Chương 26

Chương 26:

Đường vân xoắn ốc làm cho cô càng bị kí©h thí©ɧ, co thắt lại chặt hơn, trong không khí vang lên tiếng nước chảy cùng âm thanh va chạm hỗn tạp mập mờ, làm cho hai mắt của Trịnh Lẫm Tự đỏ ngầu, tốc độ không chịu ức chế càng tăng nhanh, bàn tay đồng thời vuốt ve tuyết phong run rẩy, một tay khống chế nặn ra dủ loại hình dáng mập mờ.

"Bảo bối... Kẹp chặt anh, " anh gầm nhẹ ở bên tai cô, mỗi lần hầu kết gần sát da thịt mềm mịn của cô tất làm cho cô nghênh đón một luồng sóng đánh thẳng vào, mỗi một cái thô thở gấp của anh lại là một cú đẩy mạnh, làm cho cô thiếu chút nữa không chống đỡ được, đến cuối cùng thân thể tự phát kẹp chặt lấy, nhưng ngay cả rêи ɾỉ cũng không làm được, chỉ có thể vô lực há to miệng để hô hấp.

Sau nhiều lần co rút của cô, Trịnh Lẫm Tự nhíu chặt lông mày, siết chặt cô vào trong ngực của mình, đưa đẩy mạnh mấy chục cái, đến khi xương cột sống tê dại một mảnh, lập tức cứng đờ run lên.

Cời chiếc áo mữa đã nặng chĩu ra, nh nhìn khuôn mặt nửa hôn mê nửa ngủ mất của cô, bật cười.

Thì ra là anh cũng có thời điểm táo bạo.

Nhớ tới ngày đó Quan Thánh Hề đưa tư liệu cho mình, Trịnh Lẫm Tự suy nghĩ một lát, vẫn không nên nói cho cô biết thì hơn.

Trước ngày ấy, anh không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh.

"Ngủ đi." Trịnh Lẫm Tự hôn lên trán của, dựa vào cô cùng nhau ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau, Văn Hoán Hoán vẫn dựa theo đồng hồ sinh học đúng giờ rời giường, phần lưng cùng phía dưới một hồi đau đớn, cô vừa tê tê hấp khí ngồi dậy, vừa kể đầu sỏ gây nên khiến cô biến thành bộ dáng này mắng một trận, sau đó mới cầm lấy điện thoại di động, không khỏi sững sờ.

Màn hình điện thoại di động không biết đổi từ lúc nào, cô ngủ say, khuôn mặt mang theo thoả mãn đỏ ửng an tường dựa vào l*иg ngực của anh chìm vào giấc ngủ. Trong tấm ảnh này cô lộ ra nửa bộ ngực sữa, mấy dấu vết trên đó người sáng suốt nhìn một cái liền biết là thế nào!

Không biết xấu hổ! Nghiến răng nghiến lợi một lát, nhưng Văn Hoán Hoán vẫn để điện thoại lại chỗ cũ, không hề thay hình.

A, người nam nhân kia a!

Phanh! Phanh!

Trong phòng luyện võ sau Trịnh trạch, từng tiếng đập nặng nề vang lên không gian trong trống trải, Văn Hoán Hoán một thân võ phục trắng, đứng ở trên sàn nhà gỗ cao cấp làm nguyên một đám động tác xinh đẹp đá xoáy cùng ra quyền.

Hôm nay theo lệ là Tiêu Hoàn cùng luyện, tâm tình nữ vương tựa hồ bởi vì buổi tiệc đính hôn ngày mai mà trở nên thập phần sáng sủa, kẻ phải bồi luyện này tất nhiên cũng được thoải mái hơn một chút.

Tiêu Hoàn khôn gphir là người ngoan ngoãn nguyện ý tới nơi này làm bao cát như vậy, mà là do đại ca lên tiếng, trước buổi tiệc đính hôn ngày mai muốn phòng ngừa chị dâu ra khỏi nhà nghe được một chút tin đồn không tốt, Tiêu Hoàn nhớ tới buổi tiệc đính hôn mà bọn họ đang đang bí mật thu xếp, nếu như bị Văn Hoán Hoán biết rõ sự kiện kia, bọn họ muốn chết như thế nào cũng khó.

Trang 2 / 5

Nuốt nước miếng một cái, ánh mắt Văn Hoán Hoán thình lình nhíu lại, tìm được chỗ sơ hở dưới bụng anh liền tấn công một cái sắc bén, Tiêu Hoàn bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh chật vật tránh thoát, nhảy ra xa ba bốn bước, cười khổ nhìn Văn Hoán Hoán dang dương dương tự đắc nói: "Chị dâu, không chơi âm hiểm như vậy a? Nhà tôi chỉ có một mình tôi là con trai độc nhất đó."

"Người tập võ, tối kỵ nhất là chần chừ." Văn Hoán Hoán cũng mệt mỏi, luyện hơn hai giờ không ngừng nghỉ, cũng khổ cho Tiêu Hoàn đường đường là một tổng kinh lý của Trịnh thị, lại phải mất một buổi chiều để lăn lộn cùng mình.

Văn Hoán Hoán cầm lấy khăn tay ở một bên lau cổ ướt mồ hôi, Tiêu Hoàn thấy thế, trong lòng rốt cục cũng có thể thở một ngụm, nhất tâm nhị dụng* anh cũng rất mệt mỏi được hay không? !(*Một lòng suy nghĩ về hai chuyện)

Di động để một bên đột nhiên vang lên, Tiêu Hoàn nhìn thấy, khóe mắt nhảy lên, đột nhiên có dự cảm xấu. Nhưng anh còn chưa kịp tắt di động, Văn Hoán Hoán đã nhìn thấy.

Nghi ngờ nhìn nhìn dáng vẻ gượng cười của Tiêu Hoàn, Văn Hoán Hoán cũng thực sự cảm thấy gần đây bọn họ đều quá nhàn rỗi, cảm giác không ổn tựa hồ lại dâng lên, không cho mình thời gian suy tư, Văn Hoán Hoán đã cầm điện thoại lên.

Lúc Văn Hoán Hoán đè xuống nút trả lời, Tiêu Hoàn đã toát đầy một thân mồ hôi lạnh, hãm hại em trai a! Đại ca không phải nói chiếc điện thoại kia cũng đã bị kiểm soát rồi sao? Nhưng sắc mặt dần dần chìm xuống của chị dâu đây là thế nào? !

Văn Hoán Hoán vẫn còn đang chảy mồ hôi, rõ ràng rất nóng, nhưng tâm lại dần dần lạnh xuống.

Russia, sư huynh, mất tích nửa tháng...

Hàm răng khẽ cắn, Văn Hoán Hoán cũng không thèm nhìn tới thân ảnh Tiêu Hoàn đã trượt tới cửa, giận dữ hét lên: "Đứng lại! Nói rõ cho ta!"

Tiêu Hoàn nhìn khắp người Văn Hoán Hoán đều tỏ ra tức giận, lúng túng đứng ở một bên.

Văn Hoán Hoán nhớ tới bóng lưng rời đi của sư huynh ở phi trường ngày đó.Tịch mịch mà lại ấm áp như vậy... Nhưng mà cô lại?

Mất tích nửa tháng, thế mà cô lại không biết chút nào! Không biết là tất cả mọi người đều không biết, hay là tất cả mọi người biết rõ, chỉ ngoại trừ cô!

Trong điện thoại di động, âm thanh cuống cuồng của tiểu sư đệ cô nghe không rõ, bàn tay nắm di động siết chặt lại, trái tim đau đớn.

Đó là anh trai của cô a!

Đột nhiên có một khắc, Văn Hoán Hoán cảm thấy rất đáng sợ, người kia bảo vệ, không hề giữ lại, nhưng cũng đồng thời lựa chọn thay cho cuộc đời của cô!

"Chị dâu, chị..."

Trong lòng Tiêu Hoàn biết là không ổn, là hiện tại Văn Hoán Hoán vừa nhìn liền biết đang tức giận ngập đầu, anh ta cũng không dám vọng động đi nhổ râu hổ.

"Đưa tôi trở về võ quán!" Văn Hoán Hoán cũng không thèm đổi y phục, trực tiếp đi ra ngoài, Tiêu Hoàn nghe được giọng nói của cô lạnh như băng lập tức cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ tựa hồ đều đã quên, cô là công chúa cả Văn gia thậm chí cả đồng môn của nghĩa võ sủng ái che chở, cô không phải là nữ nhân đơn thuần do được bảo hộ mà quên chủ trương của bản thân.

Trang 3 / 5

Đại ca, xong đời rồi!

Đi như bay đến, nhìn Văn Hoán Hoán đi vào võ quán, Tiêu Hoàn mới dám lấy điện thoại di động ra, tay run run gọi điện thoại cho Đại ca.

Văn Hoán Hoán lấy được tin tức chính xác từ chỗ ông ngoại cùng một các sư huynh đệ

Russia, ký túc xá mà sư huynh ở bị đánh bom còn, nửa tháng rồi mà chẳng biết đi đâu, cảnh sát Russia đang lùng bắt phạm tội phần tử trên toàn quốc. Nhưng mà đến hôm nay, phần tử khủng bố phát ra tuyên bố bắt giữ con tin, mặc dù không có công bố danh sách con tin, nhưng khả năng Lăng Quân Viêm ở trong đó là rất lớn, cho nên tiểu sư đệ mới giấu mọi người thậm chí cả Trịnh Lẫm Tự, mạo hiểm đánh cho cú điện thoại kia cho Văn Hoán Hoán.

Văn Hoán Hoán mím môi, vẻ mặt khắc nghiệt.

Cô không oán người trong nhà vì sao phải giấu diếm cô, sai liền sai tại cô thực sự rất dễ dàng thoả mãn với hiện trạng, thậm chí ngay cả bọn họ cũng lạnh nhạt.

Xem một đôi mắt sợ hãi nhìn mình của họ, Văn Hoán Hoán đột nhiên cảm thấy... Áy náy.

Nắm chặt quả đấm, Văn Hoán Hoán hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Con muốn đi!"

"Đừng có hồ nháo!" Văn Khải Hùng quát khẽ, lông mày cau lại.

"Sư huynh sống chết không rõ, con không thể bỏ mặc!" Văn Hoán Hoán nhìn cha, kiên định không có bất kỳ một chút khϊếp đảm, "Con sẽ đi đại sứ quán bên Russia thám thính tin tức trước, nếu như sư huynh thật sự bị bắt làm con tin, con sẽ toàn lực hiệp trợ đại sứ quán cứu con tin."

"Con cho rằng đó là trò đùa sao? ! Đó là khủng bố chứ không đơn thuần là tỷ võ!" Văn Khải Hùng lạnh giọng, "Con cho rằng mục đích Trịnh Lẫm Tự kêu chúng ta giấu diếm con là cái gì? ! Chính là sợ con giống như bây giờ xúc động làm việc! Những phần tử khủng bố kai ngay cả cảnh sát Russia cũng không sợ, chỉ một mình con vũ khí cũng nắm không chắc mà có thể đối kháng cùng bọn họ? !"

Văn Khải Hùng cũng nóng nảy, ông biết con gái của mình có tính tình ra sao, nếu như cô đã nói ra khỏi miệng, thì chính là đã hạ quyết tâm muốn đi.

Nghe thấy tên Trịnh Lẫm Tự, đáy lòng Văn Hoán Hoán liền đau xót.

Lòng bàn tay bị móng tay cắm vào đau nhức, mà những thứ đau đớn kia có thể làm cho cô càng kiên quyết hơn, không đến mức đánh mất lý trí.

"Phương diện này mọi người không cần lo lắng, nếu con đã có thể nói đi, thì con có nắm chắc bảo vệ mình, cha, " âm thanh của Văn Hoán Hoán run rẩy, "Đó là anh trai của con, không chỉ là sư huynh, hơn nữa còn là người quạn trọng của con, mọi người giấu diếm con, nếu như nh ấy thật sự xảy ra chuyện, mọi người thật sự cho là con có thể tiếp tục sống vui vẻ được sao?"

"Vậy em muốn đi sao?"

Cửa, kẹt một tiếng, thanh âm tức giận trầm thấp đến gần vang lên.

Thân thể Văn Hoán Hoán cứng đờ, không quay đầu lại.

Chỉ có thể cảm giác được thân ảnh tản ra hơi thở dã thú kia từ từ đến gần, cuối cùng dừng ở phía sau lưng cô.

Trang 4 / 5

Không cần thiết quay đầu lại cô cũng có thể cảm giác được anh đang phẫn nộ, bởi vì anh chưa bao giờ phát ra khí tràng như vậy với cô.

"Đúng vậy, em muốn đi." Văn Hoán Hoán còn chưa quay đầu lại, một bàn tay đã đem mặt của cô quay qua, lực đạo có chút lớn, khiến cho cô không tự chủ phải nhíu mày.

Vẻ mặt Trịnh Lẫm Tự không chút thay đổi.

Trong đáy mắt anh tựa hồ đang nổi lên một cơn gió lốc.

Trước khi vào cửa nghe được cô nói từng chữ sang sảng - - người quan trọng, người đó, cô nói hắn là người quan trọng của cô.

Cô thế nhưng lại thật sự nói ra khỏi miệng.

"Anh không cho phép." Trịnh Lẫm Tự mở miệng chỉ có ba chữ, lại mang theo sẳng giọng cùng kiên quyết mà anh chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài với cô.

"Anh không giúp em, em sẽ đi tìm Nhan Tịch, cô ấy sẽ giúp em." Văn Hoán Hoán cảm giác được lực đạo chô cằm phút chốc mạnh thêm, nhưng không phản kháng, chỉ lạnh như băng nhìn lại, "Em không trách anh, em biết rõ anh làm hết thảy cũng là vì em, chuyện này anh có thể không cần tham dự vào, em không bắt buộc anh."

"Ah?" Trịnh Lẫm Tự giận quá hóa cười, anh cúi đầu xuống, ngang với trước mặt cô nhưng vẫn cao hơn rất nhiều, "Không cần tham dự vào? Không bắt buộc? Vậy em có biết chỉ cần anh động một ngón tay, Từ gia sẽ đổ, Từ Nhan Tịch sẽ đi đời hay không. Chỉ cần anh không cho phép, dõi mắt cả nước, cũng sẽ không có ai dám giúp em."

Văn Khải Hùng nhíu mày, ông biết rõ Trịnh Lẫm Tự là quan tâm sẽ bị loạn: "Lẫm Tự, nói chuyện cẩn thận!"

Ông ngoại lại ngăn cản ông, nhìn thân ảnh tràn ngập tức giận của Trịnh Lẫm Tự, lắc lắc đầu.

"Cùng anh trở về." Lấy lại lý trí, cơn tức của Trịnh Lẫm Tự phai nhạt đi một chút, nhưng lời nói ra lại không cho phép người khác cự tuyệt. Biết giọng nói vừa rồi của mình có phần nặng nề, Trịnh Lẫm Tự dắt tay cô, muốn kéo cô đứng lên.

"Nếu như anh là chỉ muốn muốn một nữ nhân có thể được anh cưng chiều liền thấy đủ rồi, thì không nên chọn em." Hốc mắt Văn Hoán Hoán hơi khô sáp, cơn giận của anh xen lẫn bi thương của cô, như mũi đao sắc bén.

"Em vĩnh viễn không thể chỉ làm nữ nhân bị anh nuôi nhốt ở trong phòng, em có người nhà của em, em có trách nhiệm của em, " Văn Hoán Hoán thấy một tia ánh sáng nhu hòa cuối cùng trong đáy mắt Trịnh Lẫm Tự cũng tản đi, trong lòng đau đớn khó chịu, "Anh cho là bọn họ vì cái gì đến cuối cùng vẫn muốn mạo hiểm đắc tội với anh mà gọi điện thoại cho em? Bởi vì em là Đại sư tỷ của võ quán này! Em là con gái của Văn gia! Em là người thứ nhất phải đứng ra trong lúc nguy cấp! Anh nhìn bọn họ xem! Trong lúc bọn họ nóng lòng khó nhịn thì em đang làm cái gì? Em ở trong lòng anh điềm nhiên ngủ yên, vô tư vô lự! Sao em có thể mặc kệ? Dựa vào cái gì mà mặc kệ? Người đang bị hãm sâu trong nguy cơ là anh trai của em! Là người quan trọng đối với em!"

"Cho nên, em nhất định phải đi?" Trịnh Lẫm Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, chỉ cảm thấy nội tâm còn tái nhợt gấp mấy trăm lần hơn cô, "Tin tức bên Russia anh vốn định ổn định rồi sẽ nói cho em biết, thế cục Mafia bên kia hiện tại anh cũng không nhúng tay vào được, bằng em, bằng một cái Từ gia, bằng cảnh sát Russia bên kia? Em nghĩ các ngươi có thể làm cái gì?"

Trang 5 / 5

"Cho nên em nói anh có thể không cần tham dự." Đôi môi Văn Hoán Hoán run rẩy, "Cho dù là một mình em, em cũng muốn đi."

"Anh ta quan trọng như vậy sao? Để em chờ them một ngày cũng không chịu nổi?"

"... Đúng vậy."

"Ha..."

Trịnh Lẫm Tự đột nhiên cười khẽ.

Trong tươi cười mang theo quá nhiều thành phần nguy hiểm.

Anh một bả ôm cô lên, lực tay to lớn làm cho cô phải lảo đảo mấy bước, cuối cùng bị anh bắt vào trong ngực.

"Anh làm gì? !" Văn Hoán Hoán giãy giụa, lại trốn không thoát khỏi khuỷu tay của anh, da thịt khoẻ mạnh phãn trương của anh đè ép cô, Văn Hoán Hoán chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Văn Khải Hùng rốt cục cũng đứng lên, nhưng lại bị Quan Thánh Hề ở một bên ngăn cản lại, bộ dáng của anh ta nhất mực cung kính, nhưng lại không có chút ý nhượng bộ nào: "Văn tiên sinh xin dừng bước."

Cuối cùng, Văn Khải Hùng chỉ đành thở dài một tiếng, không hề đuổi theo.

Vì cái gì mà không nói ra chứ? Kỳ thật từ lúc hơn nửa tháng trước khi Trịnh Lẫm Tự nhận được tin tức đã bắt đầu an bài kế hoạch cứu người, thậm chí còn vận dụng một đội võ trang ngầm của Trịnh gia. Nghe nói đội võ trang kia là do ngũ thiếu của Trịnh thị tự mình huấn luyện, dùng phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng để bồi dưỡng ra được một nhóm đội quân mũi nhọn, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến, anh mới chậm chạp bất động.

Quan tâm sẽ bị loạn.

Dọc theo đường đi nhanh như điện chớp, Văn Hoán Hoán bị anh dùng một cái tay áp ở trên ghế lái phụ, không đào thoát được.

Đường cong hàm dưới của anh cứng ngắc, ánh mắt sắc bén, Văn Hoán Hoán chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy qua, đáy lòng mơ hồ có bối rối.

Đem xe lái vào đại viện Trịnh trạch, gần như muốn đem đầu xe lái vào đại sảnh, anh trực tiếp kéo cô từ chỗ ngồi bên kia tài xế xuống xe, bất chấp quản gia bối rối kêu lên, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Quản gia cùng bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đành trầm mặc lui xuống.

Văn Hoán Hoán hất tay của anh ra, cổ tay dọc theo đường đi đúng là bị anh siết ra mấy cái dấu đỏ, phi thường chói mắt.

ANh thô lỗ, không hề thương tiếc, là độc dược hữu hiệu nhất đối với cô, khiến cô sinh bất dục tử.

Cắn chặt hàm răng đi lên lầu, cô bắt đầu động thủ thu thập vài món quần áo cần thiết, khi tay cô chạm đến hộ chiếu của mình trong ngăn kéo, một đôi bàn tay liền bắt lấy vai của cô, Văn Hoán Hoán nheo mắt, đột nhiên né tránh một cái, chân dài hữu lực đánh úp về phía l*иg ngực của anh.

"Cầu xin anh, đừng ép em." Văn Hoán Hoán mang theo tiếng la khóc nức nở, vang dội l*иg ngực của anh, cánh tay bị cô đá trúng mơ hồ đau nhức, nhưng vì vẫn kịp trông thấy cổ tay cô sưng đỏ mà giảm đi một phần ba.

Lấn người mà lên, Trịnh Lẫm Tự tiến lên chế trụ nàng, nhưng Văn Hoán Hoán lại đổi chiêu khác, từng chiêu thực dụng không chút ngập ngừng công kích, Trịnh Lẫm Tự cười lạnh một tiếng, một khắc khi cô tung chân đá đến không né mà tiến tới, bắt lấy cẳng chân mảnh khảnh của cô, vận dụng lực một cách khéo léo, đè cô lên trên giường lớn.

"Chiêu này là anh dạy cho em, không nhớ sao?" Trịnh Lẫm Tự một tay chống đỡ bên đầu cô, một tay còn lại cầm chân cô, từ từ dùng sức, làm cho chân của cô cong lên áp vào trước ngực mình, thân thể đặt lên, thân thể chưa buông lỏng khẩn trương đến trình độ gần như thống khổ, anh vuốt cổ tay của cô, phía trên là chứng minh cho sự thô bạo của mình, khiến hai mắt anh đau nhức, gần như không thể lạnh mặt tiếp được, "lLn đầu tiên, em vì một người nam nhân khác mà với động thủ anh... Anh nên trừng phạt em như thế nào đây? Hử?"

"Cường bạo em sao?" Văn Hoán Hoán mím môi, lạnh lùng nói.

Lãnh lệ viết ở trên mặt, thập phần chói mắt, nhưng lời nói ra được lại càng sức bén như mũi dao đâm vào trái tim.

"Cường bạo?" Anh cười nhẹ, bắt lấy tay cô hướng về chỗ đã bộc phát của mình, "Sao anh có thể cam lòng? Anh cam lòng như thế nào đây? Anh sẽ thương em... Dùng thứ mà em thích, thương thật tốt..."

Cô chảy thêm nhiều nước mắt hơn, một cái tay để trống nắm lấy vạt áo trước của anh, căng chặt đến mức ngay cả quả đấm cũng đều run rẩy, nhưng anh lại bất vi sở động, nắm lấy một cái tay của cô cởi bỏ thắt lưng mình, sau đó là khóa kéo..."Van cầu anh, Lẫm Tự... Để cho em đi... Đừng ép em..."

"Anh cho em đi... Nếu như em còn có thể đứng lên được."

Ánh mắt sắc lạnh lẽo, anh xé rách quần áo của cô, vải vóc bị xé nát, khiến cho thân thể của cô cũng thấy đau đớn một hồi, một giây sau lại bị mãnh liệt áp lên, trên người anh còn mặc áo sơ mi trắng, bởi vì ma sát mà trở nên mất trật tự không chịu nổi, khiến anh càng thêm vài phần cuồng dã.

Anh đè lại tay của cô che ở dưới thân mình, buộc chặt, cầm bàn tay cô bao lấy vật đã hung hăng địa chấn, đầu lưỡi cũng vẫn vương trên cổ cô, vuốt khẽ chậm mài, thân thể bị anh kí©h thí©ɧ chỉ chốc lát sau đã có ướt ý, cô nghẹn ngào, bị anh hôn sâu, đem hết thảy khẩn cầu đều nuốt vào trong môi anh.

Sống lưng của anh theo động tác trên tay càng thêm khẩn trương, khóe miệng mím thành một đường thẳng, cuối cùng trong khi cô chậm rãi than nhẹ run run phóng thích ra.

Buông tay cô ra, bàn tay của cô bởi vì mãnh liệt ma sát mà trở nên có chút hồng, Trịnh Lẫm Tự thật sâu nhìn xem vẻ mặt run run của cô, tay thăm dò vào nàg trong qυầи ɭóŧ đăng-ten, để cho cô nuốt vào hai ngón tay của mình, càng ngày càng đâm mạnh, ngón tay cong lên, thậm chí tìm được chỗ thịt gồ ghề bên trong, bắt đầu đánh sâu vào.

Cô thét chói tai, mang theo buồn bã ảo não, loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này quá mức kịch liệt, làm cho thân thể cô bắt đầu mãnh liệt co rút.

Thấy cô sít sao nắm lấy ga giường ẩn nhẫn không cho mình phát ra tiếng, cô quật cường nhẫn nại làm cho anh càng thêm luống cuống, ngón tay càng máu tanh bạo lực thêm một cây, nằm ở trên người cô đẩy ra tóc mai ướt đầy mồ hôi, hôn lên thái dương của cô, thanh âm ẩn nhẫn ôn nhu nói nhỏ: "Thoải mái không? Có phải chưa đủ hay không? Ba cây, còn chưa đủ hử?"

Anh chán ghét ánh mắt cô vì nam nhân khác mà dũng cảm, huống chi người kia ôm tâm tư như thế nào đối với cô, anh hoàn toàn biết rõ.

Anh đợi cô mười bốn năm, nhưng người kia lại làm bạn cô vượt qua thời gian tốt nhất đẹp nhất, hương thơm trọn đời trong lòng cô, là điều anh muốn mà không có được.

Cô cắn mu bàn tay, do kỹ xảo trêu chọc của anh khiến một tay anh đầy chất lỏng, anh đỡ thân thể nằm nghiêng, ánh mắt đóng chặt lại, tựa hồ không cảm giác được anh cường hãn tiến vào.

Tác giả có lời muốn nói: BOSS đại nhân ăn cuồng dấm chua thật đáng sợ....

Mia: Quá đáng sợ luôn ấy chứ!