Chương 27

Chương 27:

Cho đến khi anh nặng nề đỉnh vào, cô mới nghẹn ngào khóc lên.

Anh cứng đờ người, đang khi Văn Hoán Hoán cho là anh sẽ lui ra ngoài thì anh tựa hồ lại như cắn răng tiến đến, một cái lại một cái, sâu mà trầm trọng, tần suất nhanh kinh người. Giữa sự đong đưa phập phồng của anh, cô phải một hơi chia làm vài ngụm hô hấp, khuôn mặt đỏ bừng, cộng thêm đang khóc, vì vậy liền kịch liệt ho khan.

Văn Hoán Hoán thậm chí có một khắc cảm giác mình sẽ bị anh gϊếŧ chết.

Anh không cường bạo cô, nhưng lại dùng một loại phương thức càng thêm cấp tiến, không hề tiết chế ái ân, anh ngang ngược ra vào thân thể của cô, mỗi một cái đều muốn đỉnh tiến tận cùng bên trong rồi lại gần như rút ra toàn bộ, kéo chỗ mềm mịn khẽ xoay tròn, anh vẫn ngại không đủ, lấy tay xoa chỗ lên bọn họ tiếp xúc, xoa hạt châu swg đỏ, làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho cô.

Cô rất sợ, vô cùng sợ hãi, loại cảm giác quá mức mãnh liệt này làm cho cô cảm thấy một giây sau mình sẽ chết, mà đáng buồn nhất chính là, cô cảm giác mình giống như đã chết mấy vạn lần, nhưng anh lại mây trôi nước chảy như cũ, phảng phất hết thảy đều được nắm giữ trong tay anh.

Thì ra là, đây là Trịnh Lẫm Tự.

Tựa hồ là bị anh nuông chiều, làm cho cô quên mất, nam nhân bây giờ đang phục ở trên người mình, là nam nhân có thể một tay hô mưa gọi gió ở thành phố C, dõi mắt khắp thành phố C không ai dám chọc vào.

Mà hôm nay, anh là chúa tể vận mệnh của cô.

Móng tay của cô cào vào cơ thể anh, nheo mắt nhìn qua là vẻ mặt căng chặt mím môi ngang ngược, không có chút thương tiếc cùng cưng chiều nào trước đây.

Văn Hoán Hoán không nhịn được chảy xuống nước mắt, càng ngày càng nhiều.

Thấy cô mở mắt ra ra nhìn mình, Trịnh Lẫm Tự nhếch miệng, quệt môi cô một cái, đem chất lỏng dính trên ngón tay bôi lên môi cô. Văn Hoán Hoán nhục nhã nhắm mắt lại, không muốn há mồm đi nếm hương vị mập mờ kia, cô cảm giác được anh duỗi lưỡi từ từ liếʍ qua, một tấc một tấc làm như cúng bái sự ngọt ngào của cô, nhưng động tác lại không có chút dấu hiệu chậm lại nào, mỗi một lần đều tựa hồ muốn đưa cô đến cực hạn.

"Không mở mắt ra nhìn anh sao?" Ánh mắt Trịnh Lẫm Tự có chút lãnh, nhưng bên trong lại chứa rất nhiều suy nghĩ, thấy cô nhắm mắt lại không nhìn mình, anh khẽ nhổm dậy, ra sức đong đưa tựa hồ muốn làm cho cô phải mở mắt nhìn mình.

"Chẳng lẽ một... một tên tội phạm cường bạo... lại để ý xem đối phương có nhìn... mình hay không sao?" Khóe miệng cô muốn nhếch lên nhưng lạ không nhếch nổi, thân thể vui sướиɠ làm cho cô thở hổn hển, một câu nói cũng bị đứt quãng, mồ hôi nóng chảy ra, tựa hồ như mang ngâm muối lòng mình.

Anh không nói.

Động tác vẫn cường ngạnh như cũ.

Tuy có một chút biến hóa, nhưng cô đã bị làm tới gần như hôn mê nên cũng không phát hiện ra.

Một giây trước khi bị ngất mà ngủ mất, Văn Hoán Hoán như có như không nghe được tiếng anh đè nén nỉ non, còn có ngón tay ôn nhuận của anh lau mồ hôi trên trán mình.

Trang 2 / 3

"Buổi tiệc đính hôn ngày mai, anh chờ em..."

"Hoán hoán, anh để em quyết định, lưu lại hay là rời đi, lúc này đây, anh sẽ không ngăn trở nữa..."

Anh liên tục chiếm đoạt cô một đêm.

Khi ánh bình minh lên, anh rời đi, cô nửa mê nửa tỉnh, nhưng vẫn không hề mở mắt ra.

Đợi đến khi chính thức tỉnh lại, đã là chín giờ.

Văn Hoán Hoán chống một tay muốn nâng người dậy, lại nặng nề ngã hồi về trên giường.

Xương cốt như đang kêu rên, hầu hạ một đêm, thân thể của cô cũng đang rêи ɾỉ.

Không đứng dậy nổi, trên thân thể tuyết trắng của cô lốm đa lốm đốm đầy dấu vết, là do anh để lại, bây giờ vẫn khiến cô đau run rẩy.

Che miệng, nàng không tiếng động khóc lên.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Phía trước là sư huynh không biết sinh tử, đằng sau là anh.

Muốn cô lựa chọn như thế nào? Bảo cô mặc kệ chuyện sinh tử của nam nhân từ nhỏ đã thương yêu cô sao? Cô không làm được...

Ngẩng đầu lên, mái tóc mất trật tự khẽ che tầm mắt, cô thật lâu mới nhìn rõ hai vật đặt trên tủ đầu giường.

Khó khăn ngồi dậy, cô trợn tròn mắt nhìn xem trên mặt bàn lẳng lặng bày đặt hộ chiếu và... một cái hộp nhung màu xanh biển.

Xanh biển, biểu tượng cho tình yêu sâu đậm nhất.

Mặc dù không mở ra, nhưng Văn Hoán Hoán cũng biết bên trong đựng cái gì.

Nhưng đến cuối cùng, cô bắt đầu mặc quần áo cho mình một cách khó khăn, khi vải vóc va chạm vào chỗ đã sưng đỏ không chịu nổi, cô run rẩy, chỉ là đυ.ng vào mà thôi, cũng đã mang đến đau đớn. Mím môi, cô nhanh chóng đứng dậy.

Gian phòng rất nặng vị xạ hương, cô đã không hiểu được đó là hương vị của anh hay là của cô, hoặc là cả hai người bọn họ.

Chỉ muốn mau sớm rời đi, sự ấm áp này sẽ là xiềng xích trói buộc làm cho mình do dự...

Ngón tay của cô, lưu luyến sờ sờ vào chiếc hộp nhung, cảm giác được xúc cảm nhẵn nhụi kia, đáy mắt thoáng hiện lên đau nhức, sau một giây cổ tay lại chuyển một cái, không chút do dự cầm vé máy bay cùng hộ chiếu, mở cửa rời đi.

Trịnh Lẫm Tự, nếu như đây là kết thúc... cô không tin.

Hôm nay thành phố C rất náo nhiệt.

Các báo giải trí lớn cùng báo kinh tế đều đăng tin tức Trịnh Lẫm Tự đính hôn.

Cả thành phố C, tất cả xí nghiệp thương trường lớn nhỏ, tựa hồ như muốn chiêu cáo thế nhân để toàn bộ thế giới cùng chúc phúc.

Nghi thức đính hôn vào một tháng trước giao do Tiêu Hoàn cùng Chiêm Ngộ Thần chuẩn bị, bí mật mà khẩn trương thu xếp một tháng, rốt cục cũng chờ được đến hôm nay.

Chạng vạng, bắt đầu có chủ nhân của các xí nghiệp đầu rồng lục tục kéo đến.

Nhưng Chiêm Ngộ Thần lại cảm thấy tóa mồ hôi lạnh liên tục, rõ ràng điều hòa mở rất lớn, nhưng sau lưng lại rỉ ra đầy mồ hôi.

Trang 3 / 3

Trịnh Lẫm Tự cao ngạo đứng ở trong góc nhỏ.

Bình thường có thói quen chứa đựng vui vẻ, hôm nay lại biến thành độ cong sắc bén lương bạc, anh đứng ở trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm nhìn cửa chính.

Bên cạnh là Quan Thánh Hề như bóng với hình, cũng cùng ở trong góc, nhưng là cảm giác về sự hiện hữu của anh ta lại thấp đến mức giống như một cái bóng.

Áp suất thấp đang mở rộng vô hạn, Chiêm Ngộ Thần mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, kể từ sau khi nghi thức đính hôn bắt đầu, Trịnh Lẫm Tự đứng ở nơi đó không hề động đậy, trên người phát ra khí tràng cường đại làm cho tiểu tâm can của anh ta run rẩy không thôi.

Mà mấu chốt là cô dâu còn chưa tới.

Liên tưởng đến ngày hôm qua Tiêu Hoàn cuống cuồng chạy vội tới nhà nói cho anh ta biết những lời kia, sắc mặt Chiêm Ngộ Thần cực độ không tốt.

Trịnh Lẫm Tự không nhì đến ánh mắt đánh giá của mọi người.

Mặc một bộ tây trang màu đen, ngay ngắn rõ ràng, dáng vẻ vạn phần bất phàm, nhưng lại bị vẻ lạnh lùng của anh làm mất đi sự vui vẻ nên có trong buổi đính hôn.

Ngón tay của anh ở chỗ người khác không nhìn thấy chậm rãi nắm lại, siết chặt chén rượu đỏ trong tay, chất lỏng đỏ hồng lắc lư bên trong lọt vào đáy mắt anh, thoáng mang theo đau nhói.

Tiêu Hoàn lập tức chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ này của lão đại cũng không dám mở miệng, ra hiệu bằng mắt cho Chiêm Ngộ Thần bắt đầu đi chào hỏi khách khứa.

Chị dâu đáng yêu a, lúc này ngài đừng cho chúng ta leo cây a...

Chiêm Ngộ Thần lặng yên cầu nguyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khách khứa đã ngồi vào bàn gần như đã đến đủ.

Ngôn Lệ cũng từ bộ đội chạy trở về, lễ đính hôn của Đại ca, coi như là bị tước vũ khí cũng phải xin nghỉ.

Cùng đi theo anh ta còn có Từ Nhan Tịch.

Ánh mắt Chiêm Ngộ Thần vừa thấy được Từ Nhan Tịch liền lập tức nghênh đón, Từ Nhan Tịch mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tuy vội vàng ăn mặc trang điểm, nhưng lại khó nén vẻ bối rối trong đó.

Ánh mắt Chiêm Ngộ Thần tối đi, đáy lòng hô to không ổn.

"Đã xác định, sáng sớm hôm nay Hoán Hoán đáp chuyến bay lúc mười giờ, hiện tại đã tới đại sứ quán." Sắc mặt Từ Nhan Tịch rất bối rối.

Cái chỗ rối loạn, nếu như cô sớm biết rằng Văn Hoán Hoán sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, cô đã sớm đến trước đây bắt cô ấy phải đợi ở nhà, thì đã không đến mức nghe được những lời đồn kia mà mất đi lý trí.

Hôm nay nhân vật nữ chính trong lễ đính hôn không có, vậy thì Trịnh Lẫm Tự...

Chiêm Ngộ Thần vô ý thức nhìn sang Đại ca.

Anh như xưa nhìn ra cửa không chớp mắt.

Chiêm Ngộ Thần nuốt nước miếng một cái, vị đại tẩu tương lai này thực hung hãn, lại có thể thật sự đem nam nhân nhà mình bỏ ở nơi này mà đi xa nước ngoài, lại còn là tình địch của lão công nhà mình...

"Lần này làm sao bây giờ?" Tiêu Hoàn bày ra vẻ mặt khốn khổ.

Ngôn Lệ cũng cau mày lại, anh vốn là muốn xem ữ nhân có thể thuần phục Đại ca nhà mình có dáng vẻ gì, không thể tưởng được bóng dáng còn chưa thấy đã bay ra nước ngoài rồi?

Kỷ Nhược Bạch để Viên Bảo Đình ngồi xuống, còn mình cũng đi tới, một thân tây trang màu đen lạnh lùng lãnh đạm, sau khi anh ta nghe rõ ràng tiền căn hậu quả chỉ nói ba chữ: "Trước an trong*."(*Ý là trấn an mọi người có mặt ở đây trước)

Chiêm Ngộ Thần quyết đoán gật đầu.

Kỷ Nhược Bạch xoa mi tâm, nhìn tiểu nữ nhân cách đó không xa đang nhìn chung quanh với vẻ mặt hưng phấn, âm thầm đau đầu.

Sớm biết rằng sẽ có cái kết quả như vậy thì anh không nên mang cô đến, dùng Đại ca tức giận nhất định sẽ giận cá chém thớt, anh cũng không muốn làm cho nữ nhân của mình chứng kiến cảnh thây (xác) đầy đồng.

Tứ huynh đệ cùng nhau dàn xếp mọi người, cho đến khi mục sư đến hỏi thăm nghi thức có thể bắt đầu chưa, Chiêm Ngộ Thần mới trầm mặc đi lên phía trước, hỏi: "Đại ca..."

Nào ngờ Trịnh Lẫm Tự cũng không quay đầu lại, chỉ đáp một chữ: "Chờ."Chiêm Ngộ Thần không dám nói lời nào nữa.

7 giờ 30 phút, lục tục mang thức ăn lên.

8 giờ 30 phút, mọi người bắt đầu nghị luận nhỏ, nhưng hai bên đều là người có uy tín danh dự các giới, đã từng trải qua mưa gió, chút tình huống này còn chưa đến mức để cho bọn họ quá kích động.

Cho đến 9 giờ 15 phút, có người hỏi thăm có thể rời đi hay không.

Tứ thiếu gia của Trịnh thị đều cùng nhau đứng ở cách không xa Trịnh Lẫm Tự, điều bọn họ có thể làm, chỉ có đứng ở sau lưng người nam nhân kia cùng nhau chờ đợi.

Tiêu Hoàn cắn răng, nhìn nhìn Trịnh Lẫm Tự bên cạnh.

Người tới nơi này có địa vị như thế nào đã không thể dùng tiền quyền để cân nhắc, mà hôm nay vì một buổi lễ đính hôn dây dưa kéo dài, hao một buổi tối đã là không dễ.

Trịnh Lẫm Tự gật đầu.

Bốn người mới bắt đầu đưa người rời đi.

Đợi đến khi giải quyết xong, đã là mười giờ bốn mươi lăm.

Mà cửa chính trống vắng tịch, giống như tâm tư của ai đó.

Viên Bảo Đình cùng Từ Nhan Tịch cũng không rời đi, Viên Bảo Đình nhát gan, sợ hãi đứng ở sau lưng Kỷ Nhược Bạch xem không khí ngưng trọng xung quanh năm người bọn họ, Từ Nhan Tịch nóng lòng nhíu mày, cô đã làm cho ca ca phái một đội nhân mã đến bảo vệ Văn Hoán Hoán, nhưng nhưng bây giờ còn không chưa thu được tin tức gì, cho nên có chút nóng nảy.

Chiêm Ngộ Thần đè xuống bả vai hơi có vẻ nôn nóng của Từ Nhan Tịch, còn Kỷ Nhược Bạch thì mặt lạnh đem tiểu bạch thỏ nhà mình hộ ở trong ngực.

"Đại ca..."

Cuối cùng vẫn là Chiêm Ngộ Thần mở miệng.

"Cút." Đáy mắt Trịnh Lẫm Tự một mảnh thâm trầm, gợn sóng không sợ hãi.

Bốn người lại bởi vì một chữ của anh mà cau chặt lông mày.

....

Mia: tự dưng lại thấy ghét nam nữ chính, nhất là VHH.