Chương 25

Chương 25:

Những thứ kia, vốn nên là quyền của riêng một mình anh.

Lăng Quân Viêm nhìn về phía nét vẽ rõ ràng không được lưu loát như trước, khe khẽ thở dài một hơi.

"Em, có khỏe không?" Thiếu anh, cô sẽ không cảm thấy một chút xíu tịch mịch nào sao?

Lăng Quân Viêm cúi đầu cười khổ.

Chỉ sợ, bây giờ ngay cả nơi này phát sinh chuyện gì cô cũng không biết đi? Người nam nhân kia, bảo vệ cô tốt như vậy, hận không thể đem chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới đều bày ở trước mắt cô, không thể nhìn cô nhíu mày cùng bi thương một chút xíu nào.

Đột nhiên, một tiếng khóc kêu bén nhọn phá vỡ bầu trời, gần như đồng thời, lửa đạn cùng âm thanh đạn khói vang dội khắp cư xá của bọn họ.

Lăng Quân Viêm ở tại trong khu vựa do đại học Russia sắp xếp, ngưng mắt nhìn ánh lửa cách đó không xa, lông mày chau căng.

Phần tử khủng bố lại đánh tới tận khu đại học.

Lại là những tiếng thét không ngừng, phi thường chói tai.

Lăng Quân Viêm mím môi, lộ ra một cổ khắc nghiệt, rốt cục, khi nghe thấy tiếng kêu của người quen dưới lầu, anh mở cửa, cảnh giác đi xuống...

Thành phố C trong gần một tháng nay xuất hiện một lần thanh tẩy lớn.

Im hơi lặng tiếng, rồi lại khiến cả giới chính thương (chính trị và kinh doanh) phải kinh hãi.

Sau khi Diệp gia nhận được tài liệu nặc danh liền dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân bắt đầu rồi chỉnh đốn lại thành phố C, con gái của Diệp gia là Diệp Tân Đồng năm đó là đầu sỏ gây nên chuyện bêu xấu Ngũ thiếu của Trịnh thị, bây giờ đang duy trì mối quan hệ không lóng không lạnh với Ngôn Lệ, Trịnh Lẫm Tự chỉ ngẫu nhiên đề cập đến, nữ nhân thông minh kia liền biết nên thổi gió thoảng bên tai cha mình như thế nào.

Trong thương giới người người đều cảm thấy bất an, bởi vì bất kể là ai, nhiều hoặc ít đều hoặc có quan hệ tới chuyện này, nếu quả thật có người ra mặt tra rõ, tất cả bọn họ đều xong đời.

Trịnh Lẫm Tự cứ thế nhẹ nhàng linh hoạt tung một chiêu mượn đao gϊếŧ người, liền đem những xí nghiệp dù sáng dù tối đắc tội với Trịnh thị kia đều tiêu diệt sạch sẽ, Chiêm Ngộ Thần ngồi ở trong phòng làm việc của giám đốc, cùng nhìn xem báo cáo rồi phát ra tiếng chậc chậc.

"Đại ca lần này đúng là ra tay ác độc, ngay cả lão Ngũ đều nói gần đây không khí trong đại viện quân khu cực kỳ căng thẳng, xem chừng bên kia cũng có mấy kẻ không hiểu chuyện, bây giờ đang lo sợ bất an, sợ bị tra ra tác phong có vấn đề, bị lấy mất mấy ngôi sao trên bờ vai." Chiêm Ngộ Thần nhìn Đại ca nhà mình đang ngồi ở trên ghế sofa ngán ngẩm với Văn Hoán Hoán, trêu ghẹo nói.

Văn Hoán Hoán quang minh chính đại ngồi ở trên đùi Trịnh Lẫm Tự, chung sống gần một năm với bốn vị lão tổng của Trịnh thị, đối với chuyện Chiêm Ngộ Thần thỉnh thoảng lại bị coi thường Văn Hoán Hoán luôn luôn cầm thái độ khinh bỉ, cô liếc Chiêm Nhị thiếu một cái, lười biếng mà nói: "Cảnh sát không phá án, ăn không gạo cơm của nhân dân, đáng đời bọn họ."

Trang 2 / 3

Bây giờ phương thức Văn Hoán Hoán đối đãi với cách làm việc của hắc đạo đã thoáng hơn một chút, Trịnh Lẫm Tự dùng phương thức của mình nói cho cô, ở chỗ này không không tồn tại rất nhiều chuyện không công bằng công chính, những chính nghĩa mà cô muốn duy trì, so sánh với sự hủ bại ở đời thường, quả thực không đáng nhắc tới.

Có rất nhiều chuyện, giới bạch đạo làm không được, chỉ có trên hắc đạo mới có thể xử lí, mới có thể có kết quả.

Đây chính là nguyê nhân vì sao mà trung ương thành phố C bỏ mặc Trịnh thị, chưa nói căn cơ của Trịnh Lẫm Tự có thể rung chuyển cả thành phố C khó, mà còn bởi vì Trịnh thị là trung tâm đầu mối then chốt của thành phố C, hai giới hắc bạch có thể duy trì cân bằng, hơn nữa nếu trừ bối cảnh hắc đạo sau lưng Trịnh Lẫm Tự, ở thành phố C cũng được coi như là một công dân tốt cho xã hội.

Nghe vậy, Tiêu Hoàn liền huýt sáo một cái: "Chị dâu, chị đã bị Đại ca thông đồng làm bậy rồi, xem trước kia chị dâu của ta là nữ siêu nhân chính nghĩa cỡ nào a, giờ còn chưa gả đã lạc theo bày gà!"

"Đúng vậy! Dáng vẻ này của Tiêu đại thiếu a, vốn là cũng có người đi theo, đấy không phải cũng là bỏ gian tà theo chính nghĩa đi sao? So sánh với cô ấy, tôi còn là thuộc về dạng không có đầu óc." Văn Hoán Hoán cười khẽ, miệng lưỡi bén nhọn đáp trả.

Tiêu Hoàn không thể tưởng được Văn Hoán Hoán lại có thể quang minh chính đại giẫm lên nỗi đau của anh ta như vậy, sắc mặt trầm xuống, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Nữ nhân bị lôi kéo vào con đường đen tối đúng là không đáng yêu nhất !

"Muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa cũng chỉ sợ không có cơ hội, " Chiêm Ngộ Thần cười nhìn Trịnh Lẫm Tự, anh đang lười biếng dựa vào trên ghế sofa nghịch tóc của Văn Hoán Hoán, một bộ cho phép bọn họ đi cãi vã thoải mái, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Chiêm Ngộ Thần, Chiêm Ngộ Thần cười càng giống hồ ly, "Đại ca đều đã bao trọn cả tầng cao nhất của trung tâm thành thị, lúc này đại tẩu có không muốn gả cũng không được."

Văn Hoán Hoán vui vẻ, chuyện này gần đây bị truyền khắp toàn thành phố đều biết, chỉ có một mình cô là người trong cuộc lại chưa từng biết đến.

"Cả tầng lầu?" Văn Hoán Hoán cười hỏi Trịnh Lẫm Tự.

Trịnh Lẫm Tự bất đắc dĩ mà lại cưng chiều gật đầu,Văn Hoán Hoán hoan hô một tiếng ôm lấy anh, cọ cọ vào anh như mèo con.

Trịnh Lẫm Tự nghĩ đến kế hoạch ngày đó, khóe miệng không khỏi nhu hòa xuống, ngón tay chải mái tóc của cô, cánh tay dần dần siết chặt, khiến quần chúng quanh mình ê hết cả răng, thi nhau nói không chịu nổi.

Kỷ Nhược Bạch mắt lạnh nhìn qua mấy người bọn họ, cúi đầu xuống, không nói gì.

Trở lại Trịnh trạch, Văn Hoán Hoán tâm tình tốt tự mình xuống bếp, Trịnh Lẫm Tự cho dưới người lui hết rồi đứng dựa ở cửa phòng bếp, nhìn xem tiểu nữ nhân của mình bận trước bận sau thu xếp.

Võ quán có quy tắc là từ nhỏ đến lớn thay phiên chuẩn bị đồ ăn, cho nên tay nghề của Văn Hoán Hoán không hề tồi, hơn nữa trước kia đều là do cô chịu trách nhiệm đưa cơm cho sư huynh, cho nên cũng có am hiểu về mấy món ăn chính. Trịnh Lẫm Tự nhìn cô tượng mô tượng dạng xắt thức ăn, không khỏi nghĩ đến khi còn bé, anh luôn đứng ở đằng sau rừng trúc, nhìn cảnh tượng cô bé hạt tiêu kia cười duyên đưa cơm cho Lăng Quân Viêm.

Trang 3 / 3

Người và vật tuy không còn, năm đó, anh ghen ghét Lăng Quân Viêm, chính mình chỉ có thể gần như tham lam cách một mảnh rừng trúc mỏng, nhìn người đã sớm nhận định trong lòng; nhưng hôm nay, người nam nhân kia lại ở phía xa nước ngoài, còn mình thì có thể ở đây, hưởng thụ sự ấm áp của cô.

Bữa tối đơn giản, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, luôn luôn là Trịnh Lẫm Tự thôi trước, nhưng hôm nay lại thấy anh nhai kĩ nuốt chậm, Văn Hoán Hoán cảm thấy rất kinh ngạc.

Hai người ngồi ở bên bàn ăn, vị trí của Văn Hoán Hoán được an bài ở bên cạnh Trịnh Lẫm Tự, Trịnh Lẫm Tự thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho cô, cảm giác tựa như vợ chồng già đã kết hôn mấy chục năm, dương dương tự đắc.

Cuối cùng vẫn là anh ôm cô đứng trước bệ rửa bát, anh đứng sau cô, hai người bốn tay liên thủ rửa chén, đốt ngón tay ngẫu nhiên đυ.ng nhau, bọn họ liền nhìn nhau cười, cô thập phần bướng bỉnh mà đem bọt xà phòng boi lên mặt của anh, mùi táo ngọt ngào tràn đầy giữa sự thân mật, anh cũng không giận, thái độ khác thường không hề ghét bỏ, ngược lại còn cúi đầu đem bọt trên mặt cọ hết lên mặt cô.

Văn Hoán Hoán tắm rửa xong đi ra, Trịnh Lẫm Tự chân trước vừa mới tiến phòng tắm, cô liền nhảy lên giường cầm lấy điện thoại của mình nghịch.

Cái điện thoại này là nửa tháng trước Trịnh Lẫm Tự đưa cho cô, một chiếc điện thoại di động cảm ứng tinh xảo, thoạt nhìn giống như là điện thoại đôi với anh, xinh đẹp lại đáng yêu. Mở address book ra, bên trong như xưa chỉ có duy nhất số của Trịnh Lẫm Tự, nghe nói cái này là dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người nào đó lấy được quyền lợi chính đáng.

Văn Hoán Hoán lần lượt lướt xem từng chiếc ảnh chọp của mình hoặc là hai người cùng nhau chụp, trong đó có một bức rất bắt mắt - - ánh nắng sáng sớm mông lung chiếu vào trên giường lớn, ga giường thuần trắng, một đôi nam nữ, cô lộ ra bờ vai trần, mở một con mắt tựa ở trước ngực của anh, bị anh ôm chặt không lưu một chút khe hở, ánh sáng từ phía trên bên phải rọi vào, chiếu đến khóe miệng khẽ cười nhu hòa của nah, hết thảy phảng phất như hiện ra trước mắt.

Tấm hình này không phải là Văn Hoán Hoán chụp, chỉ sợ do nam nhân khó chịu bên trong kia thừa dịp trong lúc mình nửa ngủ nửa tỉnh chụp trộm, ảnh chụp chỉ có khóe miệng của anh, ngược lại là hình dạng của cô đều chiếu vào trên màn hình, tướng ngủ ngọt ngào say sưa, không hề đề phòng, nhưng Văn Hoán Hoán thích nhất, là sự cưng chiều lúc lơ đãng toát ra trong đó.

Đem nó đặt làm hình nền của điện thoại di động, một giây sau, một bàn tay đem lại lấy mất di động, Văn Hoán Hoán đỏ mặt xoay người, bị anh một tay đè ép bả vai không thể động đậy.

Trịnh Lẫm Tự khiêu mi nhìn xem màn hình điện thoại di động mới đổi, cùng vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn chết của cô, lập tức cười nhẹ.

Hai đầu lông mày tràn đầy vui vẻ.

Văn Hoán Hoán nổi giận, vừa ra tay sẽ phải không có đúng mực, Trịnh Lẫm Tự chỉ có thể vừa bảo hộ di động vừa đối phó cô.

Hai chân tại giữa một hiệp ngăn chặn cô, Trịnh Lẫm Tự đem di động bỏ ra đến bên kia giường lớn, cười dùng miệng môi hôn lên gò má non mịn mềm mại của cô: "Không biết xấu hổ ư?"

Văn Hoán Hoán tức giận mắng to, nghe lại như đang nũng nịu, hoàn toàn không có chút dấu hiệu tức giận nào, tay Trịnh Lẫm Tự từ dưới váy ngủ tham tiến vào, sau đó một tay chống đỡ bên cạnh eo cô, từ từ vén váy ngủ tơ tằm lên.

Tựa như tằm cởi kén, trắng nõn da thịt dần dần bại lộ trong không khí, khiến chô ánh mắt của anh phải đi sâu xuống.

"Chúng ta lại chụp thêm mấy bức nữa..." Trịnh Lẫm Tự một phát nhấc cô lên dể cho cô ngồi trên người mình, ngón tay dò xét đi xuống, là muốn nhấm nháp ngọt ngào cực hạn của cô, "Lần này... Có thể không che lấp chút nào."

"Anh khốn kiếp!" Văn Hoán Hoán bị váy ngủ buộc chặt hai tay, chỉ có thể leo lên trên người anh, cảm giác được nơi khỏe mạnh vào đó chọc vào mình, cô càng rung động lợi hại hơn, nhưng không phân rõ ràng lắm là kháng cự hay là khát vọng.

Rõ ràng anh ghê tởm như vậy, nhưng mà cô lại... Không thể chán ghét nổi.

Anh cầm eo của cô, để cô ngồi xuống, từ từ dung nạp tất cả của anh.

Khi hoàn toàn lấp đầy, bọn họ đồng thời phát ra một tiếng than thở, đó là cảm giác sinh mệnh bị chiếm hữu, chỉ có người yêu nhau mới có thể hiểu.

Rốt cuộc không nén được lực đạo, lý trí cùng tự chủ vốn cường đại ở trước mặt cô luôn có thể vô ảnh vô tung biến mất, anh nâng chân cô lên làm cho cô phải mở rộng ra, động tác càng thêm ngang ngược.

Cô kẹp lấy anh rất nhanh phóng thích ra, thân thể run run ngay cả bên trong cũng có tần suất co rút nhanh hơn, thiếu chút nữa làm cho anh phải buông đao đầu hàng.

Thoáng bình phục một chút, tay Trịnh Lẫm Tự lướt qua ngăn tủ trên đầu giường cầm lấy một hộp Durex, khiêu mi vừa nhìn đúng là hộp phiên bản có giới hạn mà Từ Nhan Tịch tặng cho hôm sinh nhật cô, Văn Hoán Hoán thấy anh cười như không cười xấu xa cầm lấy giấy đóng gói, không khỏi kêu rên một tiếng.

"Ngoan ngoãn, đeo vào giúp anh." Anh rút ra, dùng hàm răng xé giấy đóng gói giao cho cô.

Đã thành thói quen anh luôn bày ra mấy trò vui ác, Văn Hoán Hoán biết rõ nếu như cô không làm anh sẽ không bỏ qua cho cô, nên chỉ có thể cắn môi, sợ hãi cầm lấy, cảm giác thấy bàn tay như đang run lên, tim của cô cũng đập nhanh hơn.

"Phiên bản có giới hạn đó, không cần đáng tiếc." Da thịt Trịnh Lẫm Tự như căng ra, bình thường mặc tây trang nhìn không ra cái gì, nhưng dưới đó lại có một thân da thịt hoàn mỹ có thể lấy mất tâm hồn của bất cứ nữ nhân nào, giờ phút này tựa hồ đang khẩn trương tới cực điểm, sau khi cô đeo xong, anh liền một bả áp vào lưng của cô, l*иg ngực căng đầy gần sát đường cong phần lưng mềm nhẵn của cô, tiến vào từ phía sau.

...

Mia: Đôi này chiêu đãi hơi bị nhiều thịt quá thì phải. Chỉ mấy sắc nữ sướиɠ thôi, hắc hắc!!!