Chương 1

Đi ở trên đường cái, trời nắng chang chang, nhưng mà trên người cô lại không thấy một giọt mồ hôi nào. Hôm nay Văn Hoán Hoán vội vàng muốn đi bắt xe bus, công việc làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt là nhờ cô phải rất vất vả mới có được. Nếu ngay ngày đi làm đầu tiên đã bị trễ thì có chút không ổn, cho nên hôm nay Văn Hoán Hoán cố ý dậy sớm hơn nửa tiếng.

Mặc dù nói còn sớm, nhưng bộ tộc người đi làm đã rối rít thắt cravat xong đều ra bộ muốn chạy hết lên xe. Văn Hoán Hoán chán đến chết đứng ở bên cạnh trạm xe bus chờ chuyến xe tuyến mười hai, khoé mắt lại thoáng liếc nhìn một tên đàn ông đang lén lén lút lút quan sát người xung quanh.

Nhìn cũng không nhìn hắn một cái, Văn Hoán Hoán ngược lại xem đồng hồ trên tay của mình.

Rất tốt, hôm nay có lẽ sẽ không bị muộn.

Dĩ vãng đã trải qua rất nhiều bài học, hôm nay cô nhất định không thể lại giẫm lên vết xe đổ.

Lên xe, đưa tiền, cầm vé. Vừa rồi tên đàn ông kia cũng đi theo lên xe. Trên người hắn mặc áo khoác màu xám tro che đi thân thể gầy yếu của hắn, ánh mắt lại tiếp tục đảo quanh. Trong một ngày, Văn Hoán Hoán sẽ gặp được n vị tiểu tặc như vậy ở trong cái thành phố lớn này, phát ngán.

Cô nắm tay vịn đứng vững, giương mắt liền chứng kiến tay tiểu tặc kia đang không sạch sẽ thò sâu vào trong giỏ đựng thức ăn của một bà lão, liền nhịn không được ngáp một tiếng mệt mỏi, sau đó đi tới, bất động thanh sắc bắt được tay của tên đàn ông kia.

Tên đó bị bắt lấy tay lúc đầu thập phần bối rối, nhưng khi nhìn đến mặt Văn Hoán Hoán lại sững sờ, lập tức tựa hồ muốn tỏ ra hung dữ quay sang mắng chửi. Chỉ đáng tiếc trước khi hắn phát ra tiếng, Văn Hoán Hoán đã lấy một tay dùng lực mạnh uốn một cái, tên kia lập tức gào lên một tiếng, đau đến đổ mồ hôi lạnh.

"Nói đi, là chờ tôi gọi cảnh sát, hay là tự mình gọi cảnh sát đến?" Giơ tay nhìn đồng hồ một cái, rất tốt, còn có hai mươi phút mới đến nơi, mười phút sau trên đường sẽ đi qua cục cảnh sát, hôm nay cô thật sự không muốn đến trễ.

Tên đàn ông với vẻ mặt đưa đám hô: "Bà chị, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi...""Anh trên có mẹ già dưới có con nhỏ, còn có huynh đệ tỷ muội chờ anh đi trộm tiền của người ta nuôi vợ con về chăm sóc, con của anh bây giờ là bảy tuổi hay là mười ba tuổi cần dùng tiền nộp học phí gấp... Kính nhờ, mấy tên trộm các người có thể đổi câu khác được hay không? Tôi nghe đến mức lỗ tai đều sắp lấp đầy kén." Người trên xe gặp một vị nữ anh hùng bắt được ăn trộm, rối rít đều tỏ ra việc không liên quan đến mình tạo cho hai người bọn họ một vòng tròn không gian, sợ bọn họ đánh nhau mình sẽ gặp tai bay vạ gió.

Tên trộm thật sự sắp khóc: "Bà chị, tôi cũng không dám nữa, cầu xin ngài..."

"Yên tâm đi, hôm nay anh còn chưa có ra tay thành công, sẽ không bị giam lâu, anh xem còn có ít phút nữa là đến cục cảnh sát, tôi cũng không muốn lãng phí mấy đồng tiền để cùng anh đi xuống một chuyến, anh chọn gọi điện thoại đây hay là không gọi đây?" Tay Văn Hoán Hoán lại tăng lực mạnh lên một chút, tên trộm lập tức mặt mũi trắng bệch, run rẩy rút điện thoại ra: "Tôi đánh, tôi đánh, bà chị nhẹ tay một chút a..."Trông thấy vẻ mặt tên ăn trộm như đưa đám gọi điện thoại: "A lô, cảnh sát đồng chí... Tôi lên xe trộm đồ bị bắt... Đúng vậy, tôi cũng không biết tại sao lại là tôi gọi cú điện thoại này, nhưng mà ở đây có một vị nữ anh hùng sắp đem tay của tôi bẻ gãy, anh xem có thể thuận tiện giúp tôi gọi một chiếc xe cứu thương hay không..."

Trên xe có người không nhịn được bật cười hì hì thành tiếng.

Văn Hoán Hoán cũng cảm thấy tên nam nhân này rất khôi hài, buổi sáng rời giường khí* cũng gần như biến mất, liền phát lòng từ bi buông lỏng tay ra.(*cơn bực bội khi buổi sáng phải rời khỏi giường)

Mãi cho đến cửa cục cảnh sát, lái xe rất tốt bụng cố ý dừng xe ngay chính giữa cửa cục cảnh sát, đã có đồng chí chờ ở đàng kia, nhìn thấy tên ăn trộm ôm cánh tay vẻ mặt đưa đám xuống xe, các đồng chí cảnh sát liền vui vẻ, nhịn không được chào một cái về phía Văn Hoán Hoán ở trong xe đang mỉm cười với bọn họ.

Văn Hoán Hoán gật đầu, lái xe đóng cửa xe, tiếp tục lái đi.

Rất tốt! Hôm nay rốt cục không hề bởi vì những chuyện này lầm đường lỡ bước đến muộn!

Nghĩ Văn Hoán Hoán cô một thân võ nghệ mọi thứ tinh thông, đai đỏ nhu đạo cũng từng đại biểu quốc gia lấy được huy chương quốc tế, kiếm thuật cùng đấu vật đều biết một hai, là đệ tử cha cô đắc ý nhất.

Xã hội này thiếu nhất là cái gì? Nhân tài!

Trên thế giới này không thiếu nhất là cái gì? Người xấu!

Cho nên, luôn luôn sùng bái chính nghĩa một cách mù quáng Văn Hoán Hoán đương nhiên liền chưa từng có sắc mặt tốt đối với thế lực ác của xã hội bao giờ. Nếu như cục công an trao giải thưởng cho công dân vì chính nghĩa thì võ đạo quán nhà Văn Hoán Hoán chỉ sợ cũng không chứa nổi.

Cha và ông ngoại Văn Hoán Hoán đều là võ sư nổi tiếng thế giới. Bắt đầu từ khi tổ tiên mở ra một gian võ thuật quán tên là "Nghĩa Võ", nam nhân Văn gia phụ trách quản lý võ thuật quán mấy đời đều từng đảm nhiệm chức danh lão sư nổi danh thế giới. Cho nên mặc dù võ quán có quy mô không lớn, nhưng danh tiếng lại cực thịnh.

Mà Văn Hoán Hoán phải ra ngoài đi làm, thuần túy là bởi vì trong nhà cha mẹ đều tuân theo phương pháp giáo dục: "Con cái mà cưng chiều thì thành con ông trời", Văn Hoán Hoán không có tiền xài vặt, cả võ quán to như vậy chỉ có Văn Hoán Hoán là nghèo nhất, theo cách nói của nữ chủ nhân Văn gia thì chính là: "... Hoán Hoán dù sao không khác gì con trai, ở trong nhà ăn ngủ, quần áo sẽ mặc võ phục là được rồi, đơn giản lại tĩnh tâm...", hoàn toàn bất chấp Văn Hoán Hoán kỳ thật đã hai mươi bốn tuổi, đã đến cái tuổi hoa của con gái.

Cho nên Văn Hoán Hoán bị rơi vào đường cùng chỉ có thể tự lực cánh sinh gian khổ gây dựng sự nghiệp, ai bảo tổ chức Đảng quá mức cố chấp, chỉ khổ những người cấp dưới như cô.

Xuống điểm dừng xe, Văn Hoán Hoán từ từ đi vào trong tiệm.

Nhìn trời, tâm tình rất tốt, hôm nay nhất định sẽ thuận lợi. Văn Hoán Hoán nghĩ thầm như vậy.

Kít!

Tiếng phanh xe bén nhọn vang vọng bên tai, thân thể mềm dẻo của Văn Hoán Hoán né sang một bên, tránh thoát khỏi một chiếc xe Land Rover màu ngân hôi. Chiếc Land Rover với tính năng vượt trội chỉ trượt một đoạn ngắn liền dừng lại. Trong lòng Văn Hoán Hoán vẫn còn sợ hãi sau đó mới nghĩ tới mình mới là người bị hại, gấp rút nhìn về phía kia cỗ xe Land Rover kia.

Nếu như nó dám tiếp tục đi về phía trước thêm một bước, nàng nhất định đuổi theo đập nó bấy nhầy!

Văn Hoán Hoán hung dữ nghĩ.

Bởi vì xã hội bây giờ người gây chuyện xong bỏ chạy quá nhiều. Cho nên làm hại Văn Hoán Hoán loại công dân tích cực này cũng không nhịn được mà có mâu thuẫn trong lòng. Đáng tiếc chủ nhân chiếc xe này cũng không phải là giống như trên ti vi như vậy. Lặng im một lát, sau đó Văn Hoán Hoán nhìn thấy một đôi giày da làm thủ công tinh xảo bước xuống.

Người nào a? Văn Hoán Hoán bị một đôi chân có khí chất giống như đi ở trên thảm đỏ này giẫm hôn mê.

Vì vậy vào thời điểm Trịnh Lẫm Tự xuống xe, liền gặp được bộ dạng choáng váng của Văn Hoán Hoán.

Văn Hoán Hoán không có cảm giác được chút nào toàn thân mình cao thấp đều bị người nam nhân trước mắt này nhìn lướt một lần. Mãi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần trước nam sắc này, rồi lại tiếp tục xuất thần.

Ngay cả người như Văn Hoán Hoán nhìn quen đám sư huynh sư đệ đồng môn đẹp trai của mình như vậy mà còn xem ngây người.

Người nam nhân trước mắt này, một thân tây trang màu ngân hôi làm thủ công thêu viền kim tuyến, giữa sự xa hoa vô tận mơ hồ lộ ra vẻ an phận trầm ổn nào đó; ngũ quan sắc bén mà ung dung, ẩn lộ khí phách. Hình dáng đôi môi của anh thập phần tốt đẹp, mỏng, mà không bạc, mơ hồ lộ ra vẻ tà tứ, nhìn kỹ lại chỉ có thể cảm thấy kinh động tâm hồn.

Hơn nữa người mẫu nam nàng cũng đã thấy nhiều, nhưng mà có thể đem tây trang mặc như long bào thế này thì chưa từng thấy qua. Văn Hoán Hoán cũng không biết nên nói người nam nhân này bảnh bao, hay là có khuôn cách tốt.

"Xin lỗi, không có làm cô bị thương chứ?" Tiếng nói trầm thấp của Trịnh Lẫm Tự vang lên, ánh mắt của anh sít sao nhìn nữ nhân mơ mơ màng màng lại tránh được xe trước mắt này. Đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, đáy mắt từ từ lộ ra một nụ cười.

"Tôi không sao, tốc độ xe của anh như vậy sẽ không thể đυ.ng vào tôi." Văn Hoán Hoán chân thành trả lời.

Trịnh Lẫm Tự cười nhẹ, cô căn bản không biết dùng bộ dáng như vậy nói chuyện nếu để cho người khác nghe qua sẽ cho là khıêυ khí©h. Anh buông lỏng khuy tay áo, khuy áo bảo thạch màu xanh biếc nổi bật trên đốt ngón tay thon dài hữu lực của anh, phát ra khí chất nào đó không thể giải thích được.

"Nếu như có rảnh rỗi, có thể để lại danh thϊếp của cô hay không?"

Trịnh Lẫm Tự cười nói. Hoặc có lẽ vì vẻ mặt Trịnh Lẫm Tự quá mức không có ý tốt, chân Văn Hoán Hoán không tự chủ lui về phía sau một bước, đây là một tư thế phòng thủ như thói quen của người tập võ: "Anh muốn làm gì?" Giở trò lưu manh? Khó trách sư huynh bảo cô ít đi ra ngoài, bây giờ cầm thú tại sao lại đều áo mũ chỉnh tề như vậy?

Trịnh Lẫm Tự tự nhiên là không thể không nhìn thấy động tác nhỏ này, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hứng thú. Lập tức lại biến thành vẻ ranh mãnh. Ngón tay của anh vừa nhấc lên, nói: "Là tiểu thư cô không có đi theo vạch qua đường, mà tôi là cua quẹo hợp pháp, theo lý trách nhiệm nên thuộc về cô."

Văn Hoán Hoán quay đầu nhìn lại, ngất, quả thật là như vậy, mình tại sao ngẩn người chạy đến giữa đường rồi?

Thật may là sáng sớm trên con đường ở thành phố C này cũng không có nhiều người, nếu không cho dù thân thủ của cô khá hơn nữa cũng không thể tránh thoát tất cả xe; cũng tránh được bị một phen chửi rủa. Gãi gãi đầu, tự biết đuối lý, Văn Hoán Hoán tự nhận là một cô gái dám thừa nhận sai lầm: "Tôi không có danh thϊếp."

"Không vấn đề, lưu lại số di động của cô, cùng với tên là được." Trịnh Lẫm Tự dứt lời liền lấy điện thoại di động ra.

Văn Hoán Hoán chứng kiến chiếc điện thoại di động xa hoa sang trọng trên tay Trịnh Lẫm Tự kia. Ngất! Ngay cả điện thoại đều bảnh choẹ như vậy sao!

Văn Hoán Hoán khó chịu nghĩ: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?"

Trịnh Lẫm Tự cười: "Vừa nãy cô từ trên đường cái lao ra như vậy, tôi nào biết trên con đường này có lắp camera theo dõi hay không? Nếu như đến lúc cảnh sát tra được ra tôi thì tôi cũng dễ liên lạc với cô."

Lúc này Văn Hoán Hoán hết phản đối, chỉ có thể nhận mệnh báo số điện thoại di động và tên của mình.

"Văn Hoán Hoán?" Trịnh Lẫm Tự đọc rõ ràng ba chữ này, tựa hồ thấy mười phần thú vị.

Văn Hoán Hoán rùng mình một chút, tại sao tên của cô do hắn đọc lên, lại... gợi cảm như vậy chứ?

Thật không công bằng.

Cô thấy hắn lên xe, trước khi đóng cửa xe, cô nghe thấy hắn nói: "Tôi tên là Trịnh Lẫm Tự, phải nhớ cho thật kỹ nhé."

Giật sững mình một lát, thấy hắn thuần thục chuyển xe chuẩn bị rời đi, Văn Hoán Hoán mới bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên đi làm! Bị hắn làm chậm trễ một lát như vậy cô liền bị muộn rồi! Vì vậy cô gấp rút chạy vội tới bên cạnh xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Lẫm Tự trực tiếp mở cửa leo lên xe, sau đó hai mắt khẩn cầu, giọng nói lại hết sức vội vàng mà nói: "Làm chậm trễ thời gian của anh một chút, phiền anh đến địa chỉ XX đường số hai. Cám ơn!"

Buổi sáng, toà nhà của Trịnh thị, trên phòng họp lầu 57, Trịnh Lẫm Tự chán đến chết nhìn biểu đồ PPT trước mắt, vẻ mặt lười nhác lại làm cho người đang ngồi ở đây không khỏi đổ mồ hôi đầm đìa.

Hôm nay là sao đây? Bọn họ báo cáo đến gần hơn nửa giờ, thế nhưng đại BOS lại không nói tiếng nào...

Tiêu Hoàn bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Đại ca, đây đã là lần thứ mười bảy anh thất thần." Cũng không thèm thử nhìn một chút công nhân viên phía dưới đã bị hù dọa mặt mũi trắng bệch.

Trịnh Lẫm Tự tỏ vẻ như không có việc gì gật đầu, rốt cục phát lòng từ bi nói với đám công nhân viên tận trung cương vị công tác: "Chi tiết hạng mục trước xế chiều hôm nay phải để trên mặt bàn của tôi. Về phần báo cáo vừa rồi, tiểu Trần, ba mươi phần trăm chỗ đó có lẽ cần điều chỉnh, cậu hãy trở về làm một bản điều tra thị trường cặn kẽ rồi báo lại cho tôi."

...

Mia: Hố mới, hoan nghênh mọi người nhảy hố nào ^^