Chương 3

Văn Khải Hùng là một người rất chăm lo cho gia đình, đặc biệt là đối với con gái của mình và Lăng Quân Viêm, luôn luôn đối đãi với anh như với con gái của mình. Biết Lăng Quân Viêm tình nguyện ra ngoài đi làm cũng không muốn võ quán nộp cho, Văn Khải Hùng không thể không tán thưởng có thêm.

Một lần nhân họa đắc phúc kia, làm cho tình cảm giữa bọn họ càng thêm thâm hậu. Ngay sau đó, Lăng Quân Viêm bắt đầu từ đại học liền mỗi tuần dùng Văn Hoán Hoán làm người mẫu luyện tập. Dần dà, trong phòng Văn Hoán Hoán có thêm một cái giá sách chuyên môn dùng để đặt tập tranh phác hoạ của Lăng Quân Viêm.

"Em nhận!" Đắc ý lật xem xong một lượt, Văn Hoán Hoán cầm lấy tập tranh nghịch ngợm vung vung lên.

"Dáng vẻ ngốc nghếch." Lăng Quân Viêm cũng cười, đưa tay vô cùng tự nhiên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, như đang âu yếm con chó nhỏ.

"Này! Đừng a, làm loạn kiểu tóc của em rồi..."

"Chưa thấy qua lưu manh chó cũng có tạo hình a?" "Hừ!"

Trong lúc hai bên vui cười, cánh cửa cách đó không xa bị đẩy ra, Trịnh Lẫm Tự cứ như vậy không hề báo động trước nhìn đôi nam nữ vô tư trêu đùa dưới trời chiều kia.

Lông mày bất giác nhíu một cái, Văn Hoán Hoán bị tiếng mở cửa gây chú ý, quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo nét ửng hồng do vừa rồi chơi đùa, tạo ra vẻ quyến rũ lạ thường.

Tựa hồ là ảo giác, Văn Hoán Hoán giường như chứng kiến con mắt đen như bóng đêm của Trịnh Lẫm Tự trở lên càng sâu thẳm, nhưng khi nhìn kỹ lại thì nó đã khôi phục thành dáng vẻ lười nhác như cũ.

Nhưng Lăng Quân Viêm không xem nhẹ dù chỉ là một chi tiết nhỏ này.

Từ lúc Trịnh Lẫm Tự đẩy cửa ra một khắc kia anh đã nhận ra, trở ngại có người ngoài, anh không trêu chọc Hoán Hoán nữa, bất quá giờ phút này khi anh lơ đãng thoáng nhìn, đã bắt được sự biến hóa vi diệu trong đáy mắt Trịnh Lẫm Tự.

Bất động thanh sắc dời bước, Lăng Quân Viêm ngăn trở ánh mắt Trịnh Lẫm Tự, hai nam nhân bốn mắt đυ.ng vào nhau, không tiếng động trao đổi.

Khẽ nhoẻn miệng, Lăng Quân Viêm rộng rãi tiến lên một bước, vươn tay: "Lẫm Tự, đã lâu không gặp."

Trịnh Lẫm Tự nghiền ngẫm khiêu mi, ánh mắt lướt qua bả vai Lăng Quân Viêm rơi vào trên người Văn Hoán Hoán đang cau mày, mắt đảo qua chú ý tới tập tranh phác hoạ cô cầm trong tay, khẽ nheo mắt.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Hai bên cùng sống trong thành phố C, nhưng số lần gặp nhau đúng là không nhiều lắm.

Trịnh Lẫm Tự vươn tay, dùng lực nắm tay.

Bởi vì thân phận của mình, cho dù hai người cùng học một sư phụ nhưng cơ hội gặp nhau lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Phương thức học của Trịnh Lẫm Tự cùng tất cả mọi người đều không giống nhau, nguyên nhân đặc thù đối đãi, anh liên tục bị tách ra huấn luyện đơn độc.

Nhưng hai người vẫn từng có cơ hội giao đấu, hai bên hiểu nhau không cần nói là không thể tránh được, hơn nữa năm đó trong trận đấu thanh thiếu niên, Lăng Quân Viêm là người duy nhất cùng mình không phân cao thấp.

Không phân cao thấp... sao?

Khóe môi hơi dãn ra, anh buông tay ra, nói thẳng: "Có thể làm cho tôi cùng cô ấy nói chuyện riêng không?"Anh không giấu giếm ý đồ của mình chút nào.

Không có nghe nhầm anh nhấn mạnh chữ "riêng", lông mày Lăng Quân Viêm cau lại: "Nếu như nói là chuyện hồi sáng nay..."

"Hoán Hoán."

Rõ ràng hai chữ, cách gọi thể hiện tính độc chiếm.

Trịnh Lẫm Tự khẽ mỉm cười, Văn Hoán Hoán còn chưa thoát ra khỏi dòng nước xoáy cuồn cuộn khi bị hắn gọi tên, trong nháy mắt lại bị kéo vào dòng nước xoáy khác.

"Em là muốn giải- quyết- riêng, hay là muốn ông ngoại chủ trì công đạo cho chúng ta?"

Anh cười theo kiểu cả người lẫn vật vô hại.

Văn Hoán Hoán lập tức toát hết cả mồ hôi.

Gấp rút kêu lên: "Giải quyết riêng! Giải quyết riêng!" Cô nhanh chóng chạy tới, nháy mắt ra hiệu với sư huynh: "Sư huynh, anh đi tắm rửa trước đi, chuyện này tự em giải quyết là được rồi."

Lăng Quân Viêm trầm mặc nhìn hai người, cuối cùng cũng không nói gì thêm, mím môi gật đầu, vững bước rời đi.

Hít thở sâu một hơi, Văn Hoán Hoán trong nháy mắt giữ chặt vạt áo Trịnh Lẫm Tự, dắt anh đến phía sau hòn non bộ.

Trịnh Lẫm Tự khiêu mi, con mắt thật sâu nhìn xem ngón tay trắng nõn thon dài của cô đang níu một góc áo mình, nụ cười sâu hơn, và không hề có ý muốn thoát ra.

Tiểu cây ớt ngày xưa, bây giờ đã biến thành đại cây ớt.

"Này! Anh!" Cho đến chỗ không có ai nhìn thấy, Văn Hoán Hoán mới dừng lại, chống nạnh tỏ ra mười phần dũng mãnh quát: "Anh có phải là nam nhân hay không vậy? Chỉ là suýt chút nữa thì đυ.ng vào xe của anh như vậy, hơn nữa xe của anh lại không bị cạo sờn, không thiếu cánh tay thiếu chân, anh lại dám lấy ông ngoại ra để uy hϊếp tôi!"

"Nhưng mà tâm hồn của tôi bị thương nghiêm trọng, ở hội nghị hôm nay tôi bị thất thần 17 lần, em hiểu được chuyện này có nghĩa là gì không?" Tựa hồ thập phần hưởng thụ bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô, khuôn mặt xinh đẹp lại mơ hồ lộ ra vẻ yêu mị. Từ trên nhìn xuống, áo sơ mi trắng tinh của cô khẽ trễ xuống một chút, mặc dù che gần như kín, nhưng vẫn bị anh "soi" một lần "từ ngoài vào trong".

"Có cái gì mà không được?!" Văn Hoán Hoán khẽ nhíu mày.

Anh cố nhịn, nhưng cuối cùng nhịn không được, đưa tay dùng ngón cái vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày của cô, anh không thích cô nhíu mày, phiền não không thích hợp với cô: "Một hội nghị của Trịnh thị giải quyết những hợp đồng đem lại hàng ngàn vạn lợi nhuận, một lần thất thần có thể làm làm mất đi rất nhiều lợi nhuận, tiếp theo đó là làm cho công ty bị hao tổn khổng lồ, mà hôm nay số lần tôi thất thần lớn gấp nhiều lần so với tổng số lần từ khi tôi tiếp quản Trịnh thị tới nay, đây không phải là một dấu hiệu tốt."

"Anh đừng có nói với tôi là bởi vì tôi dọa anh như vậy khiến anh thất thần lên tôi phải bồi thường khoản thiệt hại mà công ty anh mất....."

Văn Hoán Hoán nhịn không được trề môi, không chú ý tới động tác nhỏ mờ ám của anh.

Trịnh Lẫm Tự tựa hồ hết sức hài lòng chuyện cô không phản kháng, hơi cúi người xuống, đến độ cao ngang với cô: "Tiểu cây ớt, chuyện này cũng không thể cứ cho qua như vậy, nợ tôi, em cứ từ từ trả, sẽ có lúc trả hết." Anh nói một câu hai nghĩa, trông thấy cô mơ hồ có chút ý định lui về phía sau, liền duỗi tay ôm chặt eo của cô, không cho phép cô lui về phía sau: "Hơn nữa, về sau tôi sẽ thường xuyên đến, em... hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Trong khi cô đang sửng sốt, anh đã tỏ ra thân sĩ rút tay ra, vuốt vuốt nếp nhăn trên tây trang, phảng phất vừa rồi chỉ là một cử động lễ phép.

Thấy bộ dáng hóa đá của cô, tâm tình anh rất tốt, lập tức đi ra khỏi hòn non bộ, dưới sự túm tụm của đám trợ lý ngồi lên xe con rời đi.

Vừa lên xe, khuôn mặt tươi cười liền phai nhạt, khóe mắt Trịnh Lẫm Tự không tự chủ hơi trầm xuống, mang theo cảm giác áp bách khi gặp mối đe doạ.

Tiểu cây ớt, cuối cùng em cũng trưởng thành. Rất tốt...

Giờ phút này, Văn Hoán Hoán còn chưa thoát khỏi tiếng gọi "Tiểu cây ớt" kia để phục hồi lại tinh thần.

Cách gọi xa lạ mà quen thuộc đó, lúc nhỏ, chỉ có một người duy nhất sẽ gọi cô bằng cái tên chết tiệt đó..

Sẽ không trùng hợp như vậy đi? ! Hãm hại muội a!

Văn Hoán Hoán nhớ tới tiểu học năm thứ ba một năm kia, cô ở nhà gặp phải một nam hài mặt mày lạnh lùng, lớn hơn cô không nhiều, nhưng khí chất trong trẻo lại lạnh lùng đã làm cho cô ngay lúc đó cảm thấy thập phần không thoải mái.

Đặc biệt là khi biết hắn dĩ nhiên được huấn luyện trong rừng trúc ở hậu viện, tiểu nha đầu luôn luôn bị quy định không cho phép tiến vào cấm địa nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng, bị mất túi sách liền khóc lóc om sòm vung nắm đấm.

Nam hài vững vàng đón lấy, giữa từng quyền từng quyền lộ vẻ non nớt rồi lại không mất lực bộc phát quả đấm tránh thoát, sau đó một cái phản kích đè cô cuống dưới thân, thanh âm ngoài ngoài ý muốn lạnh như băng: "Tiểu cây ớt, em muốn làm gì?"

Tiểu cây ớt? !

Bạn học Văn Hoán Hoán mới hịc lớp ba bối rối, giận, nổi giận.

Ngươi mới cây ớt! Cả nhà ngươi đều là cây ớt! Mỗi một người đều là cây ớt trong núi chồng ra ngoài!

Hung hăng giãy giụa, nam hài tựa hồ cũng sửng sốt, không khỏi ảo não, dùng lực mạnh lên, Văn Hoán Hoán bị đau lại cắn răng không kêu ra.

Nam hài mặt mày trầm xuống, mười hai tuổi nam hài ngũ quan đã có uy lực trời sinh, thấy cô không chịu thua, anh càng dùng sức, cho đến khi cô đau sắc mặt trắng bệch, rốt cục nhịn không được kêu lên, vô sỉ cắn lên cổ tay của anh.

Chín tuổi, Văn Hoán Hoán lúc ấy không biết cái gì là mức độ, chỉ cảm thấy tay đau đến chết lặng, liền càng cắn càng chặt, muốn anh và cô cùng nhau đau nhức.

"Cô bé hạt tiêu này!" Phẫn hận buông tay, nhìn dấu răng trên tay, thế nhưng khẽ lộ ra tia máu.

Liếʍ liếʍ môi, Văn Hoán Hoán đắc ý hừ nhẹ: "Đáng đời ngươi!"

Nam hài nhìn thấy động tác này của cô, tựa hồ suy tư một lát, lập tức tiến lên một bước ôm eo nhỏ của cô, hướng trong lòng ngực của mình hung hăng chúi xuống, hàm răng liền gặm đôi môi cô khiến nó sưng lên.

"Ưm! !"

Sau một giây, nam hài bị hung hăng đẩy ra.

Lảo đảo vài bước miễn cưỡng đứng vững, nam hài chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt từ lúc mới bắt đầu lạnh lùng biến thành nóng rực, từng chữ từng câu, anh nghiêm túc nói: "Cái dấu răng này, tôi nhất định sẽ làm cho em tăng gấp bội trả lại."

...

Tiểu cây ớt...

Nam hài gọi cô là tiểu cây ớt...

Rừng trúc, dấu răng, nam...Văn Hoán Hoán ngổn ngang trong gió.

Còn nhớ rõ năm đó sau khi nam hài quẳng xuống lời nói hung ác rời đi, cũng không khóc thút thít mà chỉ kinh ngạc há mồm, sau đó còn xấu hổ bởi vì bị đoạt mất nụ hôn đầu mà tự nhốt mình ở trong phòng hai ngày, thiếu chút làm cho một đám sư huynh đệ lo lắng chết.

Hôm nay nghĩ đến, cô chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung đoạn hội ngộ cẩu huyết này: "Nghiệt duyên."

Thành phố C ban đêm, mới là thời gian cả thành thị hoạt động chính thức.

Là người nắm giữ huyết mạch thành phố C, Trịnh Lẫm Tự tự nhiên sẽ không sớm như vậy liền đem mình ném ở trên giường lớn.

Chiêm Ngộ Thần như xưa tại chỗ cũ, khi Trịnh Lẫm Tự đi vào chỉ thấy một mình Tiêu Hoàn, thoáng gò má, liền nhìn thấy trên sàn nhảy có một tên yêu nghiệt đang cởϊ áσ vest cùng một đám mỹ nữ kề mặt nhiệt liệt khiêu vũ.

Mị lực của Nhị thiếu Trịnh thị ở thành phố C rất lớn, trong lúc nhất thời, không khí lên cao, âm nhạc trong sân khấu sôi động, mang theo sức hút chỉ thuộc về cuộc sống về đêm.

"Tiểu Ngũ có phải là đã trở lại hay không?"

Tiêu Hoàn không chút để ý ngồi ở trên ghế sa lon mềm, xuyên thấu qua thủy tinh đặc chế nhìn xem cảnh tượng bên ngoài rạp.

Phòng bao này là vì bọn họ lượng thân mà thiết kế, tần nhìn trong ngoài của kính thủy tinh không giống nhau, bọn họ có thể xuyên thấu qua thủy tinh xem bên ngoài, nhưng người ở phía ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Trịnh Lẫm Tự ngồi xuống, lập tức có nữ nhân ăn mặc khác nhau được đưa vào, Trịnh Lẫm Tự không nhìn lấy một cái, trợ lý đi theo lập tức đuổi họ ra, sau đó ở ngoài phòng giữ cửa.

Nới lỏng cà vạt, Trịnh Lẫm Tự lười biếng duỗi chân dài ra, miễn cưỡng trả lời: "Ừ, bảy giờ cất cánh"

"Ơ! Là cái cô nàng năm năm trước diễm ngộ à? !" Tiêu Hoàn đối với chuyện tình của Ngôn Lệ cũng biết rõ cái đại khái. "Là cố chấp."

Mia: Ôi chuyện này edit khó hơn bộ trước nhiều quá!