn Trịnh Lẫm Tự cùng bốn người trợ lý bước ra khỏi cục cảnh sát mới thấp thở dài một hơi, bấm điện thoại gọi về nhà.

Từ nay về sau, con đường của Tần Mẫn, sợ là không còn bọn họ.

Trịnh Lẫm Tự từ khi vừa ra khỏi cục cảnh sát mặt liền kéo căng, đáy lòng Văn Hoán Hoán thầm mắng Chiêm Ngộ Thần hơn nữa thuận tiện hỏi thăm cả gia phả nhà anh ta, hắn bỏ mình ở lại đúng là nhẹ nhàng, sao lại không ở lại để xoa dịu tình hình một chút đây?

Trước mặt người khác còn cho cô chút mặt mũi, quay đầu lại cô liền thảm.

Bế cô lên xe, Trịnh Lẫm Tự cùng ngồi xuống, mắt cũng không giơ lên bắt lấy cổ tay cô, tránh cho va chạm vào vết thương trong lòng bàn tay cô, thanh âm cực lạnh: "Đem tấm ngăn kéo lên."

Lái xe bị lạnh cóng, gấp rút đưa tay kéo tấm ngăn màu đen lên.

Giữa ánh đèn lờ mờ, đôi mắt Trịnh Lẫm Tự thật sâu, tựa hồ ẩn nhẫn chân tình nào đó.

Ngay khi cô suýt nữa không thở được dưới ánh mắt thâm trầm của anh, anh lại nghiêng đầu đi, một tay bắt được tay của cô, sau đó cánh tay còn lại với lấy hòm thuốc dự phòng trên xe, thuần thục bôi thuốc giúp cô.

Lúc dùng bông vải thấm thuốc chạm vào miệng vết thương của cô, Văn Hoán Hoán hít sâu một hơi, tay Trịnh Lẫm Tự run lên, lập tức lại càng không nói thêm một câu, không khí chung quanh phảng phất như bị đóng băng, nhưng lực đạo của anh so với vừa rồi lại càng nhẹ hơn.

Hô hấp trầm ổn của anh thỉnh thoảng thổi tới lòng bàn tay ướŧ áŧ, ngưa ngứa một chút, Văn Hoán Hoán tóm anh một cái, anh cũng không để ý tới cô, quấn băng vải xong móng vuốt cũng không lấy ra, hai bàn tay to đem một đôi bàn tay của cô nâng niu trong lòng bàn tay, ngay khi cô sắp hậm hực mà chết, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một khắc kia, đáy mắt của anh lại hiện lên sự sợ hãi.

Văn Hoán Hoán sửng sốt, một nam nhân cường đại như vậy, mà bây giờ đáy mắt lại xuất hiện một loại tình cảm gọi là "Nghĩ mà sợ".

"Hoán Hoán, " anh bỗng nhiên mở miệng, lực đạo nơi lòng bàn tay không tăng, nhưng là đáy mắt lại trầm xuống, "Em chưa từng nghĩ xem, nếu như em xảy ra chuyện, thì anh phải làm sao bây giờ?"

Văn Hoán Hoán cả đêm lo sợ bất an, rốt cục vào lúc này trong ánh mắt gần như buồn bã ảo não của anh, cũng trầm xuống.

Cô cúi đầu xuống, nói một tiếng thực xin lỗi.

Cái cằm bị anh nâng lên, lần đầu tiên, anh không bỏ qua dễ dàng.

"Em bất chấp hậu quả xông tới như vậy, có từng có nghĩ đến anh chưa? Em có biết hay không, nếu như hôm nay em không chết, nếu như chết vẫn còn tốt, anh có thể gϊếŧ hết người trong thiên hạ chôn cùng sau đó chính mình sẽ đi cùng em, nhưng nếu như không phải thì sao? Trên tay bọn họ có súng, hơn nữa không chỉ một người, nếu như hậu quả mà em gây ra là thừa sống thiếu chết, Hoán Hoán, em có nghĩ tới đến lúc đó anh sẽ thống khổ như thế nào hay không?"

Trang 3 / 3

Bởi vì em sống dở chết dở, cho nên anh cũng muốn chết sống sót.

Điều này so với chết cùng em, càng thêm gian nan, càng thêm tuyệt vọng.

Thanh âm của anh rất nhu hòa, nhưng mà lời nói ra được lại như chiếc bua nặng ngàn cân đập vào bộ ngực mình.

Văn Hoán Hoán tựa hồ sắp bị say trong mắt anh.

Đơn giản là vì đáy mắt anh chỉ chứa đựng thân ảnh của mình.

"Lẫm Tự... Thực xin lỗi... Em không biết... Em cho rằng không nghiêm trọng như vậy..." Cô duỗi cánh tay ôm lấy cổ của anh, vùi đầu cọ vào cổ anh, anh vẫn bất vi sở động, thanh âm của cô liền buồn buồn truyền đến, "Lần sau em không dám nữa..."

Kỳ thật ngay khi những người kia móc súng ra cô liền hối hận.

Hối hận không nghe lời Trịnh Lẫm Tự, không bình tĩnh dùng lý trí làm như anh dạy để bảo vệ mình, bảo toàn cho mình vì anh.

"Em thề, làn sau đầu tiên nhất định là sẽ gọi điện thoại cho anh." Văn Hoán Hoán ôn nhu đáp ứng.

Sau khi đem lời nói ra chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chính là một người rất quật cường cao ngạo, nếu đặt ở trước kia, cô tuyệt đối sẽ không tin một ngày nào đó cô sẽ thỏa hiệp với người khác ngoại trừ thân nhân, vì cô cảm thấy cuộc sống của mình không cần người khác tham dự vào, cô chính là cô, có thể làm theo ý mình.

Nhưng mà hôm nay có một người nam nhân như vậy, anh có thể vì cô bỏ xuống hết thảy tất cả mọi thứ đè nặng trên đầu mình, chỉ vì đổi lấy sự bình an như ý cho cô, một người nam nhân tên là Trịnh Lẫm Tự, anh dùng tư thái ôn nhu mà không thể cự tuyệt đem mình khảm vào trong sinh mệnh cô, làm cho cô thói quen với sự hiện hữu của anh, làm cho cô tiếp nhận một người như vậy...

Rõ là... cuộc gặp gỡ kỳ diệu của cuộc sống.

Gặp được nhau, mới hiểu được, sự nhận định lúc trước, chẳng qua là bởi vì người đó còn chưa xuất hiện.

Trịnh Lẫm Tự liếʍ lên gáy cô, lúc này mới thôi.

Nhưng cái gọi là trừng phạt thì vẫn là không thể thiếu.

Hai tay của cô bị anh dùng khăn lông mềm mại trói ở cây cột trên đầu giường, đây là vì phòng ngừa tay của cô quấy loạn lộn xộn động vào vết thương, cô ở dưới người anh thân ngâm rêи ɾỉ, bị anh hung hăng va chạm sít sao co rụt lại, chịu được một hồi khoái ý thực cốt mất hồn, toàn thân trở thành màu hồng phấn.

Trịnh Lẫm Tự ôm từ sau lưng cô, một cái tay nặng nề đưa ra đằng trước, trong lúc xoa nắn lại đem mình đưa vào càng sâu hơn, biến đổi tiết tấu muốn cô, thấy cô híp mắt kêu gọi, anh liền mυ"ŧ lấy môi lưỡi của cô, kéo đầu lưỡi của cô ra ngoài trao đổi nước bọt, làm không biết mệt, yêu chết dáng vẻ muốn kêu lại không kêu lên được của cô.

"Ân ân a... Lẫm Tự... Tự a... sâu thêm một chút..." hai tay Văn Hoán Hoán bị đưa lên quá đỉnh đầu trói lại, thân thể liền tự nhiên nâng lên đưa đôi tuyết phong lên miệng của anh, phía dưới bị anh hung hăng chiếm lấy, hồng mai trên tuyết phong bị anh gặm cắn tư ma sưng lên, hết lần này tới lần khác anh lại thập phần xấu xa nặng nề tiến vào biến thành thanh cạn thử dò xét, trong khoảng thời gian ngắn cô hư không cắn môi dưới của mình, đau khổ cầu khẩn.

Anh khiêu mi, ăn cô, đưa tay vỗ vỗ mông của cô, thấy cô động đậy nâng mông tự giác dung hợp cùng tiết tấu với mình, liền càng thêm tà ác xoay vòng mài cô.

Cô khóc lên, nước mắt treo ở lông mi cắn tạo ra một vòm khung xinh đẹp. Trịnh Lẫm Tự hôn lên những giọt nước mắt óng ánh trong suốt kia, sau đó hôn lên tròng mắt cô, thừa dịp cô ừ hừ thở dốc nâng mông của cô lên, làm cho cô càng mở rộng, sau đó nặng nề đâm chọc vào, hung hăng va chạm vào chỗ mẫn cảm của cô.

"A a a!..." Cô thất thần thét chói tai, tần suất co rút thoáng cái vừa nhanh vừa mạnh, anh lại càng đảo mạnh, thấy cô mở to một đôi mắt bồ câu không có tiêu cự hưởng thụ, liền cởi bỏ khăn lông chỗ tay cô, một tay bắt đè ở một bên, cô nửa nghiêng thân thể đi, anh liền nâng một bắp đùi của cô lên bắt đầu tiến công dũng mãnh.

Anh dường như không muốn sống càng động mạnh hơn, nặng nề đảo mấy chục cái, sau đó khi cô lại khàn khàn thét chói tai một tiếng, sống lưng một mảnh tê dại, đuôi xương sống truyền đến một hồi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, anh liền chế trụ mông của cô hung hăng đi vào, chất lỏng nóng bỏng phun trào ra.

Anh mới chỉ một lần, nhưng cô lại giống như là bị vớt lên từ trong nước, toàn thân đều ướt đẫm.

Trịnh Lẫm Tự hôn cô một lát, chỗ kia ở trong cơ thể cô lại bắt đầu dựng lên, anh hôn đến khi cô mệt mỏi không hô hấp được nữa, cho đến khi cô giãy giụa vì sắp hít thở không thông mới khẽ dời ra một chút, thấp giọng cười nói: "Còn chưa đủ đâu, đêm nay, đã nói là sẽ không buông tha em."

Cô trợn trắng mắt lên, nức nở nghẹn ngào một tiếng vùi mình vào trong đệm chăn.

Cả đêm, dưới sự tận lực trêu chọc của anh cô muốn sống không được muốn chết không xong, hận trời không thể sáng lên ngay lập tức, nhưng mà mỗi một lần bạch quang choáng váng trôi qua ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đầy sao.

Bọn họ ở dưới bầu trời đầy sao làm chuyện thân mật nhất.

Ngày hôm sau đương nhiên không dậy nổi.

Trịnh Lẫm Tự tập thể dục buổi sáng xong trở lại, lướt qua đống quần áo đầy đất đến ngồi ở trên giường, lấy ngón tay vén lọn tóc cản trở ánh mắt của cô ra, đáy mắt mang theo ôn nhã vui vẻ: "Bây giờ vẫn chưa rời giường sao?"

Văn Hoán Hoán nửa mê nửa tỉnh cho là anh lại muốn đến lăn qua lăn lại cô, nhăn nhăn mũi vẻ mặt đau khổ vùi đầu ở trên gối một lát, sau đó liền bắt đầu giống như nổi điên quyền đấm cước đá đứng lêngười bên cạnh: "Anh tránh ra! Mau cút! Cút đi! !"

Trịnh Lẫm Tự cười ôm cô: "Tốt lắm, là do anh không tốt, anh không tốt, em cẩn thận bàn tay."

"Anh tốt nhất đừng quản em!" Văn Hoán Hoán chỉ ngủ hai đến ba giờ vẫn thấy chưa đủ, nhưng mà trên mặt lại mang theo thoả mãn đỏ ửng, khiến người nào đó thấy tâm ngứa một chút, "Trịnh Lẫm Tự! Anh xong đời! Anh đừng hòng được đυ.ng vào em nữa!"

...

Mia: Lâu rồi mới gặp lại các tình yêu. Thông cảm vì đợt này ta quá bận nhé ^^!