Chương 29

Chương 29:

Đầu của anh cảm thấy một hồi đau nhói, đoán chừng là do não bị chấn động nhẹ, miệng vết thương trên bụng mơ hồ thấy đau, máu đã khô lại, nhưng mảnh đạn đã chạm vào trong cơ thể vẫn khiến trán anh toát ra mồ hôi lạnh.

Dựa vào đau đớn hoàn toàn tỉnh táo lại, Lăng Quân Viêm nhíu mày, khó khăn cắn răng nói: "Em vì sao... Lại ở chỗ này?"

"Em tới cứu mọi người." Văn Hoán Hoán cúi đầu dài tựa ở trên trán anh, xác định chỉ là sốt nhẹ, cũng an tâm một chút.

"Em điên rồi..." Lăng Quân Viêm mạnh nhắm mắt lại, cô dán sát vào làm cho anh nhìn thấy tím xanh trên cổ cùng vết tím chỗ cổ tay cô, trán của cô bị phá một khối, máu đã khô khốc, chói mắt làm cho anh gần như không mở mắt ra nổi, "Trịnh Lẫm Tự đâu... sao anh ta lại cho phép em..."

"Sư huynh, " Văn Hoán Hoán ngăn lời anh lại, "Đừng nói nữa."

Phảng phất như đã biết cái gì, Lăng Quân Viêm không nói thêm gì nữa, nhưng trong hai tròng mắt lại lộ vẻ thống khổ cùng giãy giụa.

"Em không nên, không nên tới..." Anh biết rõ, với tính tình của Trịnh Lẫm Tự, hôm nay cô một mình đến, lúc trước tất phải mất bao nhiêu tâm sức, bị bao nhiêu ủy khuất.

Anh không muốn, không muốn cô hãm sâu vào, cho dù là vì anh!

Anh tình nguyện cô vĩnh viễn không biết!

Anh...

Thấy Lăng Quân Viêm mạnh nhắm mắt lại, Văn Hoán Hoán cho là miệng vết thương bị đau, liền cách xa anh ra một chút, ai biết Lăng Quân Viêm chợt mở mắt ra, cố ôm lấy cô, cô bởi vì quán tính mà té vào trong ngực của anh, va chạm mạnh khiến co cũng thấy đau.

Bởi vì Lăng Quân Viêm từ lúc bị mang đến đay đã bị thương không nhẹ, cho nên phần tử khủng bố không trói chặt anh, mà chỉ tùy ý ném anh ở một bên, kể từ đó tay chân của anh chẳng khác gì được tự do.

Văn Hoán Hoán đè nén tiếng hô chực ra bên môi xuống, trông thấy miệng vết thương chỗ eo Lăng Quân Viêm lại bắt đầu rướm máu, lập tức lo lắng đỏ mắt: "Sư huynh! Vết thương của anh!..."

"Hoán hoán, em tin tưởng sư huynh sao?" Lăng Quân Viêm tựa hồ không cảm thấy đau đớn, anh cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Văn Hoán Hoán, giống như khi còn bé bọn họ đang nói đến một cái bí mật quan trọng.

Văn Hoán Hoán cứng đờ, hồi lâu, cô ở trong ngực anh nặng nề gật đầu.

Lăng Quân Viêm nở nụ cười.

"Vậy thì tin tưởng anh, giống như trước đây." Lăng Quân Viêm một tay đi vòng qua phía sau bất động thanh sắc cởi bỏ dây thừng cho cô, thân là đệ tử nhập thất của ông ngoại, năng lực trinh sát cùng điều tra của Lăng Quân Viêm đều không thua gì bộ đội đặc chủng chính quy, đương nhiên anh cũn đã nhận ra có năm người trên xà ngang.

Cho nên khi tay anh nhanh chóng đẩy ra nút buộc kia, sợi dây thừng vẫn còn quấn nguyên ở trên tay Văn Hoán Hoán, Văn Hoán Hoán bất động, nhiều năm ăn ý làm cho cô tin tưởng anh, sư huynh của cô, vĩnh viễn đều là lợi hại như vậy, là người cả đời cô sùng bái.

Trang 2 / 3

"Anh sẽ không để cho chúng ta chết ở chỗ này, " anh vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí kiên định, "Chúng ta nhất định có thể còn sống đi ra ngoài!"

Nếu như lúc trước anh cảm thấy có chết cũng không sao cả, vậy thì hôm nay, anh nhất định phải sống sót.

Chỉ vì cô, chỉ vì cô còn ở bên cạnh anh, nên anh không thể đình chỉ việc thủ hộ cô, bảo vệ cô.

Đó cũng là mạng của anh, là gông xiềng bẩm sinh của anh.

Đồng nghiệp bên cạnh Lăng Quân Viêm nghe vậy, đều nắm chặt quả đấm, nữ nhân ở một bên đã đình chỉ khóc thút thít, khổ sở mím môi, quay lưng đi, tận lực xem nhẹ trong mắt người kia bởi vì cô bé đó mà dấy lên kiên định.

Cô đã sớm biết, anh cũng sớm đã nói qua, trên đời này chỉ có một người, có thể làm cho anh có thể đi tìm chết.

Cũng chính là người đó, làm cho anh sống sót, ở nơi thế giới đưa mắt không quen này, cô, cùng người nhà của cô, là sự cứu giúp duy nhất của anh.

Đó là yêu đi, nếu không phải yêu, sao có thể làm cho nam nhân bị trọng thương kia tỉnh lại nhờ từng tiếng gọi nhỏ như của con thú con? Có lẽ, thủ hộ cô, thật sự là số mệnh của anh.

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?" Để ý suy nghĩ một chút, một đôi sư huynh muội của Văn gia liền thể hiện ra sự ăn ý cùng lý trí quen thuộc không gì sánh kịp bắt đầu ứng đối cục diện, Văn Hoán Hoán đem kế hoạch của mình đại khái nói lại cho Lăng Quân Viêm nghe, Lăng Quân Viêm liền quay đầu hỏi đồng bạn ở một bên.

"Hay là cứu viện đến?" Có một người nam nhân xoay đầu lại hỏi.

"Chắc không phải, nếu như là người của chính phủ sẽ phải có loa phóng thanh cảnh báo, sẽ không tùy tiện công kích." Văn Hoán Hoán lắc lắc đầu, hủy bỏ suy nghĩ của hắn.

"Vậy....." Nữ nhân nãy giờ luôn trầm mặc ngẩng đầu lên, chần chờ nói, "Chẳng lẽ là một nhóm người khác?"

Trong phút chốc Văn Hoán Hoán liền nhớ tới một người.

Hiển nhiên Lăng Quân Viêm cũng nghĩ đến, nhưng không thể nắm chắc, anh nắm chặt tay Văn Hoán Hoán: "Tạm thời không biết, nhưng hôm nay có một chỗ tốt - - nhóm người kia phỏng đoán đều bị hỏa lực ngoài cửa hấp dẫn, chỉ cần chúng ta có thể khống chế năm tên kia..."

Lăng Quân Viêm giương mắt báo cho biết có người trên nóc nhà, những người khác lập tức kịp thời phản ứng.

Trông thấy Văn Hoán Hoán không chút nào ngạc nhiên phảng phất như sớm đã phát hiện ra, những người khác đều rối rít kính nể bọn họ.

"Khống chế như thế nào? Chúng ta không có vũ khí xạ kích tầm xa, muốn leo lên trên cũng là khó càng thêm khó." Nữ nhân cau chặt lông mày, lập tức liếc nhìn tổn thương chỗ eo Lăng Quân Viêm, vẻ mặt lo lắng, "Hơn nữa thương thế của anh..."

"Không có gì đáng ngại, " Lăng Quân Viêm thản nhiên nói, "Chúng ta đầu tiên phải bảo đảm hơn năm trăm người này đều an toàn, tiếp theo còn phải đào thoát, hơn nữa... Tôi có một dự cảm xấu: bình thường phần tử phản động ép buộc con tin đều là dùng để bức bách đối phương thỏa hiệp, nếu như bọn họ đem chúng ta tập trung ở kho hàng, không cẩn thận chính là định đem hỏa dược còn dư lại đều dùng hết ở trên người chúng ta, nếu không phải là..." Lăng Quân Viêm cắn răng, nữ nhân kia nhất thời nhớ tới một cảnh trong phim, lập tức sắc mặt trắng nhợt, "Bọn họ sẽ cách một thời gian gϊếŧ một người... Cho đến khi gϊếŧ hết..."

Trang 3 / 3

Văn Hoán Hoán một mực suy tư đối sách, thế cho nên lúc nghe được tin tức này cũng hơi sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Lăng Quân Viêm, cho đến khi thấy trầm trọng gật đầu, sắc mặt Văn Hoán Hoán liền trầm xuống.

"Bọn họ ngay cả đại sứ quán cũng có thể cho phát nổ, liền chứng minh không phải phần tử phản động mang tính chất võ trang bình thường, " Văn Hoán Hoán mím môi nhìn về phía Lăng Quân Viêm, ánh mắt đè nén, đôi môi lại run lên, "Sư huynh, làm sao bây giờ?"

Lăng Quân Viêm ngưng mắt nhìn cô, tay, lặng yên siết chặt...

Tổng bộ quân khu Russia.

Thủ trưởng tự mình ra tiền tuyến khiến cho người trong bộ đội khϊếp sợ, lần này phần tử phản động võ trang oanh tạc đại sứ quán mặc dù khiến cho cả nước chú ý, nhưng là cũng không đến nỗi cần thủ trưởng tự thân xuất mã.

Khuôn mặt của thủ trưởng tuổi đã hơn năm mươi vẫn tuấn lãng như cũ, nhưng cũng đã mang theo dấu vết năm tháng, ông ta chắp tay ở sau lưng, trầm mặc quan sát tiền tuyến.

Đột nhiên năm trăm dặm phía trước vang lên thanh âm oanh tạc khổng lồ, mức độ kia kịch liệt làm cho đại bản doanh dựng tạm cũng chấn động theo, thủ trưởng cất bước ra khỏi bộ chỉ huy quân sự, chạm mặt mà đến, là nam nhân mặc áo sơ mi màu xanh đen đón gió đi tới, cát bay đá chạy không làm giảm chút nhuệ khí nào trên người anh ta.

"Chiêm tiên sinh, " thủ trưởng dùng giọng Anh ngữ nói, vươn tay làm ra tư thế bắt tay.

Đúng vậy, người tới là Chiêm Ngộ Thần.

Mọi người xa xa có thể thấy được, thản nhiên đi lại trên cát đá lầy lội, một người nam nhân mặc áo lam rêu rao, vẻ mặt treo nụ cười tà mị, nhưng không một ai dám khinh thường.

Cũng chỉ có anh dám ở nới tứ diện Sở ca (bốn bề toàn địch) này, cười tự đắc như vậy.

Chiêm Ngộ Thần năm đó đi theo Trịnh Lẫm Tự xuất đạo, trong hắc đạo, Trịnh Lẫm Tự làm chủ thao túng thường xuyên không lộ diện, cho nên đám người phía dưới quen thuộc hơn, là Chiêm Ngộ Thần - - chính là nam nhân rêu rao, tiêu sái không kềm chế được, nhưng lại có thủ đoạn cay độc sắc bén kia.

Trước khi Trịnh thị thành lập, cái tên Chiêm Ngộ Thần này, đã từng đại biểu cho phần lớn thế lực hắc đạo Bắc Mĩ, cùng Tiêu Hoàn gây sóng gió trong giới hắc đạo, không từ bất cứ việc xấu nào.

Hôm nay ngay cả anh ta cũng đã tới, chẳng lẽ nói... ?

Trong ánh mắt Thủ trưởng có vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Chiêm Ngộ Thần đáp lại bằng một gương mặt tươi cười xán lạn, một mực phát âm tiếng Nga tiêu chuẩn trả lời: "Xin không cần để ý đến chúng tôi, chúng tôi chỉ cứu người, không tham dự chuyện tiêu diệt."

Thấy thủ trưởng nhíu mày, Chiêm Ngộ Thần lúc này mới duỗi tay nắm chặt bàn tay đeo bao tay màu trắng này: "Bên trong có hơn năm trăm con tin tôi muốn bọn họ được toàn thân rút lui, tôi cần trợ giúp của các người."

Thủ trưởng nghe hiểu, nhưng lại không hiểu nguyên nhân Trịnh thị xuất động cả binh đoàn lính đánh thuê tư nhân.

Nên biết, binh đoàn lính đánh thuê tư nhân của Trịnh thị, sức chiến đấu có thể không phải là quân đội bình thường có thể so sánh với, hơn nữa quan trọng nhất là, bọn họ chỉ phục vụ cho người Trịnh gia, mà Chiêm Ngộ Thần hôm nay đi vào Russia, như vậy phía sau anh ta đại biểu...

Nhưng dù vậy, thủ trưởng vẫn trịnh trọng gật đầu: "Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp, bảo đảm con tin bình an vô sự."

Chiêm Ngộ Thần cười càng sáng lạn hơn.

Lúc đó, một đội binh đoàn lính đánh thuê đang chiến đấu ở tiền tuyến.

Phân công nghiêm minh, đội trưởng đưa ra vài cái thủ thế đơn giản, bọn họ liền lập tức chia làm ba tiểu đội, một phần ba người tác chiến ở cửa, còn lại hai phần ba thì đánh bất ngờ bí mật lẻn vào trong kho hàng.

Ai cũng biết, hôm nay trên tay phần tử khủng bố nắm giữ một lượng lớn thuốc nổ, nếu không cẩn thận, hơn năm trăm con tin bên trong đều phải chết.

Mà bọn họ nhận được nhiệm vụ, là giải cứu toàn bộ con tin, một người cũng không thể bỏ qua.

Chuẩn bị mà đợi, trên tay doanh pháo binh cầm vũ khí mới chế, bắt đầu oanh tạc từ chính diện, phần lớn phần tử phản động võ trang tràn ra đối kháng, nhưng đều bởi vì hỏa lực của binh đoàn lính đánh thuê quá mạnh mà liên tục bại lui.

Đối phương không biết mắng một câu lời thô tục gì, đột nhiên, đại môn mở ra, năm sáu nam nhân mặc áo chống đạn dắt lấy một nữ nhân đi ra, họng súng chỉa vào trên đầu nữ nhân, hùng hùng hổ hổ hô.

Đội trưởng che mặt lập tức đánh ra hiệu, toàn quân thu lại hỏa lực.

Thấy một nữ nhân gần cửa bị những người kia lôi đi ra ngoài, thê lương thét chói tai vang vọng ở trong không gian kho hàng, lộ vẻ vô cùng thê lương. Văn Hoán Hoán nắm chặt hai đấm mới có thể nhịn không được lao ra.

"Hoán Hoán, " Lăng Quân Viêm bỗng nhiên nói, cặp mắt của anh chăm chú nhìn nữ nhân bị kèm hai bên ở ngoài cửa, nữ nhân kia anh từng gặp qua, là một giáo sư trong vùng trường học ở cạnh bọn họ, anh còn nhớ trong nhà cô còn có chồng cùng một đứa con trai.

Hôm nay, chồng cùng con trai đều không ở đây, mà cô lại phải nhận cục diện như thế, cả người đã hỏng mất tới gần như tuyệt vọng.

"Lúc ở Trung Quốc học bắn súng như thế nào rồi?"

Lăng Quân Viêm bỗng nhiên hỏi.

Người chung quanh đều nhìn anh, Văn Hoán Hoán cũng vậy, nhưng chỉ chốc lát sau, cô liền nhếch miệng, nở nụ cười, mặc dù rất gượng ép: "Tốt đến không thể tốt hơn."

...

Mia: đến hồi gay cấn!