Chương 2

Mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng đại BOSS thất thần tuyệt đối sẽ kéo dài thời gian hội nghị, không thể tưởng tượng nổi một người lại có thể nhất tâm nhị dụng* đến trình độ này. (* một ý thức có thể dùng vào hai việc, hay một lúc suy nghĩ được 2 vấn đề)

"Tiêu Hoàn, bảo người phụ trách làm báo cáo tổng kết cuối năm cho đại hội cổ đông, ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản sơ thảo." Trịnh Lẫm Tự dứt lời liền đứng dậy, lúc thân thể cao lớn đi ra phòng họp, mọi người trong phòng hội nghị mới dám thở mạnh.

Hôm nay BOSS không có tinh thần, quả thật rất đáng sợ!

Tiêu Hoàn như có điều suy nghĩ nhìn hướng Đại ca ly khai, thực sự nghĩ không ra manh mối gì.

Bởi vì dù sao, chuyện có thể khiến cho Đại ca tại cuộc họp mà cũng xuất thần, trên thế giới này thực sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trịnh Lẫm Tự trở lại phòng làm việc của mình, lập tức nói với thư ký: "Lịch trình của chiều hôm nay đều đẩy đến tối, buổi chiều không cần đi theo."

Thư ký đẩy đẩy mắt kiếng, lập tức lui xuống.

Nhìn phía ngoài cửa sổ, môi Trịnh Lẫm Tự kéo ra một độ cong nghiền ngẫm.

Còn Hoán Hoán bạn học bởi vì hôm nay ngoài ý muốn mà thiếu chút nữa bị trễ giờ đang rất cao hứng. Bởi vì suýt bị muộn cũng có nghĩa là đã được an toàn, mặc dù khả năng xem như bị ghi nợ người khác một lần, nhưng lĩnh tiền lương vẫn là quan trọng nhất.

Theo lệ cũ bắt xe bus về nhà, nói là nhà, kỳ thật cũng chính là võ quán.

Đi vào cửa, Văn Hoán Hoán thấy là lạ, mỗi ngày chỉ cần cô về nhà thì đám sư đệ kia sẽ vây quanh chính mình líu ríu nói không ngừng, tại sao hôm nay lại không thấy có một ai?

Nhún nhún vai, cô theo như lệ đi đến phòng khách, chào cha mình.

"Cha, con đã về... A? !" Đẩy cửa ra, Văn Hoán Hoán ngây người.

Tên nam nhân sáng sớm hôm nay lấy đi số điện thoại của mình kia, lúc này đang ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện với cha. Ngay cả ông ngoại không thích lộ mặt giao tiếp cũng đều đi ra, đang pha một ấm trà Tử Sa yêu thích nhất ngồi ở đối diện nam nhân kia. Nhìn thấy cô tiến đến, liền cười hiền lành : "Hoán Hoán đã về rồi à? Đến đây, ngồi xuống uống chén trà trước, gần đây trời nóng nực, uống trà giải nhiệt." Ông ngoại hiếm khi nói nhiều như vậy, làm cho Văn Hoán Hoán lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Từ nhỏ người cô kính nể nhất chính là ông ngoại. Năm đó ở thành phố C có thể nói là ông ngoại không có địch thủ. Mười bảy tuổi liền ở quê hương thi đấu đánh tới thi đấu toàn quốc, cuối cùng giữa sự kinh ngạc của vạn người, giành lấy chức vô địch. Mỗi lần nghĩ tới lịch sử chói lọi của ông ngoại, Văn Hoán Hoán liền bành trướng nhiệt huyết kéo toàn bộ sư đệ đến thao luyện, còn tuyên bố muốn trở thành người phụ nữ đầu tiên trên thế giới vô địch cuộc thi võ toàn quốc.

Văn Hoán Hoán ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng thấy cô như vậy mà nhầm tưởng, kỳ thật nội hàm là người mười phần phản nghịch, chỉ là xem đang đối đãi với hạng người gì.

Văn Khải Hùng nhìn thấy con gái đã trở lại, có lòng muốn quan tâm vài câu, ông biết rõ hôm nay là ngày đầu tiên Văn Hoán Hoán đi làm. Nghĩ tới chuyện tốt của con gái nhà mình, liền nhịn không được thấy đau đầu.

Nhưng trước mặt còn có Trịnh Lẫm Tự ở chỗ này, Văn Khải Hùng cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể nhấc ấm trà lên rót một ly trà đặt ở trước mặt Văn Hoán Hoán.

Hai tay Văn Hoán Hoán bưng chén trà Tử Sa thượng hạng lên, lòng bàn tay nhịn không được đổ mồ hôi.

Nam nhân bên cạnh có khí tràng quá mức cường đại, hắn chẳng qua chỉ cười một cách lười biếng nhưng không khí quanh thân đều như đang chuyển động một cách kỳ quái. Văn Hoán Hoán hôm nay chỉ khẩn cầu hắn không phải đến cáo trạng, nhưng làm sao có thể? !

Nhìn thấy thần thái Văn Hoán Hoán rõ ràng có chút bất an, ông ngoại nhịn không được hỏi: "Hoán Hoán, hai người các cháu quen biết sao?"

"Không biết!"

"Mới quen."

Hai giọng nói một cao một thấp trong nháy mắt đυ.ng vào nhau.

Uy uy uy! Ngươi có phải là đến hãm hại người hay không! Văn Hoán Hoán khóc không ra nước mắt, gấp rút giải thích: "À ờ, ý của cháu là, vốn là không quen biết, hiện tại mới quen..."

Ông ngoại cười cười gật đầu: "Kỳ thật các cháu biết cũng không kỳ quái, Lẫm Tự là một trong số những đệ tử quan môn của ta, trên phương diện võ học cũng là người ta đã thấy có am hiểu sâu nhất, so với cha nó còn lợi hại hơn." Vừa nhắc tới người nam nhân trước mặt, trên mặt ông ngoại liền tràn đầy sự tán dương, làm cho Văn Hoán Hoán nhìn mà phải ghen tỵ một hồi.

Theo cô biết, đệ tử quan môn của ông ngoại không vượt quá năm người, nhưng người nào cũng đều là cao thủ trong vạn người mới có một. Bởi vì bà ngoại đã từng nói, không thể để cho ông ngoại làm nhiều chuyện liên quan đến võ học. Cho nên đối với chuyện thu nhận đồ đệ, ông ngoại không chỉ xem nội tình có được hay không, còn muốn xem duyên phận.

Hôm nay nghĩ đến, Văn Hoán Hoán cũng có chút ấn tượng.

Nam nhân bên cạnh này họ Trịnh, mà cha hắn lại cũng là đệ tử quan môn của ông ngoại... Văn Hoán Hoán bừng tỉnh: " Con trai chú Trịnh?!"

Nhìn thấy ông ngoại gật đầu, Văn Hoán Hoán cảm thấy muốn hôn mê.

Chú Trịnh thì cô nhớ rõ, khi còn bé thường xuyên đến thăm hỏi ông ngoại. Nghe nói là người bận rộn, nhưng vẫn có thể sắp xếp thời gian đến hiếu kính ông ngoại, là một trong những đệ tử ông ngoại rất kiêu ngạo.

Nhưng cô hoàn toàn không biết con trai chú Trịnh cũng là đồ đệ của ông ngoại a? !

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Văn Hoán Hoán, ông ngoại cười nói: "Cháu không nhớ cũng không lạ, mặc dù lúc còn rất nhỏ các cháu gặp qua mấy lần, nhưng là vì thân phận của Lẫm Tự đặc thù cho nên vẫn luôn sắp xếp cho nó huấn luyện trong rừng rậm, người biết không nhiều lắm, cơ hội nó lộ diện ở võ quán cũng rất ít."

Không phải chứ? !

"Như vậy hôm nay anh ta đến..."

Văn Hoán Hoán hỏi.

Trịnh Lẫm Tự lúc này mới cất tiếng, anh khẽ nghiêng mặt qua đón ánh mắt bất an của cô, vẻ mặt đứng đắn nói: "Tôi tới là để thăm sư phụ, thuận tiện..." Anh hài lòng thấy cô cứng đờ, lập tức rút ra một phong thư, đưa cho ông ngoại, "Cha con ơ phía xa Anh quốc, bảo con nhắn lại rằng: "Lẫm Tự đã đến tuổi kết hôn, cho nên muốn ông ngoại hỗ trợ xem xét chọn người, gia phụ nói hết thảy đều tin tưởng vào ánh mắt của ông ngoại."

Ông ngoại như có điều suy nghĩ quan sát Trịnh Lẫm Tự, anh cũng không trốn không tránh nghênh đón.

Ông ngoại sao mà thông minh, thoáng cái có thể nhìn ra người đồ đệ từ nhỏ liền làm cho mình kiêu ngạo này mục đích đến đây là ở đâu, vội cười đến râu ria cũng run rẩy: "Có thể đương nhiên có thể, Lẫm Tự à, nếu như không vội con có thể đến võ quán nhiều một chút, coi trọng ai thì tới nói cho sư phụ, sư phụ làm chủ cho con!" Ông ngoại dừng một chút, lập tức vẫn không quên ranh mãnh nháy mắt với Trịnh Lẫm Tự, "Bất kể là ai."

Trịnh Lẫm Tự nhẹ nhàng nhếch miệng, cười nói: "Cảm ơn sư phụ."

Văn Hoán Hoán hoàn toàn ngổn ngang trong gió.

Chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy rất lạnh, có cảm giác bị tính kế.

Cuối cùng cô lấy lý do mới vừa về nhà người ra đầy mồ hôi muốn tắm rửa xin rời khỏi phòng khách trước. Thấy Trịnh Lẫm Tự dùng ánh mắt hứng thú dõi theo mình, không biết tại sao, Văn Hoán Hoán cứ cảm thấy đầu quả tim run rẩy.

"Hử! Tại sao lại có vẻ mặt này?" Mới vừa đóng cửa lại, bên người liền truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Đại sư huynh!" Vẻ mặt Văn Hoán Hoán đau khổ xoay người, nhìn nam nhân tựa trên cột gỗ, một nửa kêu rên một nửa oán giận.

Nam nhân mặc một bộ quần áo giản dị thoải mái, màu da khỏe mạnh, vóc người cao gầy với tỉ lệ gần như đạt mức hoàng kim, khuôn mặt tuấn mỹ như gió xuân, khóe môi tạo thành độ cong mà Văn Hoán Hoán yêu nhất.

Người này chính là vị đệ tử đầu tiên của cha Văn Hoán Hoán, cũng là vị sư huynh duy nhất của Văn Hoán Hoán. Từ nhỏ lớn lên ở võ quán, bởi vì là cô nhi, cho nên cũng từ nhỏ đã coi võ quán là nhà.

Lúc Văn Hoán Hoán sinh ra, Lăng Quân Viêm mới sáu tuổi, khi đó anh mới được nhận nuôi năm thứ hai, Văn Hoán Hoán là người em gái đầu tiên trong đời anh.

Mặc dù về sau có thêm rất nhiều sư đệ sư muội, nhưng người cả võ quán đều biết, chỉ có quan hệ của hai người bọn họ là bất đồng, không giống tình nhân, cũng không khác so với tình nhân. Từ nhỏ Văn Hoán Hoán đã nghịch ngợm bướng bỉnh, thường xuyên đánh nhau gây gổ với người khác, bị thua thiệt chạy về nhà cũng không dám khoe với người cha nghiêm túc, lần nào cũng đều mang theo một thân vết thương khóc chạy đi tìm Lăng Quân Viêm. Sau đó sẽ là Lăng Quân Viêm dẫn theo cô bị chịu ủy khuất, đến nhà đám người kia nguyên cả đám đập cho một trận.

Từ nhỏ Văn Hoán Hoán đơn phương bị đánh, sau đó là Lăng Quân Viêm đơn phương báo thù, càng về sau hai người lại cũng không sợ bất luận kẻ nào, đánh tất cả tiểu lưu manh bang phái lớn nhỏ khắp thành phố C, vô luận là đấu tay đôi hay là quần đấu, hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ, hai bên lưng tựa lưng, không chừa kẽ hở yếu ớt cho đối phương, bọn họ hai bên không còn phải cố kỵ điều gì.

Bổ nhào vào trong ngực Lăng Quân Viêm, ngực của anh vĩnh viễn đều làm cho cô thư thái nhờ hương thơm cỏ xanh, khỏe mạnh mà ôn hòa, giống như con người của anh.

"Thật đáng ghét, hôm nay thiếu chút nữa thì bị muộn, tên nam nhân suýt nữa đυ.ng vào em lại còn là đệ tử nhập môn của ông ngoại, em không phục!" Văn Hoán Hoán oán trách.

Lăng Quân Viêm nghe vậy không nhịn được nhăn mày lại: "Thiệt là, đυ.ng phải chưa?" Anh kéo cô ra một khoảng cách, sau đó nhanh chóng quét một lượt từ trên cao nhìn xuống, xác nhận cô không có vết thương gì mới giãn mi tâm ra.

"Em mình đồng da sắt không sợ những vỏ xe kia, chính là nuốt không trôi cơn tức!" Ông ngoại mặc dù là người thân của cô, nhưng ông nhất quyết không chịu thu mình làm đệ tử quan môn. Không giống sư huynh, kỳ tài ngút trời, lúc trước mang về ông ngoại nhìn thấy không nói hai lời liền kéo anh vào sân luyện công, đích thân truyền thụ võ học. Hôm nay mặc dù sư huynh đi học nghiên cứu sinh, nhưng một thân võ học đủ để cho đôi mắt cô trông mong hâm mộ.

"Quỷ hẹp hòi." Xoa xoa mái tóc của cô, đáy mắt Lăng Quân Viêm ẩn hiện sự sủng ái mà bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Nghiêng người từ trong ba lô móc ra một tập tranh, anh đưa cho cô: "Đây, phần của tuần này."

"Oa!" Cơn bực bội của Văn Hoán Hoán lập tức tiêu tan, vội vươn tay cầm lấy tập tranh, mở ra, trước sau như một, đều là tranh vẽ cô.

Có lúc là luyện công, lúc đang quát người, hay khi trực tiếp nằm ở trên bãi cỏ ngủ sau giờ ngọ, rồi bĩu môi, bộ mặt chảy xệ sau khi bị dạy dỗ... Từng thần thái, rải rác vài nét bút cũng có thể biểu hiện ra một cách hoàn mỹ, cả bản phác hoạ đều là cô.

Lăng Quân Viêm học đại học hai chuyên ngành cùng lúc, khi đó anh vì không muốn tốn của võ quán nhiều thêm một phần tiền liền giấu diếm cả võ quán đăng kí học thêm hệ mỹ thuật. Chính mình dấu người trong võ quán vừa học vừa làm, ngành chụp ảnh chính thì do Văn Khải Hùng trả học phí, về phần phí học hệ mỹ thuật thì đều dựa vào chính mình đi làm trả hết.

Sau đó bị Văn Hoán Hoán phát hiện, cô vừa tức vừa đau lòng, tức chính là mình, lại không nhìn ra sư huynh mỗi lúc trời tối đều về rất muộn, tinh thần liên tục không tốt. Tận đến hết một học kỳ sau cô theo dõi Lăng Quân Viêm đến chỗ anh đi làm mới biết được mọi chuyện.

Về sau dưới sự không tán thành mạnh mẽ của Lăng Quân Viêm, chiều nào sau khi hết khóa học cô đều theo Lăng Quân Viêm đi làm. Hai người được hai phần tiền lương, mặc dù phần lớn thời gian Lăng Quân Viêm đều sẽ giúp Văn Hoán Hoán làm việc, nhưng đến kì thi cuối kỳ cô vẫn bị mệt mỏi ngục gã, chuyện bại lộ, nhìn sư huynh bị cha trách mắng, Văn Hoán Hoán nằm ở trên giường thập phần áy náy.

Lúc Lăng Quân Viêm đến thăm cô liền không nhịn được nói: "Sư huynh, thực xin lỗi... Em không nên cứng rắn tới..." Còn hại anh bị cha mắng.

Ai biết Lăng Quân Viêm chỉ khẽ mỉm cười: "Giữa chúng ta không cần nói xin lỗi, hơn nữa sư phụ nói, học phí học hệ mỹ thuật của anh ông sẽ giúp anh nộp một nửa, về sau áp lực của anh lại giảm bớt, đây là phải làm phiền em mới đúng."

...

Mia: Lâu lâu mới làm được một chương.