Chương 35

Chương 35:

Cho tới khi kết thúc cô đã mê man, trong gian phòng với ánh đèn mờ nhạt, nằm trên giường là nữ nhân anh yêu nhất, Trịnh Lẫm Tự trầm tĩnh nhìn gương mặt ngủ say của cô, hồi lâu sau, mỉm cười hôn lên.

Đôi môi thấm ướt, vuốt lên cặp mày nhíu lại của cô, cô nói thầm một tiếng, nhưng không còn khí lực động, chỉ có thể oán giận nỉ non: "Cầm thú... em không... muốn..."

Anh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Ngón tay xoa lên khóe miệng, độ cong chỗ đó xa lạ, rồi lại không xa lạ gì, xa lạ là bởi vì hơn nửa đời người anh chưa từng thử cười như vậy qua, nhưng không xa lạ gì, là vì khi có cô, anh sẽ không kìm lòng được.

Nhìn vết cào trên lưng mình, còn có đã miệng vết thương do đạn bắn đã nứt ra, Trịnh Lẫm Tự chạm vào đó, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh bị thương, nhưng lại là lần đầu tiên, vì người khác ngoài mình.

Lặng lẽ đóng cửa lại rồi xuống lầu, bác sĩ đã chờ sẵn thấy thế gấp rút đứng người lên mời Trịnh Lẫm Tự ngồi xuống.

Triệu bác sĩ là người Trịnh Lẫm Tự đưa từ Italy tới, đối với vết thương do súng bắn không xa lạ gì, nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự mặc áo ngủ đến anh ta liền đem tất cả dụng cụ đều chuẩn bị xong.

Trịnh Lẫm Tự gật đầu với anh ta, sau đó thập phần tự nhiên kéo áo chỗ bả vai ra.

Triệu bác sĩ thấy thế đầu tiên là sững sờ, lập tức liền nhìn chằm chằm vào mấy dấu vết mập mờ trên bả vai anh không khỏi nở nụ cười.

Nén cười xử lý miệng vết thương đã toác ra cho anh, Trịnh Lẫm Tự bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, nói: "Buồn cười thì cứ cười đi."

"Ha ha, " Triệu bác sĩ vui vẻ, anh ta lớn hơn Trịnh Lẫm Tự mười tuổi, coi như là người nhà của Trịnh Lẫm Tự, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự rơi vào trong loại tình huống này mà còn có thể cười ôn nhu, không khỏi nghĩ, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, mới có thể khiến cho nam nhân này vốn là lạnh lùng vô tình này lại trở thành giống một người bình thường như vậy.

Triệu bác sĩ nheo mắt lại, đôi mắt dưới gọng kính vàng như con hồ ly, mơ hồ mang theo vui vẻ, "Cậu cũng không biết kiềm chế một chút à? Tôi ở dưới lầu nghe mà chỉ muốn về nhà đi tắm nước lạnh."

Trịnh Lẫm Tự hiếm khi chẳng thèm ngó tới, mà trái lại khiêu mi đâm vào chỗ đau của an ta: "Lão bà của anh còn chưa trở lại sao?"

"Đúng vậy, về nhà mẹ đẻ hơn một tháng rồi, điện thoại cũng không thèm gọi một cuộc, không thèm quan tâm lão công ta được nghe truyền hình trực tiếp nóng hết cả người..." Triệu bác sĩ cố ý dùng sức dùng bông đè lên vết thương của Trịnh Lẫm Tự, khiến Trịnh Lẫm Tự phải hít sâu một hơi, chợt nhớ tới vừa rồi ở trên lầu xác thực có chút kịch liệt, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Ở trong ánh mắt ai oán của Triệu bác sĩ, Trịnh Lẫm Tự dựa ở trên ghế sofa, cười vô cùng thoả mãn.

Ở nhà nằm một ngày, bởi vì người nào đó không biết tiết chế nên cuối cùng Văn Hoán Hoán cả một ngày đều không được xuống giường, chỉ có thể dùng vẻ mặt u oán trừng mắt tên đầu sỏ gây nào đó để phát giận.

Mà Trịnh Lẫm Tự cũng tự biết đuối lý, liền không đi công ty ở nhà hầu hạ, xi ỉa xi đái, thật sự là xi ỉa xi đái, Văn Hoán Hoán đỏ mặt tía tai ở trong nhà vệ sinh rống lên: "Anh mau đi ra ngoài a!"

"Không phải là em không đứng được sao?" Trịnh Lẫm Tự ôm cô đứng ở trước bồn cầu, tốt tính tình nói.

Văn Hoán Hoán hỏng mất.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Lẫm Tự cố nén cười nhìn Văn Hoán Hoán giải quyết xong, sau đó ôm cô xuống lầu giải quyết vấn đề của cái bụng.

Quản gia đứng ở một bên nhìn xem thiếu gia nhà mình đem tiểu thư ôm ngồi ở trên đùi rồi đút cho ăn từng miếng từng miếng, ngẫu nhiên chọc cho tiểu thư xù lông sau đó tốt tính tình dỗ dành, không khỏi cảm thán một câu - - ông sống lâu như vậy, chiếu cố thiếu gia lâu như vậy, cho tới bây giờ mới phát hiện thì ra đây mới là bộ mặt thật của thiếu gia.

Chỉ sợ mấy kẻ vừa kính vừa sợ Trịnh Lẫm Tự ở ngoài kia mà thấy một màn như vậy cũng sẽ được mở rộng tầm mắt.

Con người sắt đá mà nhu tình, thường thường chỉ đối với người mà mình đã nhận định.

Bởi vì làm quá mức, cho nên Trịnh Lẫm Tự bị phạt đêm đó hủy bỏ hết thảy phúc lợi, thập phần bất đắc dĩ qua một buổi tối, Văn Hoán Hoán đã bị Trịnh Lẫm Tự dụ dỗ, nói buổi tối muốn cùng với lão Ngũ Ngôn Lệ ăn cơm, thuận tiện cảm tạ một người bạn.

"Bạn nào? Nữ?" Văn Hoán Hoán đưa tay dể anh cởϊ qυầи áo cho mình, rồi thay bộ quần áo thoải mái được đặt may riêng, chính mình cũng là một thân thường phục sạch sẽ không thất nghi, hai người cùng mặc áo lông màu xám nhạt, thoạt nhìn tựa như một đôi tình nhân ngọt ngào.

Nhéo nhéo khuôn mặt Văn Hoán Hoán, Trịnh Lẫm Tự cười nói: "Là một người bạn trên đường, khi đó để có thể biết rõ về phần tử khủng bố phạm tội như thế nào đã làm phiền anh ta."

Văn Hoán Hoán mím môi.

Ở bên anh lâu như vậy, đương nhiên biết rõ những người bạn gặp trên đường kia chính là chỉ những kiểu bằng hữu gì.

Cũng không thể tính là bằng hữu, nhiều lắm là xem như người có cùng chung lợi ích.

Vì lần đó đi Russia, Trịnh Lẫm Tự phải tạo lập mối quan hệ, mà những thứ đó là dùng giá cao gì để đổi lấy, Trịnh Lẫm Tự không nói, Văn Hoán Hoán cũng đoán được.

"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, " anh đi tới gần hôn cô, nhìn ra cô đang nghĩ gì, "Khi đó cho dù muốn cả Trịnh thị anh cũng không chút do dự, có thể đổi lại em, anh không quan tâm phải trả giá cao gì."

Cô lắc lắc đầu, ôm anh.

Người nam nhân này, yêu mình như vậy, cô biết rõ.

Chỉ trách lúc ấy không hiểu chuyện, nếu như ngay lúc đó bọn họ đều hiểu cách thỏa hiệp để thương nghị vơi đối phương, chỉ sợ cũng sẽ không phải chia lìa hai tháng.

Thật may là, anh vẫn là anh.

Cô cũng vẫn là cô của anh.

Đi đến khách sạn đã đặt chỗ sẵn, lúc xuống xe Trịnh Lẫm Tự tuy cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, ở cửa liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người của cô.

Cô kêu ưm ưm giãy giụa, đôi mắt trừng lớn đẩy anh ra.

"Trịnh Lẫm Tự!"

Văn Hoán Hoán thấp giọng khiển trách.

Kẻ háo sắc này, chẳng phân biệt được trường hợp thời gian mà động dục!

Cô vốn là đã rất tức giận trước khi ra khỏi cửa, bởi vì cho đến khi ra khỏi nhà mới phát hiện trên cổ mình còn có một đống dấu hôn mơ hồ có thể nhìn ra, nhưng mà ngay cả chiếc khăn để vây quanh cổ cũng không có một cái!

Vì thế, mọi người đi qua chung quanh nhìn vào cổ mình, cô hận không thể tìm một cái động mà chui vào, anh tốt hơn, vào lúc này còn đến đùa giỡn cô, sợ người khác không biết bọn họ là gian phu da^ʍ phụ phải hay không? !

Bỏ Trịnh Lẫm Tự lại, Văn Hoán Hoán hướng về phía quản lý quát: "Không cần phải để ý đến anh ấy! Chúng ta đi!"

Ông chủ khách sạn sợ hãi mồ hôi lạnh đều đi ra.

Lại đảo mắt nhìn nhìn đệ nhất cá sấu lớn kia hỉ nộ vô thường của thành phố C trong truyền thuyết, giờ phút này nét mặt tươi cười, mặc dù khóe miệng chỉ cười nhạt, nhưng lại không khó nhìn ra đáy mắt tràn đầy sự dung túng. Cho đến khi Trịnh Lẫm Tự lặng yên không một tiếng động ra hiệu "cứ làm theo lời cô nói", ông chủ mới nơm nớp lo sợ dẫn đường cho bà cô coi trời bằng vung này vào phòng.

Tên quản lý sau lưng lập tức ứng biến đi đến, giơ tay mời Trịnh Lẫm Tự: "Trịnh tổng, mời đi bên này."

Trịnh Lẫm Tự gật đầu, đi theo.

Lúc được ông chủ khách sạn dẫn vào phòng bao thấy lão Nhị lão Tam lão Tứ đều đã có mặt, nhìn về phía chủ vị, một người nam nhân mặc áo khoác đen sẫm đang dùng ánh mắt thâm trầm dò xét nhìn mình, Văn Hoán Hoán nhíu mày, nghĩ tới chắc là hắn, liền lễ phép gật đầu chào hỏi.

Thái độ không kiêu không nịnh, nam nhân kia tựa hồ cảm thấy rất thú vị, nhướn mi lên, không nói thêm gì, Chiêm Ngộ Thần liền cười nói: "Chị dâu, ngồi."

Một câu chị dâu, giấu giếm cảnh cáo.

Hứng thú trong đáy mắt nam nhân kia càng đậm.

Chẳng biết tại sao Văn Hoán Hoán luôn cảm thấy trên người nam nhân này có hơi thở dã thú.

Là một loại động vật trầm tĩnh, như hợp thể của sư tử và báo, chỉ nhìn bề ngoài là nhìn ra hắn có năng lực không tầm thường.

"Chị dâu?" Nam nhân nhấn rõ từng chữ, chậm mà rõ ràng phun ra hai chữ.

Văn Hoán Hoán mới vừa trừng Chiêm Ngộ Thần một cái, bên hông liền có thêm một bàn tay, đỉnh đầu vang lên quẹt một tiếng cười nhẹ lại mang theo trọng lượng: "Chúng tôi tới muộn."

Văn Hoán Hoán lắc lắc thân thể vừa định giãy giụa, đã bị bàn tay bên hông véo nhẹ, co ngẩng đầu trừng anh, anh liền cúi xuống cười với cô, hoàn toàn không thèm để ý trong rạp có người gì khác.

Trịnh Lẫm Tự nửa ôm nửa kéo tiểu cây ớt nhà mình ngồi xuống bên cạnh nam nhân, anh ngồi xuống chỗ chủ vị, liền đem Văn Hoán Hoán đặt ở bên cạnh mình.

"Đã lâu không gặp, Lẫm Tự." Giọng nói của nam nhân trầm thấp giống như là rượu ngon lâu năm, mang theo chút men say nguy hiểm.

Trịnh Lẫm Tự hí mắt nở nụ cười: "Đúng là đã rất lâu."

Anh xoay người nói với Văn Hoán Hoán: "Anh ấy chính là người bạn mà anh nhắc đến, Tiết Hoàng Huyền."

"Vị này là... của Bảo bối kia của anh?"

Tiết Hoàng Huyền đầu lưỡi chuyển một cái, ánh mắt phóng chìm, nhìn xem ngồi ở cách chính mình một vị trí Văn Hoán Hoán.

Văn Hoán Hoán không trốn tránh không nghênh đón, đưa tay ra: "Không dám nhận."

Đáy mắt Tiết Hoàng Huyền chợt lóe lên tâm tình, lập tức nở nụ cười, lần này không ra vẻ nguy hiểm nữa: "Không cần khiêm tốn, có rất ít cơ hội để anh ta phải cầu xin tôi, nói cho cùng tôi còn phải cảm tạ em."

Bên này hai nam nhân cường đại đang trò chuyện, ba nam nhân bị gạt ở một bên bên cạnh đều không nói lời nào.

Kỷ Nhược Bạch có chút hoảng hốt, khuôn mặt luôn luôn băng sơn giờ phút này có dấu hiệu gãy lìa, Văn Hoán Hoán cũng nghe Trịnh Lẫm Tự đã nói qua giống như là vì cái gì mà... Nữ nhân?

Văn Hoán Hoán lắc đầu, băng sơn cũng đều phiền lòng vì nữ nhân? Không có khả năng, trùng hợp quay đầu lại, liền chứng kiến Chiêm Ngộ Thần dùng một đôi mắt u oán nhìn mình, không khỏi bật cười.

Lập tức đáp trả lại một nụ cười khıêυ khí©h.

Bởi vì ngày hôm qua Trịnh Lẫm Tự đột nhiên xin nghỉ, trùng hợp Tiêu Hoàn lại bị Trịnh Lẫm Tự đày đến chi nhánh công ty bên thành phố S chủ trì đại cục, cho nên cả ngày hôm qua việc lớn việc nhỏ đều do Chiêm Ngộ Thần xử lý, trước nay vốn lười nhác nên cả ngày hôm qua anh ta đều kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, lão Tứ tên kia cũng là kẻ không nhân tính, cả ngày hôm qua điện thoại di động đều tắt máy, anh ta không tìm được người viện trợ, chỉ có thể nhận mệnh làm thêm giờ đến mười một giờ đêm, càng về sau mệt mỏi đến nỗi giơ tay nhấc chân cũng vô lực, khỏi phải nói là đi lăn lộn với đám nữ nhân.

Đối với loại hành vi trả thù hẹp hòi này của Văn Hoán Hoán, Chiêm Ngộ Thần tuy khinh bỉ, nhưng lại giận mà không dám nói gì.

Rõ ràng anh ta là vì Đại ca bị tổn thương mà bất công, người ta không cảm kích thì thôi, ngược lại còn giúp nữ nhân kia đi bắt nạt hắn, hắn không còn lời nào để nói, nản lòng thoái chí...

Lúc này cửa phòng bao lại bị một mở ra lần nữa.

Rốt cục, Trịnh gia lão Ngũ mà Văn Hoán Hoán muốn gặp lại bởi vì nhiều lần ngoài ý muốn mà không thể gặp mặt cũng lộ diện, trong ngực còn mang theo một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.

Nói là xinh đẹp không quá đáng, một đầu tóc uốn xoăn sóng lớn cộng thêm gương mặt không trang điểm đã có thể nghiêng nước nghiêng thành, Văn Hoán Hoán ở trước mặt cô ấy lập tức cảm thấy mình quá bình thường, đi đường mà ngổn ngang trong gió...

Lão Ngũ Ngôn Lệ là một Thượng tá của bộ đội đặc chủng, chịu trách nhiệm huấn luyện đặc chủng quân khu thành phố C, chức vị chỉ thấp hơn quan chỉ huy cao nhất quân khu, anh ta có một thân kiên nghị cùng lệ khí hàng năm chinh chiến sa trường làm cho Văn Hoán Hoán lập tức giật mình.

Cũng không biết công phu quyền cước của anh ta như thế nào...

Văn Hoán Hoán quả nhiên vẫn còn đang vì chuyện ai có sức chiến đấu mạnh nhất mà vướng mắc.

Trịnh Lẫm Tự gọi bọn họ ngồi xuống, khi nhìn đến tiểu nữ nhân của mình nhìn Ngũ đệ ngẩn người, liền mỉm cười vuốt mặt cô hỏi cô làm sao vậy.

Văn Hoán Hoán nói cái gì đều cũng không nói ra được.

Tên nam nhân hẹp hòi này!

Nữ nhân Lão Ngũ dẫn đến nghe nói là nữ nhân Ngôn Lệ liên tục yêu và đợi chờ hơn năm năm, con gái riêng của chính trị gia Diệp Thanh Hoa nổi tiếng khắp thành phố C, năm đó không tiếc bị Diệp Thanh Hoa xử phạt cũng muốn cùng Diệp Tân Đồng yêu nhau, đã từng gây chấn động một thời, tất nhiên cô cũng đã được nghe nói đến.

Nhưng Văn Hoán Hoán liên tục quan sát, khuôn mặt Diệp Tân Đồng có chút cứng ngắc, cô nhìn thẳng về chỗ Tiết Hoàng Huyền, không biết đang suy nghĩ gì.

Không khí có chút kỳ quái.

Cho đến khi ăn cơm xong, Văn Hoán Hoán vẫn cảm thấy ăn được không thoải mái.

Trịnh Lẫm Tự đang nói chuyện cùng Ngôn Lệ.

Bọn họ đều cố ý chi khai tiểu nữ nhân của mình, nhìn thấy vẻ mặt Ngũ đệ âm trầm ẩn nhẫn không phát tác, Trịnh Lẫm Tự vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Có chuyện gì cứ lên tiếng hỏi, không cần phải làm ra chuyện làm cho mình hối hận."

Ngôn Lệ quay đầu, nhìn xe thể thao màu ngân hôi dần dần chạy nhanh đi xa, đáy mắt lộ ra một tầng khói mù. Anh ta bỗng nhiên câu dẫn môi ra nói: "Anh là hữu cảm nhi phát?"

"Cậu cứ lớn lối đi, " Trịnh Lẫm Tự cười nhẹ, nhìn một tiểu nữ nhân nào đấy vẻ mặt rối ren đứng cách đó không xa đang đá cục đá, trong ánh mắt có một loại điềm nhiên yên tĩnh, là vì nữ nhân kia mà trở nên hồn nhiên thiên thành, "Luôn cho rằng chỉ có chính mình sẽ bị thương, nhưng đến cuối cùng, vẫn là bởi vì đả thương cô mà hối hận, tôi chỉ không muốn cậu cũng bước theo gót chân tôi, năm năm chia lìa kia khó khăn đến cỡ nào, điểm này không có ai rõ ràng hơn so với cậu."

"Là anh, " Ngôn Lệ lắc lắc đầu, đột nhiên lại sinh ra cảm giác khâm phục đối với Trịnh Lẫm Tự, "Tôi không biết mình có bản lãnh liên tục chờ đợi này hay không, nhưng anh có thể, có thể liên tục im lặng không lên tiếng đợi cô ấy mười bốn năm, chỉ riêng điểm này mà nói tôi đã không bằng anh."

Trịnh Lẫm Tự đi.

Kỳ thật có cái gì không bằng đây?

Chỉ cần ngươi nguyện ý đi tiếp, mặc dù tất cả tai nạn trên thế giới đều ngăn cản trước mặt ngươi, đều không làm nên chuyện gì.

Bọn họ đều giống nhau, nguyên nhân có thể liên tục chờ đợi không phải là chấp nhất, mà là vì còn có yêu.

...

Mia: Trả hàng nốt nha ^^!