Chương 30

Chương 30:

Thấy anh không trả lời, Văn Hoán Hoán cười nói: "Anh muốn nói, chính là đáp án của en!"

Vừa dứt lời, trong khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, hai người bọn họ đã đồng thời khởi bước, dùng tốc độ nhanh như gió bắt đầu chạy trốn, khi năm người đứng trước cửa kho hàng kịp quay đầu lại, Lăng Quân Viêm đã dùng một chưởng phong bén nhọn cùng cú đá đồng thời đánh ngã hai người, còn Văn Hoán Hoán nhảy dựng lên ngay sau đó, Tiệt Quyền Đạo* sắc bén mà thực dụng đánh trúng chỗ đầu não của một người nam nhân, nữ nhân bị kèm hai bên xụi lơ trên mặt đất, nhưng cô ta còn chưa kịp thở phào, hai nam nhân còn dư lại đã móc vũ khí ra!(*Tiệt quyền đạo: Hay còn được gọi với cái tên Triệt quyền đao ở Việt Nam, là một môn võ thuật chú trọng đến hiệu quả và thực tế. Tên Tiếng Anh là Jeet Kune Do)

Không chút do dự, Văn Hoán Hoán tung một cước đá bay khẩu súng của đối phương, thoáng cái đã quật ngã một tên, mà Lăng Quân Viêm sớm đã cướp đi súng lục từ trên thân một người nam nhân vừa ngã xuống đất, một phát súng bắn vào chính giữa l*иg ngực tên nam nhân cuối cùng.

Văn Hoán Hoán trấn định càm súng rơi trên mặt đất, hướng về phía ánh mắt liên tục nhìn chăm chú ở trên người mình từ lâu trong kho hàng, trầm ổn mà không chút do dự nổ hai phát súng.

Hai nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, từ trên cao xà nhà ngã xuống.

Trong chốc lát sau, lại có hai nam nhân nữa rơi xuống.

Còn dư lại một tên Lăng Quân Viêm bắn hụt.

Anh hô to: "Né tránh!"

Văn Hoán Hoán lập tức ngã nhào về phía trước, bắn về phía đó, nhưng đều rơi vào khoảng không.

Trong chớp nhoáng này, một luồng mang theo sát ý bén nhọn ở bên cạnh đầu chợt lóe lên.

Trong đầu Văn Hoán Hoán có trong nháy mắt trống rỗng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Âm thanh ba phát đạn, vnag lên trong kho hàng hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ chốc lát sau, tên cuối cùng cũng ầm ầm rơi xuống đất.

Văn Hoán Hoán sững sờ quay đầu, nhìn về phía người áo đen trên mái hiên phía đối diện.

Chỗ đó không có gì cả.

Lăng Quân Viêm thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem hai viên đạn đồng thời rơi xuống ở trên mặt đất phía xa.

Anh thấy rất rõ ràng, vừa rồi có một phát, là bắn về phía Văn Hoán Hoán, nhưng trong cùng giây phút đó, một viên đạn khác còn tinh chuẩn hơn nữa không hề chênh lệch đánh vào đúng đường đạn của viên đạn đó, bởi vì xung lượng của viên đạn thứ hai, hai viên đạn cùng hung hăng chệch hướng, cuối cùng đánh vào trên tấm inox cách đó không phía sau bọn họ.

Tay súng phải tinh chuẩn đến mức nào, mới có thể dùng một viên đạn, ngăn trở một viên đạn đang bay với tốc độ ánh sáng như vậy?

Lăng Quân Viêm theo ánh mắt Văn Hoán Hoán nhìn về phía hư không kia.

Anh rõ ràng nghe được tên áo đen kia sau đó cũng nả một phát súng, hơn nữa còn không có truyền đến âm thanh bắn hụt, như vậy, là bắn trúng rồi?

Trang 2 / 3

Vậy thì người đâu?

Tràng diện biến hóa trong nháy mắt, hắc y nhân nghênh địch bên ngoài không thể tưởng được chuyện lại có biến hóa nhanh như vậy, rối rít rối loạn trận tuyến. Cơ hội vừa đến, binh đoàn lính đánh thuê ở bên ngoài tùy thời mà động nhất tề tiến lên ngăn chặn dư đảng.

Một hồi chiến tranh đầy khói thuốc súng, cuối cùng cũng kết thúc.

Sau một tháng lẻ bảy ngày, nhờ quân đội Russia cùng một đội lính đánh thuê không biết tên cùng liên thủ kết thúc chiến đấu.

Văn Hoán Hoán chưa kịp phản ứng, đáy lòng của cô một hồi rung động, siết chặt quả đấm, đôi môi nhếch lên, vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ kia.

Cuối cùng cô cũng quay đầu, rời khỏi kho hàng.

Năm trăm mười bảy con tin, toàn bộ được an toàn cứu ra, không ai tử vong.

Cùng đêm đó, toàn bộ con tin đều được đưa đến các bệnh viện của quân đội bắt đầu khám chữa, sau một khắc khi kết thúc trận chiến Lăng Quân Viêm liền ngã xuống, khi sự lo lắng cho an nguy của cô được cởi bỏ, anh liền ngã xuống trong ngực nhân viên cứu hộ.

Mảnh đạn xâm nhập vào phổi, lại bởi vì vận động quá độ cộng thêm đẻ quá lâu mà bị nhiễm trùng nghiêm trọng, Lăng Quân Viêm được tiến hành trị liệu chuyên sâu.

Cái trán Văn Hoán Hoán bị thương, nhưng trên người không có gì đáng ngại, nếu như không phải viên đạn đột nhiên xuất hiện kia, Văn Hoán Hoán cũng có thể đã đang phải nằm ở đây.

Nhưng cô không biết là, sau khi bọn họ thành công được cứu ra, Chiêm Ngộ Thần liền mang theo bọn lính đánh thuê trở về nhận lệnh.

Russia quân đội cũng đáp ứng, không làm bại lộ thân phận của bọn họ thậm chí cả hành động bọn họ tham dự cứu viện.

Kế hoạch chống khủng bố kết thúc, mấy ngày gần đây cảnh sát Russia truy tầm được hơn mười tên dư đảng, thu được rất nhiều súng ống đạn dược thậm chí cả hỏa dược mạnh, cộng thêm hết thảy những tội ác khác, bọn họ đều phải giao cho tòa án quân sự.

Hai tuần lễ sau, Văn Hoán Hoán ngồi ở trên giường bệnh của Lăng Quân Viêm, gọt táo cho anh ăn.

Lăng Quân Viêm đã quen với việc cô luôn trầm mặc, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, khi anh tiếp nhận trái táo lại không nhịn được nói: "Không quay về sao?"

Văn Hoán Hoán lắc đầu: "Em đã gọi điện thoại về nhà, bọn họ nói bình an là tốt rồi."

Văn Hoán Hoán không có nói cho anh biết người trong nhà bởi vì việc cô tự tiện chủ trương thiếu chút nữa không về được mà vo cùng tức giận, nhưng Lăng Quân Viêm đại khái cũng đoán được, chuyện đã qua tầm nửa tháng, nhưng lại không còn hề nghe Văn Hoán Hoán nhắc tới chuyện của cô với Trịnh Lẫm Tự qua.

Quả nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó.

Trong nháy mắt, đáy mắt Lăng Quân Viêm có giãy giụa.

Tựa hồ đang đấu tranh với con thú bị giam cầm trong nội tâm.

"Em cùng Trịnh Lẫm Tự, làm sao vậy?" Lăng Quân Viêm hạ giọng hỏi.

Trang 3 / 3

Văn Hoán Hoán cứng đờ, khóe miệng mân ra vài phần khổ sở: "Sư huynh, đừng hỏi, không có ý nghĩa."

"..." Lăng Quân Viêm nhớ tới ngày đó ở trong nhà kho cảm giác được một loại hơi thở khác, lập tức cười khổ, thật sự là không có ý nghĩa gì sao?

Anh đột nhiên níu lấy tay của cô, sít sao đè lại, nhìn thấy trong mắt cô có phần khổ sở giãy giụa: "Hoán Hoán... Nếu như em cảm thấy cùng anh ta ở chung một chỗ thống khổ, vậy thì anh... anh dẫn em đi."

Không phải dùng thân phận sư huynh, hay huynh trưởng, mà là một người nam nhân.

Chỉ cần cô nói một câu, anh nguyện ý vứt bỏ đây hết thảy, tình nguyện làm trái với thế tục, đối mặt với sự trách mắng của người trong nhà, cũng sẽ không tiếc.

Văn Hoán Hoán cười khổ sở.

Cô lắc lắc đầu: "Sư huynh, em sẽ không đi... Nhưng bây giờ còn không phải lúc, còn chưa phải lúc em trở về."

Cô cần thời gian để tỉnh táo lại.

Về anh, về cuộc hoan ái quá mức chấn động lòng người đêm nọ, về người đã cứu mình trong kho hàng ngày đó...

Cô có quá nhiều điều muốn làm rõ.

Ánh mắt Lăng Quân Viêm dần dần nguội đi, sau đó, biến thành màu xám trắng bất lực.

Một khắc khi cô rời đi, Lăng Quân Viêm kìm lòng không đặng từ trong môi tràn ra một câu nỉ non: "Chỉ cần em, thật tốt..."

Bước chân của Xà Triền* vừa mới đến trước cửa liền dừng lại.(*Xà Triền: Họ Xà tên triền có nghĩa là quay về nhá, tên hơi kì cục tí. Chính là cô gái được LQV cứu ấy)

Khóe mắt thoáng hiện lên một tia ướŧ áŧ.

Anh là nam nhân mạnh mẽ mà cố chấp cỡ nào, một câu nói hôm nay, lại để lộ ra mãnh liệt vô lực cùng bi thương của anh.

Thật là tên đại ngốc... Thủ hộ, có thể ăn thay cơm sao? Xà Hồi đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt, gò má cô bị ánh mặt trời chiếu sáng, rồi lại lạnh đến cực hạn.

Lạnh thấu lòng của cô.

Khi Từ Nhan Tịch đáp phi cơ trực thăng đi vào Russia, Văn Hoán Hoán đang ngủ lại khách sạn lúc, là rạng sáng ở Russia, Văn Hoán Hoán nằm ở trên giường vừa mới ngủ, đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

Văn Hoán Hoán vùi đầu trong chăn, không thèm nhìn.

Không quá năm phút đồng hồ, bên ngoài liền tĩnh lặng, nhưng không lâu sau đó cửa liền bị thô bạo đá văng ra, Từ Nhan Tịch đại tiểu thư mang theo một đống hắc y nhân sau lưng xông tới, lệnh cưỡng chế hắc y nhân chờ ở ngoài cửa phòng sau đó nóng lòng đi vào.

"Nha đầu chết tiệt kia có phải muốn khiến ta lo lắng chết hay không! Thế nhưng lại dám tự mình một người làm mấy chuyện nguy hiểm đó, không muốn sống nữa có phải hay không, nếu cậu không muốn sống thì để mình giải quyết đỡ phải phiền người khác..."

Từ Nhan Tịch lôi Văn Hoán Hoán lên điên cuồng lắc, Văn Hoán Hoán thập phần buồn bực khi bị cô hung hăng nhéo cổ, chốc lát sau mới yên tĩnh.

"Mình sai rồi! Mình sai rồi còn không được sao! !"

Văn Hoán Hoán sắp ngất mất, gần đây thường xuyên có người của võ quán gọi điện thoại kêu cô về nhà, sau đó bị cô cự tuyệt đều mắng cô một trận, vừa nói cô không hiểu chuyện vừa nói cô không có trách nhiệm cái gì cả, bây giờ lại còn thêm một chân nhân nữa, Văn Hoán Hoán chợt cảm thấy hỏng mất.

"Chết tiệt!" Mắt Từ Nhan Tịch đỏ hồng, "Cậu lại đi thích chơi những trò này! Cậu có phải là nữ nhân không vậy? Chống khủng bố? Đó là chuyện cậu có thể làm à? Hay là cậu muốn làm anh hùng? Cậu có biết hiện tại trên báo quốc tế nói cậu như thế nào không - - song kiệt Trung Quốc giải cứu con tin bình yên rút lui, tạo ra đỉnh cao mới của sự hợp tác giữa quân đội và nhân dân! Các ngươi như thế này mà song kiệt Trung Quốc? Ta lại thấy là Song Sát hắc bạch đấy!"

"Cái gì song kiệt Trung Quốc, độc thân mà..." Văn Hoán Hoán đè tay cô lại không để cho cô tiếp tục lắc, "Cậu yên tĩnh một chút đi, đầu mình choáng quá!"

"Cậu bị chấn động não à?" Từ Nhan Tịch giớ mới dừng lại tay.

"Mới vừa rồi còn không có chuyện gì, cậu vừa tới não liền bị chấn động." Văn Hoán Hoán chỉ chỉ đầu của mình.

"Cậu!" Từ Nhan Tịch giận dữ, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, cô nhìn Văn Hoán Hoán, đột nhiên liền đỏ mắt, "Cậu tên khốn kiếp này, cậu biết mình lo lắng cho cậu nhiều như thế nào sao? Mình vô cùng hối hận khi đã cho cậu mượn người cậu có biết không? Mình sợ cậu không về được, nếu thực sự như vậy thì nam nhân của mình sẽ bị hành hạ thảm cậu có biết không? Sao cậu có thể ích kỷ như vậy... Mình biết rõ cậu à người có tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, nhưng cậu cũng phải nghĩ những người quan tâm đến mình chứ... sao có thể tùy hứng như vậy..."

Tính tình đại tiểu thư nói lên đến liền đến, nói đi liền đi, ánh mắt ửng hồng như chiếc đèn l*иg, Văn Hoán Hoán lập tức chột dạ: "Tốt lắm, mình bảo đảm lần sau nhất định không dám nữa được chưa..."

"Cậu đi mà nói với Đại." Từ Nhan Tịch lắc đầu, ý hữu sở chỉ.

Văn Hoán Hoán khó được trầm mặc.

"Chúng ta đã nói rõ, không có gì phải giải thích, là anh ấy không quan tâm mình trước." Văn Hoán Hoán nhìn đệm giường, không nhìn thấy đáy mắt Từ Nhan Tịch chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Nhưng mà..." Từ Nhan Tịch còn muốn nói điều gì, lại bị Văn Hoán Hoán ngăn cản: "Nhan Tịch, hiện tại mình không muốn nhắc đến anh ấy."

Từ Nhan Tịch suy nghĩ một chút, đành dừng lại.

Bởi vì cô không thể đem tình cảm người khác dành cho Văn Hoán Hoán tùy ý nói ra, huống chi là người nam nhân đó, chỉ có anh, nam nhân thiếu chút nữa nháo tung bệnh viện cũng phải đi xem Văn Hoán Hoán, nhưng bây giờ anh lại không ở còn ở đây.

Thôi, có khúc mắc gì thì cũng là chuyện của bọn họ, cô không thể lắm miệng.

Văn Hoán Hoán cho rằng cô không có cách nào nói thêm nữa, nên cũng an tĩnh lại, sau đó liền hỏi Từ Nhan Tịch khi nào trở về, nha đầu chết tiệt kia sống chết muốn đi trong tuần lễ này. Văn Hoán Hoán ngẫm lại không nên bỏ sư huynh ở lại mình mình làm trị bệnh bằng hoá chất, nào ngờ lúc đi gặp sư huynh lại chứng kiến Xà Triền tựa ở trong ngực Lăng Quân Viêm, cô ấy ngồi ở bên giường Lăng Quân Viêm, thân thể nằm ở trong ngực Lăng Quân Viêm.

Lúc nắng ấm của Russia chiếu vào, tạo nên cảnh tượng ấm áp mà yên tĩnh.

Nhìn thấy cô tiến vào, Lăng Quân Viêm yên lặng đỡ Xà Triền dậy, Xà Triền thoải mái mỉm cười với Văn Hoán Hoán, ngồi dậy.

"Hai người đây là... Hoạn nạn gặp chân tình?" Văn Hoán Hoán rất ngạc nhiên mừng rỡ, từ nhỏ đến lớn, sư huynh tựa hồ cho tới bây giờ đều là một mình.

...

Mia: Ôi anh đóng kịch cho chị xem đây mà.