Chương 34

Chương 34:

Cô ở trong tay anh khẽ run rẩy, toàn thân đều đang co rút.

Vốn cho là anh sẽ hành động, nào ngờ anh chỉ là thở dốc nặng nhọc, tựa ở trên người cô dần dần đem ngón tay rút ra, sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, từng chút từng chút liếʍ sạch. (OMG!!!)

"Anh..." Cô ngạc nhiên, bởi vì du͙© vọиɠ trong đáy mắt anh sâu đến mức làm cho tim đập rộn lên.

"Không sao." Anh hôn lên mắt cô, l*иg ngực dồn dập phập phồng, sau đó dần dần bình phục lại.

Trên bả vai anh máu đã lan tràn thành một mảnh màu đỏ.

Da thịt phẫn giương, đáy mắt cô ửng hồng, lập tức cười hôn lên anh.

Tên nam nhân khó chịu này!

"Chúng ta về nhà..."

Cô cắn lỗ tai của anh, thanh âm cực kỳ hấp dẫn.

Anh thấy cổ họng căng thẳng, sau đó giúp cô mặc quần áo lại tử tế, ôm ngang nâng cô rồi bế lên xe.

Cô có thể cảm nhận được anh đang tung bay vui sướиɠ, cái loại vui sướиɠ cùng thỏa mãn đó làm cho cô cũng bật cười, ừ hừ ừ hừ ở trong ngực anh làm loạn.

"Bả vai sẽ không bị phế bỏ đi chứ?"

Bị đặt lên ghế lái phụ, cô chọc chọc vào chỗ thấm máu đỏ trên vai anh, trong giọng nói lười biếng mang cười có một chút thoả mãn quyến rũ.

"Phế bỏ cũng sẽ không khiến em chịu ủy khuất."

Anh nói một câu hai nghĩa, cùng anh ở cùng một chỗ, Văn Hoán Hoán học được nhiều nhất chính là da mặt dày, tất nhiên sẽ không mặt đỏ chút nào, hồi tưởng lại vừa rồi, cô lập tức gật đầu: "Ừm, đúng vậy."

Quản gia thấy hai người đồng thời trở về thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, nhìn Trịnh Lẫm Tự xuống xe, sau đó đi vòng qua ghế lái phụ đem Văn Hoán Hoán ôm ngang xuống, liền thở phào nhẹ nhõm: "Còn đứng ngây đó làm gì? Mang xe đi cất."

Trịnh Lẫm Tự sai phái những người khác đi, ôm người trong ngực đi vào phòng.

Nới đó hơi thở thuộc về cô đã nhạt đi rất nhiều, nhưng mà không sợ, sau này sẽ lại tràn đầy một lần nữa.

"Tắm rửa trước, " Văn Hoán Hoán vừa bị anh đặt lên trên giường, cô liền hừ hừ ôm lấy cổ anh không muốn xuống, thổi hơi ở bên gáy anh.

Trịnh Lẫm Tự nguy hiểm nheo mắt lại.

Thật sự là được voi đòi tiên, nhưng mà anh lại cực kỳ yêu thích dáng vẻ lớn lối kia của cô.

Đứng thẳng, anh bế cô vào phòng tắm.

Trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch cao cấp, anh nhẹ nhàng dùng sức, cô liền ngồi ở bên trên, đột nhiên cúi đầu xuống hôn anh.

Anh ôn nhu hôn trả.

Phảng phất như cô chưa bao giờ rời đi.

Dùng bốn chữ để hình dung, chỉ có thể nghĩ đến là tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Anh bóp chặt cánh tay của cô dần dần buộc chặt.

"Làm sao em có thể hành hạ anh như vậy..." Tiếng nói của Trịnh Lẫm Tự trầm thấp kèm theo tiếng thở phì phò, du͙© vọиɠ muốn cô làm cho thân thể phát đau, hết lần này tới lần khác lại kiêng kỵ sợ lần trước sẽ lưu lại bóng ma chô cô, nên vốn định từ từ sẽ đến.

Trang 2 / 4

Đối với cô, anh có sự nhẫn nại vô cùng cường đại.

Nhưng mà cô lại cực lực muốn khiêu chiến, làm cho anh muốn thỏa mãn tâm ý của mình, đem cô chà xát tiến vào trong thân thể, nếu như có thể đem cô ăn vào trong bụng, anh cũng không khổ sở như thế này.

"Mấy ngày nay Chiêm Ngộ Thần tên kia luôn bày sắc mặt cho em xem, " cô lười biếng thừa nhận nụ hôn của anh, oán giận nói.

"Ừm."

Anh lột bộ quần áo lông của cô xuống, buộc hai tay của cô lại.

"Anh giúp em khi dễ lại."

Cô phối hợp ngước cổ lên, rầm rì rêи ɾỉ.

"Ừm."

Anh đáp ứng, lập tức hôn lên ngực cô, dùng hàm răng cọ xát.

"... một tháng sau Sư huynh trở lại, còn có chị dâu... Đến lúc đó, em muốn đi đón bọn họ..." Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng mở miệng.

"Ừm."

Anh như cười như không ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, mang theo một làn hơi nước mờ mịt.

"Anh cùng đi với em."

Anh, nguyện ý vì cô học cách hào phóng.

"Vậy..... lễ cầu hôn kia, sẽ còn có sao? Bánh ngọt dâu tây, còn có..." Cuối cùng cô vẫn cảm thấy chói mắt, đưa tay ôm lấy anh, giúp anh cởi hết băng vải ra.

Một vòng lại một vòng, bàn tay nhỏ bé của cô ngẫu nhiên quét qua trước ngực, anh lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau mới cười ra tiếng nói: "Xem biểu hiện của em."

"Uy..."

Lời kháng nghị của cô bị chôn vùi.

Anh như cuồng phong mưa bão tập kích, cho dù cô có võ nghệ cao hơn nữa cũng chạy không thoát.

Băng vải vừa cởi xuống, bị anh quấn từng tầng quanh thân thể tuyết trắng của cô, cụp mắt, thấy thân thể cô ở dưới ánh đèn ẩn có dấu đỏ, là dấu vết bị buộc chặt qua lưu lại, anh đau lòng nhịn không được cúi đầu hôn lên miệng vết thương của cô.

Mái tóc đen của anh chôn ở ngực có chút nhột, cô tránh không thoát, chỉ có thể giữ lấy đầu của anh lui về phía sau, phần lưng phút chốc dán lên lạnh buốt, lạnh đến mức khiến cô phải run rẩy, sau đó điểm trước ngực bị anh ngậm chặt, trong nháy mắt ngâm nga đi ra.

"Chớ lộn xộn..."

Anh đè thân thể không ngừng vặn vẹo của cô lại, cúi người ngưng mắt, nhìn một đoàn bạch ngọc như tuyết trước mắt, trên người cũng bị băng vải trắng quấn lấy, trên bụng là băng vải mới vừa rồi bị anh làm dây máu ra giống như là ám hiệu nào đó kí©h thí©ɧ tầm mắt của anh.

"Hoán hoán... Có thể anh sẽ không khống chế nổi..." Anh nhịn đến mức hai mắt đỏ ngầu, không ngừng thở hổn hển cúi đầu tựa ở trên cổ cô gầm nhẹ, khó nhịn cắn một bên mềm mịn ma sát, nửa cởϊ qυầи dài ra cách một tầng vải vóc va chạm.

Vừa rồi ở trên đường mòn đã là tên lắp vào cung, bây giờ chỉ muốn súng thật đạn thật ra trận, nhưng lại sợ chính mình lại đả thương cô như lần trước, lại không nhịn được du͙© vọиɠ muốn có cô, trong lúc tiến thối lưỡng nan, lần đầu tiên Trịnh Lẫm Tự nếm đến hương vị chật vật trong chuyện nam nữ hoan ái.

Trang 3 / 4

Yêu bao nhiêu, thì dè dặt bấy nhiêu, không muốn cô lại vì mình mà bị thương.

Chuyện hai tháng trước, đả thương cô, cũng muốn nửa cái mạng của anh.

Văn Hoán Hoán bị anh trêu chọc khiến cho khắp người nóng rang, khó nhịn vặn vẹo thân thể, lại bị một đôi bàn tay của anh vững vàng cố định thân thể, băng vải trên người làm cho cô không được tự nhiên, nhưng mà người nam nhân trước mắt này, lại làm cho lòng của cô ấm áp không thể tưởng tượng nổi.

Anh luôn có thể đem lòng của mình che phủ ấm áp.

"Em không ngại anh ôm em thô bạo như vậy... Lẫm Tự, em để ý, là tâm của anh..." Cô ngượng ngùng mà đem đầu tựa ở trước ngực của anh, cắn điểm đỏ khıêυ khí©h, một đôi mắt thấm ướt mà dẫn theo e lệ cùng kiên quyết: "Nếu như anh không thương tôi, mặc anh vào lúc này có ngàn vạn ôn nhu em cũng chẳng thèm ngó tới, nhưng mà hiện tại..." Cô nghe tiếng tim đập ngày một nặng hơn của anh, khẽ cười, xinh đẹp mà đường hoàng, mang theo lớn lối cùng đắc ý khó có thể giải thích rõ, "... Xé nát em, anh yêu em bao nhiêu, thì hãy dùng khí lực đó để muốn em..."

Mỗi một câu của cô đều vang dội vào ngực!

Bàn tay nắm lấy cái cằm khéo léo của cô, hai tháng ngắn ngủi, cái cằm mượt mà của cô lại gầy gò thành thon nhọn tinh tế, nhưng đau đớn phủ ở đầu quả tim, là đáy mắt cô không hề che lấp sự ỷ lại cùng ái mộ.

"Cô bé hạt tiêu này..."

Anh thì thầm, lại thêm một nụ hôn vừa sâu vừa nặng.

Không cần anh buông ra, cô tự nguyện đắm chìm trong nụ hôn của anh, cuồng nhiệt vô biên lại mang theo ôn nhu như tơ như lụa, cô mềm mại tinh tế như ẩn như hiện giữa đống băng vải, bị nặn ra hình dáng mập mờ, bàn tay to của anh liền dán lên, cách băng vải vỗ về chơi đùa chỗ nhạy cảm của cô đứng thẳng.

Tay của cô lớn mật dao động trên thân thể to lớn của anh, mùi hương quen thuộc của cô truyền vào cánh mũi, giống như là loại rượu thượng hạng, làm cho cô mê say.

Tay, dọc theo khóa quần đưa vào chỗ nguy hiểm nhất, hầu kết của anh run lên, trong môi tràn ra vài tia thỏa mãn gầm nhẹ: "Hoán Hoán..."

Cô đỏ mặt hôn anh, không dám nhìn tới vật dâng trào trong tay mình, cảm giác một tay nắm giữ tất cả của anh làm cho cô vui vẻ, ngón giữa cách mép qυầи ɭóŧ màu đen có co dãn dao động, anh cắn răng, mυ"ŧ lấy ánh mắt của cô, thừa dịp cô bị đau phải dừng tay lại một chút, tay trái rảnh rỗi đưa vào chỗ kia của mình, giúp cô tiếp tục động.

"Em sẽ làm anh mất mặt trước mặt em." Giọng anh khàn khàn, ánh mắt khát vọng, mang theo du͙© vọиɠ đậm đặc mà sâu sắc.

Cô cảm giác được vật trong tay càng ngày càng nóng bỏng khổng lồ, không khỏi có chút sợ hãi, nuốt nước miếng một cái.

Phát giác được tay của cô có tư thế lùi bước, thanh âm ám ách ở bên tai cô tà ác nói: "Sợ sao? Đã chậm rồi..."

Lớn lối! Văn Hoán Hoán trừng mắt nhìn anh, mị nhãn như tơ, cô cũng không tin hai tháng này anh thấy dễ chịu hơn cô, nghĩ như thế, cô liền nảy sinh ý niệm tà ác, cố ý mở to đôi mắt ngây thơ, cắn môi ra vẻ sợ hãi thốt lên: "Ca ca... Đây là cái gì vậy..."

Trang 4 / 4

Anh sắp bộc phát!

Cái cô gái nhỏ này!

"Em sẽ hối hận, " anh giận quá hóa cười, nụ cười anh tuấn tà mị, ngay khi cô đang đắc ý, anh tăng nhanh động tác trên tay, thân thể lập tức cứng đờ, dừng lại một lát.

Văn Hoán Hoán cảm thấy lòng bàn tay thấm ướt, không giả bộ được nữa, xoay người muốn lau taytay.

Anh lại da mặt dày cười nhẹ, đè lại không để cho cô đào thoát, làm cho cô tinh tường cảm giác được phần cứng vừa rồi mới thoáng tiêu giảm tựa hồ... lại vừa cứng lên...

Cô run rẩy, cũng không biết là hưng phấn hay là sợ hãi.

Lúc này anh mới rút tay của cô ra, nhìn xem chứng cứ mập mờ trên mặt, duỗi lưỡi liếʍ liếʍ: "Anh đói bụng, "

"... Anh không phải là... Mới ăn no sao?" Cô run rẩy nhìn anh.

"Anh muốn ăn em."

Ah?

Văn Hoán Hoán còn chưa kịp phản ứng.

Hai chân bị mở ra, hai cánh tay cường tráng của anh cánh giữ lấy bắp đùi cô, làm cho cô hoàn toàn triển lộ ở trước mặt anh.

Cô còn chưa biết rõ dụng ý của anh, đã bị động tác kế tiếp của anh làm cho sợ ngây người.

Anh... Anh thật sự là muốn ăn cô! !

Một khắc trước khi anh cúi xuống, anh tà mị nhìn cô một cái, lửa nóng ở trong đó làm cho cô cũng cảm thấy cổ họng khô sáp.

Khi nơi tư mật nhất bị một loại ấm áp khác thường liếʍ lên, cô mới kêu thét lên.

"Đừng... Bẩn a..."

Tại sao anh có thể như vậy?

Nếu như vừa rồi Văn Hoán Hoán chỉ là thoáng động tình, vậy thì bây giờ chính là ao nước tràn lan.

Cùng anh ở trên giường phù hợp lâu như vậy, cho tới bây giờ Văn Hoán Hoán mới bi thống phát hiện, thì ra Trịnh Lẫm Tự lợi hại nhất không phải là đấu tay đôi, mà là công phu miệng lưỡi a!

Không được bao lâu cô lại... không còn khí lực nói chuyện.

Anh rất ác, cố ý làm cho cô tinh tường trông thấy nhất cử nhất động của môi anh, đầu lưỡi ấm áp xâm nhập, tìm được điểm mẫn cảm nhất, sau đó liền thẳng tắp đâm vào.

Anh dồn dập tấn công ở cự ly ngắn so với thời gian dài càng thêm kí©h thí©ɧ, cô che mắt thở đứt quãng, hai chân ở giữa không trung ẩn nhẫn cọ xát da thịt căng cứng chỗ phần lưng: "Anh... A a... Anh cái tên biếи ŧɦái này... A..."

"Anh đang đáp ứng ước nguyện của em mà..." Anh khiến cho cô rốt cuộc không mắng được nữa, một mực nuốt trọn tất cả hoa dịch của cô, đôi môi dính ánh sáng mập mờ ở dưới ánh đèn màu trắng giống như là ám hiệu nào đó, anh chỉnh lại tư thế của cô, lộ ra cấm địa đã rối tinh rối mù, thoáng co rụt mông lại, bỗng dưng đem thân thể trầm xuống, "Anh muốn... Xé nát em..."

Nếu quả thật có thể đem cô ăn vào trong bụng thì thật tốt biết bao.

Cô lập tức hét ầm lên, anh vuốt lưng làm cho cô xụi lơ ở trên người mình, đôi môi lấy dính mật dịch ấn từng nụ hôn ướŧ áŧ trên da thịt cô, anh dùng hết sức đong đưa, nhưng vẻ mặt lại mười phần nhu hòa, đáy mắt chứa đựng du͙© vọиɠ cuối cùng tràn thành yêu thương tuyệt vời nhất, hôm nay, anh hận không thể yêu thương cô mỗi một chỗ từ trên xuống dưới.

Anh ngay từ đầu đã như bão táp mang tất cả điên cuồng đến, cô bị tốc độ của anh khiến cho choáng váng đầu hoa mắt thiếu chút nữa hôn mê, nhưng mà anh không chịu cứ thế để cho cô bất tỉnh, mỗi lần gần đến cực hạn liền dừng lại một lát, thấy ánh mắt cô bắt đầu thanh tỉnh lại biến đổi góc độ xảo trá động.

Chỉ từ điểm đó cũng biết anh đối với thân thể của cô quen thuộc đến cỡ nào, có rất nhiều chỗ lúc trước anh không đυ.ng vào từng cái đều bị đυ.ng phải một lần, móng tay của cô dùng hết sức bắt lấy bờ vai của anh tạo thành những vệt đỏ rướm máu, cuộc hoan ái như vậy thoạt nhìn không giống như là làʍ t̠ìиɦ, mà giống như là muốn lấy mạng đối phương.

Mặc dù so với hai tháng trước còn thô bạo hơn, nhưng mà cảm giác tâm và thân đều được tràn đầy, khắc rõ ràng ở tim của cô, theo từng đợt ra vào thâm sâu của anh, cô kẹp chặt lấy anh, khắp đầu óc đều bị một tia sáng trắng bao trùm lấy, cuối cùng rung động tản ra.

Anh hưởng thụ cảm giác được cô tưới rửa, mà Trịnh Lẫm Tự vừa rồi mới phóng thích một lần ở trên tay cô, cho nên có rất nhiều tinh lực để hao tổn cùng cô.

Cô run rẩy thở dốc một hồi, anh cúi đầu khóa chặt từng cái vẻ mặt mê loạn của cô, dáng vẻ mê loạn bởi vì anh làm cho anh cảm giác được rõ ràng giờ phút này cô đang ở trong ngực anh, còn anh thì đang ở trong thân thể cô.

Đẩy mái tóc bết mồ hôi của cô ra, anh liếʍ láp vành tai khéo léo của cô, yêu cực kỳ chỗ nhạy cảm này của cô, mỗi lần ngậm mυ"ŧ thùy tai, cho dù có mệt mỏi chỗ đó cũng vẫn sẽ bắt đầu ngọ nguậy, sau đó kẹp chặt lấy mình: "Có thể được sao?"

Cô nheo mắt, không phục hừ hừ, tuyệt đối không thừa nhận thể lực của mình so với anh chênh lệch quá nhiều, băng vải trong lúc kịch liệt lắc lư bị tán loạn, anh dùng ngón tay đẩy ra, giữ nguyên tư thế bế cô vào bồn tắm lớn, trên đường đi có lúc cô co thắt lại, anh liền ngay tại khi cô sắp hoàn toàn ngồi xuống liền dướn lên, còn không quên nhẹ khẽ hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, vẻ mặt cầm thú thoả mãn.

Anh ôm lấy mông của cô đè cô vào thành bồn tắm, cô thoải mái mà thỏa mãn than thở một tiếng, nước nóng thấm mãn thân thể sắp bị đánh tan của cô, làm cho cô cảm thấy mình vẫn còn sống.

Thể lực của người nam nhân này không phải bình thường, phải nói ngoại trừ Tiêu Hoàn tên kia không biết lực bền bỉ như thế nào, mấy người huynh đệ bọn họ thoạt nhìn đều rất ngựa đực, Trịnh Lẫm Tự là Đại ca trong đám kia ngựa đực, thể lực của anh khá hơn, cũng chẳng có gì lạ.

"Nghĩ cái gì vậy? Hử?" Thân thể anh treo ở trên mặt nước gợn sóng, con mắt sắc an vui quan sát trên người cô bắt đầu hiện lên từng mảnh tím xanh, nhịn không được càng đong đưa mãnh liệt hơn.

Văn Hoán Hoán cũng rất phối hợp động eo, ngước mắt dùng móng vuốt vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn phi phàm nọ, chu mỏ một cái: "Em đang suy nghĩ, có phải em nhặt được bảo bối hay không? Lực chiến đấu của anh chẳng lẽ chính là ưʍ... cường đại nhất ...trong số năm huynh đệ anh?"

Đáy mắt anh hiện lên mỉm cười, bé hạt tiêu này.

Anh đưa vào thật sâu, cô lập tức thỏa mãn kêu một tiếng: "Anh có lợi hại nhất hay không, em hỏi tiểu muội muội của em thì biết."

Dứt lời, anh ám hiệu lấy tay vuốt ve chỗ hai người tiếp nối, thập phần ôn nhu xoa ấn, kɧoáı ©ảʍ tích lũy, cô phải há mồm duy trì hô hấp, đợi suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói mới buồn bã kêu một tiếng che mắt của mình, rống to: "Trịnh Lẫm Tự tên lưu manh này!"

Anh cười ha ha, nụ cười kia, là phát ra từ trong phế phủ.

...

Mia: Eo ôi cái chương này, dài mà tốn máu kinh!!!