Chương 36

Chương 36

Ngày gần đây gây oanh động nhất thành phố C không gì ngoài hai chuyện - - nữ chính bỏ trốn khỏi lễ đính hôn của Trịnh Lẫm Tự, và... Trịnh Lẫm Tự đem bảo bối nhà mình dụ dỗ về nhà, hai người dạo này gắn bó như keo như sơn xuất hiện ở trên các tờ báo lớn, thấy nhân vật chính trước sau đều là một, có người không khỏi thổn thức không thôi.

Tần Dương đi vào phòng em gái, rốt cục không nhịn được thở dài một tiếng.

Tấm rèm cửa sổ nặng nề chặn lại ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, so sánh với cảnh gió êm sóng lặng phía ngoài, ở chỗ này chỉ còn lại âm trầm có chút đáng sợ.

Trên mặt thảm, Tần Mẫn cúi thấp đầu nhìn xem tờ báo đã bị bóp biến dạng trong tay, hình hai người được phóng đại trên mặt bào như muốn chọc mù cặp mắt của cô ta.

"Mẫn Mẫn..." Tần Dương nhìn mà không đành lòng, nhưng mà anh ta cũng không thể an ủi gì.

Từ lần trước Tần Mẫn bị Trịnh Lẫm Tự phái người đưa về đại trạch Tần gia, Tần Mẫn đã bị ông ngoại ra lệnh cấm túc, không cho phép cô ta tiến vào sản nghiệp quan hệ với Trịnh gia nửa bước, cộng thêm hơn một tháng đều không cho phép huynh đệ bọn hắn đi thăm cô ta.

Hơn nữa từ ngày đó, địa vị của Tần Mẫn ở trong đám danh viện đã rớt xuống ngàn trượng. Trong cái vòng luẩn quẩn này toàn là nhân vật lớn, Tần Mẫn ở trước mặt mọi người bị Trịnh Lẫm Tự cự tuyệt, không thể nghi ngờ là hiển nhiên đang nói - - Tần Mẫn cô ta đắc tội với Trịnh Lẫm Tự, từ nay về sau, Tần Mẫn sẽ không cách nào đặt chân vào danh viện nữa.

Cô ta bắt đầu tự giam mình ở trong phòng, không gặp ánh mặt trời, bởi vì cô ta chán ghét tiếp xúc đến bất kỳ một thứ gì có liên quan đến hai người bọn họ.

Tần Dương gọi một tiếng, Tần Mẫn lập tức rơi lệ.

Cô ta gào lên, giống như một con thú bị buộc đến tuyệt cảnh, Tần Dương tiến lên ôm lấy cô ta, gắt gao nhốt chặt than thể đang gào khàn cả giọng của cô ta, liều mạng bóp chặt: "Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn... Bình tĩnh một chút..."

Tần Dương biết rõ, Tần Mẫn lần này là động lòng thật.

Nhưng mà nhiều ngày như vậy, cô ta trở nên gầy gò, mặc dù ăn nhiều hơn nữa cũng không thấy sắc mặt đỏ thắm, ngược lại tím xanh tựa như một người bị ngã bệnh hồi lâu.

Tần Dương có thể an ủi như thế nào đây? Anh ta và Trịnh Lẫm Tự mặc dù biết, kỳ thật cũng không tính là cùng một người chung đυ.ng, nhưng dù vậy, hôm nay dõi mắt khắp thành phố C, có ai không biết Trịnh Lẫm Tự đem cô gái của Văn gia kia đặt ở trong lòng bàn tay mình, mặc dù đối với chuyện hắc đạo anh ta ít khi tiếp xúc, nhưng là cũng nói bóng nói gió qua Trịnh Lẫm Tự vì bảo vệ cô ta mà tiêu diệt sạch sẽ từng kẻ từng kẻ muốn động tay động chân.

Vang dội mạnh mẽ như thế, thủ đoạn gϊếŧ người không thấy máu, khiến tất cả mọi người thấy đều muốn kinh hồn táng đảm, nhưng mà Trịnh Lẫm Tự lại bên ngoài thì gϊếŧ người không chớp mắt, ở bên trong thì vì nữ nhân của mình tạo ra khỏi một thế giới không tranh quyền thế, vô tư vô lự.

Trang 2 / 5

Một người nam nhân bảo vệ một nữ nhân đến mức đó, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.

Tần Mẫn ngay từ đầu đã thua.

Cô ta cũng làm sai.

Sai tại không nên ở trước mặt của anh không lựa lời nói, chỉ là vì một câu "Cô ta là thứ gì", đã đủ để Trịnh Lẫm Tự khiến cho cô ta không thể xuất hiện ở trong giới danh viện nữa, cũng tương đương chặt đứt một con đường giao tế của Tần gia.

Sai tại không nên nói ra mấy lời uy hϊếp kia, chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, cho nên anh ta bất động thanh sắc chèn ép Tần gia, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng mà gần đây Tần Dương đã bởi vì chuyện của công ty mà bôn tẩu khắp nơi, thủ đoạn của Trịnh Lẫm Tự, muốn gϊếŧ bọn họ mà không thấy máu, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Anh... em hận anh ta! Em càng hận nữ nhân kia! Dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì mà cô ta có thể được anh ta yêu thương che chở như vậy? ! Cô ta rốt cuộc là cái thứ gì! Ngay cả một ngón tay của em cô ta cũng không bằng! Anh! Em không phục!"

Tần Mẫn bụm mặt đau đớn khóc thành tiếng.

"Mẫn Mẫn..." Tần Dương trầm giọng xuống, anh ta đã phát hiện được cảm xúc của em gái có chút quá mức kích động, vì vậy trầm ngâm một lát, nói, "Em xuất ngoại đi."

Nghe vậy, thân thể Tần Mẫn liền chấn động.

"Ngay cả anh cũng muốn đuổi em đi..."

Tần Mẫn khóc đến nghẹn ngào.

Cô ta không dám tin, có cảm giác như trời muốn sụp đổ xuống.

Đi xa nước ngoài, là kết quả bết bát nhất.

Nhưng mà, lại là đường sống duy nhất hôm nay sao?

Cô ta không phải là kẻ ngu ngốc, cũng biết gần đây anh trai đi sớm về trễ, mỗi ngày đều mang thần sắc mỏi mệt, đều là vì lúc trước cô ta không lựa lời mà nói, nhưng anh lại liên tục không có nói cho cô ta biết, cho nên cô ta cho rằng hết thảy đều có thể vãn hồi, nhưng là hiện tại anh trai lại nói, như vậy chính là... anh cũng chống đỡ không nổi nữa sao?

"Anh... em không muốn xuất ngoại... Không muốn..." Cô ta gắt gao kéo lấy quần áo của anh, khóc cầu xin.

Xuất ngoại chính là nhận thua, từ nay về sau, cô ta chính là không còn khả năng giành chiến thắng, tất cả mọi người sẽ biết tiểu thư tôn quý nhất Tần gia lại thua một nữ nhân không tên tuổi, cô ta... Không muốn thua!

Tần Dương mấp máy môi, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nhìn ánh mắt yếu ớt kia của em gái, vẫn không nói ra lời: "Anh chỉ là đề nghị, em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, em phải ngoan ngoan ngoãn..."

Tần Dương rời khỏi phòng, một khắc khi cửa đóng lại, trong lòng Tần Mẫn đau khổ căng thẳng cuối cùng cũng như một cây dây cung bị chặt đứt.

Nàng đờ đẫn nhìn mảnh vụn tờ báo rơi lả tả trên mặt thảm, ánh mắt rơi vào nụ cười hiến cô ta cảm thấy chói mắt, thong thả, điên cuồng mà rất nhanh đập xuống một cái.

"Rất tốt!" Từ Nhan Tịch nhìn nữ nhân rạng rỡ đứng đối diện, oán giận nói, "Rất tốt a!"

Văn Hoán Hoán khinh bỉ trừng mắt liếc nữ nhân nhàm chán mà ngây thơ này.

Trang 3 / 5

"Lão bà anh đang oán hận anh!" Văn Hoán Hoán xoay người nới với Chiêm Ngộ Thần đang dựa vào trước quầy bar.

Chiêm Ngộ Thần khiêu mi, khi chạm đến đến ánh mắt ai oán của lão bà liền quyết đoán giơ hai tay đầu hàng: "Chị dâu! Chị đừng dùng kế ly gián, không dùng được với tôi đâu, lòng của tôi kiên định lắm!"

Từ Nhan Tịch đưa cho anh ta một cái ánh mắt "Thế còn được".

Chiêm Ngộ Thần cười vô cùng chân chó.

Văn Hoán Hoán nhìn nhìn anh ta, lại nhìn nữ nhân vẻ mặt đắc ý đứng đối diện, nhíu mày: "Các người... Ừm? Tốt hơn rồi?"

Từ Nhan Tịch giễu cợt nhìn cô một cái, tựa hồ đang khinh bỉ cô nói chuyện không có nghệ thuật: "Chúng mình đã sớm lĩnh chứng!"

"Dạ dạ, một kẻ giấu người nhà đi cục dân chính, một kẻ còn lại là bị vệ sĩ trong nhà trói lôi đến. " Văn Hoán Hoán phụ họa chi tiết.

Mắt thấy mặt Từ Nhan Tịch tối đi, Chiêm Ngộ Thần thấp giọng văng tục một câu, vị cô nãi nãi này làm sao lại không thể đi nhanh đi? Không biết gần đây anh ta sợ nhất chính là lão bà nhà mình sao?

"Không phải vậy, kỳ thật khi đó anh rất tình nguyện, đó là bị chọc tức cho nên mới biểu hiện không tình nguyện như vậy thôi, kỳ thật trong lòng anh rất vui sướиɠ đó!" Chiêm Ngộ Thần chạy đến bên cạnh Từ Nhan Tịch quyết đoán cho cô một nụ hôn, đôi mắt đào hoa ném một cái mị nhãn yêu nghiệt qua, sau đó lại hướng một ánh mắt cầu xin tha thứ về phía Văn Hoán Hoán, "Lão bà, anh là thật tâm."

Anh ta ra vẻ nghiêm túc làm cho Văn Hoán Hoán dứng ở một bên nhịn không được run rẩy.

Từ Nhan Tịch nhìn nhìn anh, sau đó sờ đầu của anh: "Ừm, ngoan ngoãn, em tin anh."

Chiêm Ngộ Thần liền vui rạo rực ôm lão bà nhà mình chen chúc ở trên ghế ngồi uống cà phê rộng thùng thình, như keo như sơn.

"Đúng rồi, cậu có đi đâu không? Hay là ở lại trong tiệm hỗ trợ? Mình muốn đi nhập hàng." Từ Nhan Tịch từ trong lòng Chiêm Ngộ Thần làm nũng giữa giãy giụa thoát ra hỏi.

Văn Hoán Hoán lắc đầu: "Mình muốn đi thành chủ nhà xem, ba mình đáp ứng bọn họ hôm nay tìm người đến luận võ cùng bọn họ, không rảnh."

Thành phố C có hai nhà võ quán to lớn, phân biệt ở Thành Đông và Thành Tây, Nghĩa võ là ở thành Tây, hàng năm đặc biệt chọn ra một ngày để luận võ, quy định tốt là do đại đệ tử hai võ quán đấu quyền pháp với võ sư của đối phương.

Mấy năm trước đều là sư huynh đi, đôi khhi sư huynh có việc bận thì sẽ là cô đi, hôm nay sư huynh còn chưa trở lại, tất nhiên chính là do cô định đoạt.

Từ Nhan Tịch cũng không phải bận lắm, suy nghĩ một chút sau đó quay sang nói với Chiêm Ngộ Thần đang ôm mình: "Vậy anh trông tiệm, một mình em tự đi."

"Không được!" Chiêm Ngộ Thần cất giọng bất thiện, quyết đoán cự tuyệt.

"Vậy em lưu lại trông tiệm?" Cô thỏa hiệp nói.

"Không được, " Chiêm Ngộ Thần là chết sống không muốn cùng cô tách ra, "Em đã quên em..."

Anh tựa hồ như muốn nói gì, Từ Nhan Tịch gấp rút che miệng của anh ta lại, không để cho anh ta bại lộ bí mật của mình.

Văn Hoán Hoán hồ nghi nhìn bọn họ, có mờ ám!

Từ Nhan Tịch bị nhìn phát chột dạ, tức giận nện cho Chiêm Ngộ Thần một quyền: "Vậy anh nói làm sao bây giờ!"

Chiêm Ngộ Thần cười đắc ý, chỉ thấy anh dùng hai ngón tay từ trong túi quần rút điện thoại ra, nhẹ nhàng linh hoạt bấm một dãy mã số: "Buổi chiều đến trông tiệm!"

Dứt lời liền cúp máy, thấy lão bà nhà mình hồ nghi nhìn mình, Chiêm Ngộ Thần dán lên trước hôn môi cô một ngụm, rốt cục cũng báo được mối thù ngày đó Đại ca tỏ vẻ ân ái trước mặt bọn họ: "Chồng em rất thần thông quảng đại, tất nhiên có thể tìm người trông tiệm giúp lão bà thân ái của anh!"

"Đừng nói ác tâm như vậy!" Từ Nhan Tịch mặc dù nói như vậy, nhưng khóe môi nhịn không được câu dẫn ra đã bại lộ vẻ mừng thầm.

"Anh có buồn nôn hơn nữa em cũng đã gặp, em đều thích." Chiêm Ngộ Thần trả lời một chút cũng không xấu hổ.

"Anh! Em khi nào thì đều thích!"

"Không phải sao? Tối hôm qua là ai cầu xin anh ..." Lời còn dư lại anh nói thầm vào tai cô.

"Anh! Sắc lang!"

Từ Nhan Tịch lập tức đỏ mặt.

"Còn dám nói không thích anh? Vớ vẩn." Chiêm Ngộ Thần vỗ xuống mông của cô, da mặt dày nói.

Văn Hoán Hoán không chịu nổi, cầm túi sách lên liền chạy mất.

Không khỏi lệ rơi đầy mặt a!

Ngựa đực nam ra vẻ thâm tình - - kinh dị!

Không thể tưởng được Chiêm Nhị thiếu của bọn họ cũng có một ngày bị gặp hạn, hơn nữa còn là rất cam tâm tình nguyện cái loại đó.

Thật đáng sợ!

Từ Nhan Tịch cùng Chiêm Ngộ Thần lại ngồi ở trong tiệm ngán ngẩm hơn mười phút.

Lúc này, người Chiêm Ngộ Thần gọi mới đến.

Là một nam nhân mặc đồ đen vẻ mặt không chút thay đổi.

"Tiểu Huân? !" Từ Nhan Tịch vui mừng.

Trần Minh Huân mím môi, gật đầu chào: "Tiểu thư."

Lại nói thật sự là duyên phận, Trần Minh Huân trước kia là Đại hộ vệ trong đại viện chịu trách nhiệm bảo vệ Từ Nhan Tịch, từ nhỏ đã thân thiết với Từ Nhan Tịch và Từ Thanh Kiêu, nhưng vì mấy năm trước tựa hồ trong nhà xảy ra chút chuyện, bởi vì phải xử lý chuyện trong nhà cho nên anh ta mới ly khai đại viện Từ gia.

Không thể tưởng được là lại làm việc dưới trướng Chiêm Ngộ Thần.

"Lúc ấy là anh nhìn trúng Minh Huân, không thể tưởng được ngược lại thành duyên phận." Chiêm Ngộ Thần cười như hồ ly.

"Nhị thiếu, " Trần Minh Huân thoạt nhìn tựa hồ có lời muốn nói, anh ta nhìn nhìn Từ Nhan Tịch, Chiêm Ngộ Thần hiểu ý cười một tiếng, ôm Từ Nhan Tịch nói: "Ngoan ngoãn, giúp anh đi vào pha ly cà phê."

Từ Nhan Tịch hiểu chuyện gật đầu, đi vào.

"Nói đi." Từ Nhan Tịch rời đi, Chiêm Ngộ Thần liền mở rộng chân dài ngồi ở đàng kia, một cái tư thế đơn giản, cường đại khí tràng liền lơ đãng tản mát ra.

Trang 5 / 5

"Tần gia xuất động một nhóm tay chân, đang chạy tới khu Đông."

Trần Minh Huân bẩm báo chi tiết.

Dị trạng như vậy rất hiếm gặp, Chiêm Ngộ Thần chịu trách nhiệm vận hành thế giới ngầm của cả thành phố C, những chuyện thoạt nhìn chuyện không lớn này kỳ thật cũng sẽ trải qua tay của anh, nghe vậy, Chiêm Ngộ Thần nhíu mày lại, chợt nhớ tới vừa rồi người nào đó trức khi rời đi đã nói, anh ta xoa xoa mi tâm, lập tức gọi một cú điện thoại: "Mang theo một nhóm người đến các đường phố ở thành đông ngăn cản lại đám người Tần gia kia, sau đó phân ra một nhóm người đến võ quán thành đông bảo vệ tiểu thư."

Làm xong một loạt chuẩn bị, anh bám số điện thoại của nghe đại ca nói hôm nay có hội nghị Quốc tế trọng yếu, mặc dù là hội nghị rất trọng yếu, nhưng anh ta nghĩ đại ca tuyệt đối sẽ không trách mình.

Trong phòng họp, Trịnh Lẫm Tự đang chủ trì một cuộc hội nghị tổng kết cuối năm trọng yếu, màn hình điện thoại im lìm đột nhiên sáng lóe lên, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên điện thoại di động của anh chỉ cho phép một vài số điện thoại quan trọng có thể gọi vào giờ phút này, cầm lấy điện thoại di động lên nhìn, vẻ mặt không thay đổi, anh ra hiệu ý bảo hội nghị tạm dừng, nghe điện thoại.

Lão Nhị mặc dù bình thường không đáng tín nhiệm, nhưng thời điểm mấu chốt cũng sẽ không gây chuyện.

Về sau anh mới nghĩ, may mà anh nghĩ như vậy.

"Tần gia mang theo một nhóm người đi cặn đường chị dâu, hỏi thăm rõ ràng, là bảo bối nữ nhi kia của Tần gia cầm đầu, em đã phái người đi ngăn cản, nhưng phỏng đoán là ngăn không được."

Lời của Chiêm Ngộ Thần như một quả bom hẹn giờ.

Trịnh Lẫm Tự thoắt một cái đứng lên, hoàn toàn bất chấp chung quanh có rất nhiều đại cổ đông thậm chí đối tác phía hải ngoại đều ở đây, một thân lệ khí làm cho tất cả mọi người không dám lên tiếng: "Cậu hãy đi trước, bảo vệ tốt cho chị dâu, trước khi tôi đến nếu như cô ấy thiếu một sợi tóc..."

Anh cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng người ở chỗ này không người dám tưởng tượng hậu quả sau đó.

Ngay cả Chiêm Ngộ Thần ở phía xa đều cảm thấy sự tức giận khủng khϊếp ở bên kia điện thoại.

Anh hướng về phía tiểu thê tử vừa ló mặt ra sau cánh cửa, làm một cái thủ thế xin lỗi, Từ Nhan Tịch bày tỏ không sao cả, kêu anh đi nhanh lên.

Đáy mắt nhu hòa một mảnh, Chiêm Ngộ Thần cầm lấy đồ liền đi ra ngoài.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ẩn nhẫn sát khí của Trịnh Lẫm Tự: "Hội nghị hủy bỏ", sau đó chính là tiếng ghế bị thô lỗ đẩy ngã, anh ta leo lên chỗ ngồi kế bên của xe thể thao, Trần Minh Huân lập tức lái xe đi.

Chiêm Ngộ Thần tính toán thời gian, đúng lúc có điện thoại đến, anh nghe trong chốc lát rồi nói với Trịnh Lẫm Tự bên kia: "Không chặn được người người, đại khái là đã sớm đi qua rồi."

"..."

Đầu kia truyền đến tiếng phóng ga dồn dập mà bén nhọn.

"Bất luận cậu dùng phương pháp gì, đều phải bảo vệ tốt cho chị dâu của cậu!"

Trong lòng Chiêm Ngộ Thần vui mừng, nam nhân luôn luôn bình tĩnh này cũng sẽ có thời điểm như vậy! Khoái tai!

"Nếu như chết người thì làm sao bây giờ?" Chiêm Ngộ Thần khó được còn có thời gian trêu ghẹo.

Hàn khí của đối phương càng thêm tràn đầy, chỉ nghe anh cắn răng, tiếng nói trầm tĩnh truyền qua di động, mang theo sát ý không ngôn ngữ nào tả nổi: "Hết thảy tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lần này Chiêm Ngộ Thần coi như mừng như điên.

Tần gia gặp hạn xui rồi.

Chọc ai không chọc, lại muốn chọc thịt trong lòng bàn tay, bảo trong lòng vật đại ca anh ta.

...

Mia: Khổ thân tần gia kia, có đứa con cháu ngu dốt còn tỏ ra nguy hiểm.