Chương 28

Chương 28:

"Cút." Đáy mắt Trịnh Lẫm Tự thâm trầm một mảnh, gợn sóng không sợ hãi.

Bốn người lại bởi vì một chữ của anh mà cau chặt lông mày.

"Cút!"

Lúc này đây, không còn ai dám lưu lại.

Quan Thánh Hề đứng ở sau lưng Trịnh Lẫm Tự.

Cả đại sảnh chói lọi lóng lánh, qua trong giây lát chỉ còn lại hai người bọn họ.

Anh ta ngưng mắt nhìn bóng lưng của Trịnh Lẫm Tự, chợt thấy xa xôi.

Người nam nhân này, thật sự là Trịnh Lẫm Tự mà anh quen biết, đi theo bấy lâu nay? Là nam nhân mà ngay cả bị thương cũng có vẻ mặt mây trôi nước chảy, hôm nay bóng lưng lại... Phẫn nộ mà lại đau thương như thế?

Bất chợt, chén rượu Trịnh Lẫm Tự nắm trong tay choang một tiếng vỡ nát.

Quan Thánh ề sững sờ, lập tức cúi mặt xuống.

Bây giờ không ai dám đi quấy rầy anh.

Trịnh Lẫm Tự nhìn xem chén rượu bể đầy đất, máu tươi trên tay tựa hồ không phải là chảy ra từ tay anh, trong thoáng chốc, anh nhớ tới ngày hôm qua bởi vì anh thô bạo mà lưu lại dấu đỏ trên tay cô, có chút chói mắt.

Đôi mắt quật cường kia, không sợ anh chút nào, nhưng tối hôm qua lại bị anh một lần lại một lần hủy diệt...

Đạp lên đống thủy tinh đầy đất, Trịnh Lẫm Tự vừa lấy điện thoại di động ra gọi vừa rời khỏi hội trường.

Quan Thánh Hề sau lưng ngưng mắt nhìn máu đỏ đầy đất, âm thầm nheo mắt, nắm chặt quả đấm đi theo ra ngoài, thân ảnh ảm đạm phảng phất như một bóng ma, xa cách mà vĩnh viễn không thể đến gần.

Ngọn đèn sáng chói, đầy đất tâm thương, nhưng luôn sẽ có người nhặt lên.

Kho hàng bị bỏ hoang lớn, tràn ngập mùi mục nát cùng hương vị máu tanh hỗn tạp, khiến cho Văn Hoán Hoán đau đầu tỉnh lại.

Trong thoáng chốc, cô nhớ tới vụ nổ giống như còn phát sinh ở bên tai kia.

Đại sứ quán nổ tung, lần này những phần tử khủng bố kia thật sự không muốn sống nữa.

Chỉ nhớ rõ trước khi nổ tung, may có đám người của Từ gia ở bên cạnh đem cô kéo ra ngoài, nếu không hôm nay cô đã bị vùi trong lòng đất. Hậu tri hậu giác sợ hãi làm cho cô có chút lãnh, nhưng rất mau tỉnh táo lại.

Nếu như nàng bây giờ bị bắt trói đến nơi đây, vậy thì có thể sư huynh cũng... Nhưng trước khi còn chưa biết rõ đây là nơi nào, Văn Hoán Hoán cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn qua kho hàng lớn mênh mông, không biết ngoài cửa sổ là đêm tối hay là ban ngày, không chiếu vào một tia ánh sáng.

Đáy lòng đột nhiên có chút bi thương.

Lễ đính hôn... chắc đã qua đi? Người nam nhân kia đích thân chuẩn bị cung điện hạnh phúc cho mình, nhưng ngay cả nhìn cô cũng không nhìn qua, mà đã hãm sâu vào hiểm cảnh.

Trang 2 / 3

Khổ sở hất mặt, Văn Hoán Hoán bắt đầu cẩn thận quan sát chung quanh. Không thể không nói, những thứ này kỳ thật cô sớm đã dự liệu tốt, cho dù không có vụ nổ tung kia, cô cũng sớm đã có tính toán trở thành tù binh. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đạo lý này cô hiểu.

Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng phần tử khủng bố sẽ không đánh du kích với cảnh sát nhân dân, nếu như lần hành động này là có mục đích mà đến, vậy thì đám con tin bọn họ thế tất sẽ có công dụng khác, về điểm này Văn Hoán Hoán là đang đánh cược một lần, không ngờ dĩ nhiên lại thắng.

Bên cạnh chằng chịt lộn xộn trói rất nhiều người, một cái trong kho hàng lớn như vậy mà lại rậm rạp chằng chịt chồng chất rất nhiều người hôn mê hoặc là đã thức tỉnh đang khóc lóc, Văn Hoán Hoán mượn dư quang nhìn một đám người bị trói cột tay chân cách đó không xa, nhìn mới phát hiện đó đều là nhân viên ở công ty chỗ sư huynh làm, bởi vì Văn Hoán Hoán đã từng đi đón qua Lăng Quân Viêm tan tầm, cho nên nhận ra một cô gái trong đó.

Bên cạnh thỉnh thoảng có nam nhân mặc võ trang màu đen đi qua, nhìn thấy người đang khóc lóc đều là mắt nhìn thẳng, không nói lời nào, ngay cả vẻ mặt cũng không có, đáy lòng Văn Hoán Hoán trầm xuống.

Những phần tử khủng bố này chỉ sợ không phải tổ chức bình thường, xem bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện cùng cảnh vệ tuần tra, Văn Hoán Hoán liền biết rõ trận chiến này không dễ đánh, chưa nói đến bọn họ khống chế ước chừng năm trăm con tin, hơn nữa nhà kho này thoạt nhìn rất lớn, có thể có nhiều chỗ ẩn thân bí mật, nên tất nhiên phần tử khủng bố cũng phân bố ở nhiều nơi, dễ thủ khó công như vậy, cảnh sát Russia cùng bộ đội cứu viện thoáng cái liền ở vào thế hạ phong.

Tay chân bị siết đau, Văn Hoán Hoán cúi đầu nhìn xem dấu đỏ bị ngón tay Trịnh Lẫm Tự siết chặt tạo thành, lúc này bị dây thừng thô ráp siết căng, Văn Hoán Hoán lại ngoài ý định trấn tĩnh lại.

Dấu vết người nam nhân kia lưu lại trên người mình, trong giờ khắc này, lại làm cho Văn Hoán Hoán kiên cố hơn.

Cô phải cứu những người ở nơi này ra, tìm được sư huynh, sau đó...

Cô nhắm mắt.

Lúc lại mở mắt ra, ánh mắt đã thành sắc bén.

Cô nằm tại nguyên chỗ làm bộ như hôn mê, đợi sau khi xem xét rõ ràng quy luật phần tử khủng bố tuần tra mới cẩn thận hí mắt nhìn nhìn xà ngang cao ngất.

Tổng cộng có năm người.

Mặc dù bị bóng tối che dấu, nhưng khí tức của bọn họ thì lại không có bị ẩn núp.

Văn Hoán Hoán ngưng thần cảm giác đã lâu, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì có rất đông người, nên Văn Hoán Hoán vẫn có lòng tin sẽ không bị bọn họ phát giác mà di động đến chỗ đồng nghiêp của sư huynh, chỉ cần hỏi được tung tích cùng tình cảnh của sư huynh, cô có thể bắt đầu chuẩn bị nội ứng cùng cảnh sát bên kia.

Từ lúc cô tiến vào đại sứ quán, liền biết rõ gần đó sẽ có một vụ nổ lớn phát sinh, anh trai của Từ Nhan Tịch đã mất nhiều công sức tìm hiểu, phần tử khủng bố có được một lượng lớn lưu huỳnh cùng thuốc nổ, từ một tháng trước khi bắt đầu đã dùng một phần ba lượng thuốc nổ, đó tức là nói còn có hai phần ba thuốc nổ ở trong tay phần tử khủng bố.

Trang 3 / 3

Bọn họ nhất định sẽ dùng sức nặng hỏa dược công kích đại sứ quán, bởi vì chỉ cần đại sứ quán bị tổn hại, thì sẽ có nghĩa là cuộc chiến tranh này sẽ duy trì liên tục kéo dài vô thời hạn, cho đến khi chính phủ Russia đàm phán cùng bọn họ.

Văn Hoán Hoán thừa nhận mình lợi dụng quan hệ của Từ gia cùng cảnh sát Russia lấy được tư cách nội ứng, thủ trưởng cường tráng của đối phương đứng ở trước mặt cô quan sát cô, mà điều cô có thể làm chỉ là kiên định ngẩng lên đầu.

"Tôi hiểu rồi." Russia thủ trưởng gật đầu.

Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của bọn họ.

Mục đích của cô là cứu con tin ra, kể cả sư huynh.

Mà cảnh sát chỉ cần phối hợp cùng bọn họ, cô sẽ có biện pháp làm cho ở nơi này không ai biết tính toán của cô.

"Tôi tin tưởng cô, cô gái Trung Quốc, " lời thủ trưởng nói giống như rõ mồn một hiện ra trước mắt, "Tôi đã từng thấy cô ở trên kênh võ quốc tế, cô là mọt cô gái dũng cảm, tôi tin tưởng cô có thể cứu mọi người ra."

Huân chương trên bả vai của ông ta, làm cho mắt Văn Hoán Hoán có chút khô sáp.

Lần đầu tiên trong đời, cô vì thân phận của mình mà tự hào, mà không phải là bởi vì sự bất lực ngồi chờ chết của mình mà ảo não.

Sau một giây khi tầm mắt của năm tên phần tử võ trang dời khỏi người mình, Văn Hoán Hoán lại bắt đầu yên lặng hoạt động, mặc dù mục đích cách cô chỉ ước chừng có hai mươi bước, nhưng giờ phút này đối với Văn Hoán Hoán mà nói không thể nghi ngờ là một lần trường chinh nhỏ.

Chỉ mới hoạt động một nửa, lưng cô đã chảy đầy mồ hôi.

Đầu kia tiếng khóc càng ngày càng nhỏ.

Văn Hoán Hoán nhíu mày, thừa dịp đối phương không chú ý lại hoạt động vài bước.

Đang lúc Văn Hoán Hoán nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên bên ngoài truyền đến một hồi tiếng máy oanh tạc, cả kho hàng khổng lồ chấn động cùng hồi âm làm cho người tỉnh lại hét rầm lên, Văn Hoán Hoán thở sâu một hơi, thừa dịp sự chú ý của phần tử khủng bố toàn bộ chuyển dời đến cửa liền nhấc đầu gối lên đạp một cái, cuối cùng cũng tới được trước mặt nữ nhân đang khó kia.

"Nhỏ giọng một chút, " thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, Văn Hoán Hoán đầu đầy mồ hôi thở gấp, mặc dù trước ở Trịnh gia đã rèn luyện rất nhiều, lại cùng Trịnh Lẫm Tự học vô số kỹ xảo đánh nhau kịch liệt cùng kỹ xảo phản trinh sát, nhưng trong tình cảnh tay chân đều bị trói buộc hoàn toàn không có đất dụng võ, "Lăng Quân Viêm ở nơi nào?"

Nữ nhân kia nháy nháy mắt nhìn nữ nhân trước mắt cả người mồ hôi nhưng vẫn vô cùng kiên nghị nhìn mình, đột nhiên lại là một hồi tiếng nổ mạnh mãnh liệt, nữ nhân kia run rẩy, rốt cục nhận ra cô đang nói gì, vì vậy run rẩy đôi môi dời đi thân thể của mình, người bên cạnh thấy thế cũng phối hợp khẽ tránh người ra, làm cho Văn Hoán Hoán tinh tường nhìn thấy nam nhân bên trong trên người nhuộm đầy máu đen.

Văn Hoán Hoán hít sâu một hơi.

"Chuyện gì xảy ra..." Văn Hoán Hoán cắn chặt răng, con mắt đỏ bừng.

"... Đều là vì tôi... Khi đó phần tử khủng bố công kích đến khu gần trường đại học, Quân Viêm vì cứu tôi... Bị mảnh vụn của bom đả thương, hơn nữa bụng còn trúng một phát đạn... Đều là lỗi của tôi..." Nữ nhân kia có bề ngoài xinh đẹp, nhưng lúc này lại bởi vì chật vật cùng khóc thút thít mà mất đi vẻ tài trí cùng ung dung ban đầu, cô rơi lệ, phảng phất như phải gánh chịu nỗi đau đớn lớn lao.

Văn Hoán Hoán cắn chặt răng.

Cô cũng biết, đó là sư huynh của co a! Trên người có dòng máu chính nghĩa giống mình, anh quả nhiên không bỏ mặc sự sống chết của người khác.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy kiêu ngạo vì anh.

Dưới sự giúp đỡ của nữ nhân cứ khóc thút thít đó, Văn Hoán Hoán ngồi dậy, sau đó chuyển đến trong vòng vây của bọn họ, cúi đầu dùng thanh âm của mình đến gần lỗ tai Lăng Quân Viêm gọi: "Sư huynh... Sư huynh anh mau tỉnh lại..."

"Vô dụng... Anh ấy đã hôn mê ba ngày hai đêm, chúng tôi gọi thế nào cũng không tỉnh... Đám người kia chỉ biết định kỳ phát thức ăn, nhưng đối với người bị thương thì bỏ mặc, những ngày qua chúng tôi đều là cường ngạnh giúp anh ấy ăn cơm..." Nữ nhân kia quay đầu lại, đáy mắt tràn đầy bi thương, vừa đau đớn, vừa sợ hãi, "Anh ấy có thể chết hay không... Anh ấy có thể chết hay không..."

"Sẽ không, sư huynh sẽ không chết, " Văn Hoán Hoán kiên định ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt nữ nhân, "Sư huynh đã nói sẽ trở về, anh ấy nhất định sẽ còn sống trở về, nếu không, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh ấy."

Âm thanh của Văn Hoán Hoán có vẻ trấn định cùng tỉnh táo bất thường.

Nhất định phải trấn tĩnh, tất cả mọi người bọn họ tin tưởng, Lăng Quân Viêm sẽ không chết.

Vì cái gì?

Cô sao?

Nữ nhân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, run rẩy đôi môi nhỏ một giọt lệ: "Nếu như là cô, có lẽ có thể..."

Không chú ý đến bọn họ nữa, Văn Hoán Hoán bắt đầu nhẹ giọng kêu gọi, một tiếng lại một tiếng, từ sư huynh đến Lăng Quân Viêm, cô giống như khi còn bé thiên chân vô tà gọi tên anh, gọi nh là sư huynh, phảng phất... Hết thảy đều không hề thay đổi, cô vẫn là tiểu sư muội của anh, hiện tại bọn họ vẫn ở lúc nhỏ, mà không phải chiến trường tràn trề sinh ly tử biệt này.

Đang lúc dồng ngiệp của Lăng Quân Viêm dần dần tuyệt vọng, lại nghe thấy Văn Hoán Hoán càng kêu gọi kiên định hơn, một người nam nhân quay đầu lại, đột nhiên ngăn không được khẽ hô ra tiếng: "Lông mi của anh ấy đang động!"

Những người khác cũng nghe được, rối rít kích động.

Văn Hoán Hoán lại tựa hồ như không nghe được, tiếp tục gọi.

Đôi mắt bị lông mi thật dài che đậy kín kia hé mở ra, tro bụi cùng bùn đất làm cho quá trình mở mắt của anh có chút gian nan, Văn Hoán Hoán dứt khoát dùng cái trán lau hết bụi trên mắt anh đi, sau đó nhìn ánh mắt hỗn độn kia bắt đầu sáng lên...

"Nha... Đầu... ?" Lăng Quân Viêm mở miệng, thanh âm lại khàn khàn phảng phất như không phải của mình.

...

Mia: Quà ngày lễ ^^