Chương 24

Chương 24:

Văn Hoán Hoán nghĩ, Trịnh Lẫm Tự không nói cho cô biết, thì có nghĩa là chuyện này anh có thể tự giải quyết, vì vậy nếu đã anh đã không muốn cô biết thì cô liền giả vờ như cái gì cũng không biết.

Cùng Từ nNhan Tịch ở trong tiệm bận rộn cho tới trưa, Văn Hoán Hoán mới đứng dậy cáo từ.

Đẩy cửa kiếng ra, lục lạc bị động tĩnh của chiếc cửa làm vang lên một hồi tiếng thanh thúy dễ nghe.

Đột nhiên, khóe mắt quét qua mấy nam nhân cao lớn đứng bên phía đối diện đường cái, ánh mắt của Văn Hoán Hoán nhanh chóng dời đi chỗ khác, tựa hồ không có lưu ý, nhưng một giây sau thân thể lại chạy ngoặt sang ngỏ hẻm bên cạnh quán cà phê.

Văn Hoán Hoán đã quan sát rất nhiều ngày, mới đầu cho rằng chẳng qua là do mình đa nghi, nhưng sự cảnh giác của người tập võ cùng cử động lén lén lút lút của những nam nhân kia khiến cho Văn Hoán Hoán theo bản năng cho rằng những người này tuyệt đối không phải người lương thiện, hôm nay vừa gặp khí trời tốt, Trịnh Lẫm Tự lại không ở đây, tất nhiên cô muốn tiêu phí cho hết thời gian.

Mộ đám nam nhân mặc đồ đen thấy vậy liền không khỏi hai mặt nhìn nhau, lập tức như phục hồi tinh thần lại rồi xông qua đường, lấy điện thoại di động ra không biết gọi điện thoại cho ai, giọng nói rất vội vàng.

Khi sáu người nam nhân xông vào ngõ hẻm tối om, Văn Hoán Hoán đã siết chặt quả đấm đi ra.

Thình thịch bùm bành!

Nam nhân đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng di động rơi xuống đất không khỏi nhíu mày, dưới đáy lòng lại phảng phất như đã đoán được chuyện gì phát sinh.

Trầm mặc, rốt cục sau một hồi tiếng kêu rên, điện thoại bị nhặt lên.

"Ngươi là ai? Là ngươi phái người theo dõi ta hả?"

Nữ nhân đầu bên kia điện thoại dương dương đắc ý hỏi.

Nam nhân nhướng trán. Thở dài một tiếng: "Là anh."

"..."

Phòng làm việc trên tầng cao nhất Trịnh thị, không khí âm trầm, thích hợp để nghiêm hình bức cung.

Văn Hoán Hoán từ trên cao nhìn xuống Trịnh Lẫm Tự hai chân vểnh lên bắt chéo ngồi ở trên bàn làm việc, mắt lạnh nhìn hắn, một bộ muốn bức cung.

Trịnh Lẫm Tự sờ sờ sống mũi, bất vi sở động, ánh mắt chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, chỉ là khóe miệng không nhìn thấy lại lặng lẽ câu dẫn ra một cái đường cong mờ ám.

Không thể tưởng được tiểu cây ớt nhà anh lợi hại như vậy, năm đại nam nhân, hộ vệ chuyên nghiệp, nhưng lại chỉ mười phút đã bị cô đánh gục ngã hết xuống đất.

Trừng đỉnh đầu của nam nhân nhà mình một hồi lâu, Văn Hoán Hoán trừng không nổi nữa, xoa xoa con mắt nhức mỏi, lúc này Trịnh Lẫm Tự mới bỏ hợp đồng ra ôm cô từ trên bàn xuống, ôm vào trong ngực của mình.

"Uy!" Văn Hoán Hoán tức giận hét lên.

"Ừm?" Anh vùi đầu vào giữa mái tóc của cô, nửa năm, tóc của cô đã dài ra nhiều, rủ trên vai, nhưng mái tóc được tỉa mỏng lại mang theo một cổ hương vị sắc bén.

Trang 2 / 3

Như người của cô, gọn gàng lưu loát.

Thanh âm của anh mang theo sự lười nhác nào đó của loài mèo, Văn Hoán Hoán vừa nghe thế cơn tức liền tiêu tan một nửa, buồn bực đem thân thể vùi ở trong ngực anh không thèm lên tiếng.

"Tức giận?" Trịnh Lẫm Tự cười hỏi, dùng bàn tay quay mặt của cô qua cẩn thận vuốt ve cái cằm đầy đặn của cô, "Người của anh đều bị em dạy dỗ, em vẫn còn tức giận sao?"

"Đáng đời bọn họ!" Văn Hoán Hoán trợn trắng cả mắt.

"Phu nhân xin thứ tội." Trịnh Lẫm Tự khoa trương cầu xin tha thứ, chọc cho Văn Hoán Hoán một chút oán khí cũng không có.

"Gần đây có phải gặp phiền toái gì hay không?" Nếu không anh sẽ không ngầm vụиɠ ŧяộʍ phái người đến bảo vệ cô.

"Chưa tính là, " Trịnh Lẫm Tự hôn một lên môi cô một cái, trấn an nói, "Chỉ là vì an toàn. Những người kia bị anh chèn ép, thế nhưng lại vọng tưởng động vào người của anh, bây giờ còn chưa phải lúc dạy dỗ bọn họ."

Nghe ra anh ý ở ngoài lời, Văn Hoán Hoán ngạc nhiên nói: "Anh muốn làm gì?"

Trịnh Lẫm Tự xem vẻ mặt cô chẳng nói đúng sai, chỉ cười, nhưng nụ cười kia rất sâu, khóe mắt hiện ra tia lạnh, "Rút gân bọn họ, rút máu của bọn họ, đem cái đầu có tâm tư nghiêng lệch vọng tưởng động tới em của bọn họ chặt xuống..."

Anh cố ý đến gần sát bên tai cô nói lời âm lãnh, hàm răng cà vào sau phần tai non mịn, cắn, rồi dùng đầu lưỡi càn quét trong đó, Văn Hoán Hoán ghét bỏ anh không đứng đắn, hai tay giữ cố định gương mặt anh, anh liền cười nhẹ thuận thế đem cái trán tựa ở trên trán của cô.

"Ai cũng không được, " anh bỗng nhiên nói.

"Hử?"

"Đều không được phép, " trong đôi mắt anh không còn vui vẻ, chỉ còn lại sát ý, nhưng ánh mắt nhìn cô, lại ẩn chứa sự sủng ái cùng thương tiếc sâu nhất, "Em là người ngay cả nh cũng không dám khi dễ, bọn họ cho rằng bọn họ là ai, lại dám có tâm tư lệch nghiêng động vào trên người em?"

Văn Hoán Hoán hì hì bật cười một tiếng.

Cô in một dấu môi son mềm mại ở trên sống mũi anh, mang đến một hồi xúc giác ướŧ áŧ: "Anh đây là bạo quân!"

"Anh vui vẻ chịu đựng." Anh cười yếu ớt ôn nhu, kéo cô qua dùng nụ hôn che đi những thứ có thể làm cho anh mất lý trí kia đi rồi cười nói, "Nếu như anh thật sự là quân vương, vậy thì vì em, anh có thể nguyện ý ném đi ngàn vạn tòa giang sơn."

Cô bị anh hôn đến mức phải hừ hừ, cưỡi trên đùi anh, tuy tỏ ra oán giận, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng là sung sướиɠ, "Em cũng không muốn làm sủng phi của bạo quân, em chỉ muốn làm hoàng hậu !"

"Hậu cung của trẫm vốn chỉ có một mình nàng."

"Khó nói trước."

"Vậy... Nàng kiểm nghiệm thử xem?"

"Đồ lưu manh!"

Sau một hồi kịch chiến trong phòng làm việc, Văn Hoán Hoán bị Trịnh Lẫm Tự ôm đi phòng tắm, tắm đơn giản cho hai bên xong, anh liền kêu lái xe đưa cô trở về trước, bị cô kháng nghị vài câu, anh liền hôn thẳng đến khi cô không thở nổi, cô mới thẹn quá hoá giận dậm chân một cái bỏ đi.

Trang 3 / 3

Lái xe cùng đám cận vệ gấp rút đi theo.

Trịnh Lẫm Tự cười một cách sung sướиɠ, cho đến khi Quan Thánh Hề tiến vào, anh mới thu hồi lại nụ cười quá mức sáng lạn kia.

Quan Thánh Hề cụp mắt, làm bộ nhìn không thấy nụ cười vừa rồi của Trịnh Lẫm Tự, đợi đến khi anh đi đến trên ghế làm việc ngồi xuống, anh lại khôi phục thành Trịnh Lẫm Tự tỉnh táo, bình tĩnh kia.

Đây, vốn nên là dang vẻ chân thật nhất của anh, Quan Thánh Hề nghĩ.

Nhưng mà cũng không hẳn, bởi vì nếu như phàm là ai nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự ở bên Văn Hoán Hoán đều sẽ biết, Trịnh Lẫm Tự chân chính, ở bên người Văn Hoán Hoán, là nam nhân cưng chiều cô đến mức tận cùng, và không gì không làm được trong mắt Văn Hoán Hoán.

Cười khổ mím môi, Quan Thánh Hề giọng không biểu cảm đưa tới mấy văn kiện, phân loại rồi đặt ở trên bàn làm việc, những thứ này đều là ghi chép Trịnh Lẫm Tự phái người điều tra quan viên tham ô hủ bại, cùng với ghi chép tất cả giao dịch qua lại của bọn họ với Trịnh thị.

Khi đã đem tài liệu để ở chỗ này, ngoại trừ người bọn họ phái đi điều tra thu thập tài liệu, những người cung cấp thông tun đều đã xuống đất, Trịnh Lẫm Tự hời hợt liếc nhìn, đem phần tài liệu có liên quan gây tổn hại đến Trịnh thị đều ném vào máy cắt giấy.

"Đem tài liệu còn dư lại gửi thư nặc danh đưa đến Diệp gia đi, " Giọng nói của Trịnh Lẫm Tự cực lạnh lùng, đi theo abg nhiều năm như vậy, Quan Thánh Hề thấy anh từ trước đến nay đều là chuyện trò vui vẻ, giữa vẻ lười nhác lại có sát phạt quả quyết, rất ít khi thấy anh đem sát ý mãnh liệt như vậy biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ những kẻ ngu ngốc kia là thật sự bị làm cho nóng nảy, nên muốn lấy tính mạng của Văn Hoán Hoán để uy hϊếp Trịnh thị phải giúp bọn họ.

Ngàn sai vạn sai, lỗi chỉ tại bọn chúng đã chọn sai đối tượng.

Cả thành phố C đềy biết, Văn Hoán Hoán, bây giờ đã bị dán lên nhãn mac là người của Trịnh thị, phía sau cô đại biểu là một Trịnh Lẫm Tự, cộng thêm một cái Trịnh gia cùng Trịnh thị.

Trịnh Lẫm Tự cho cô sự cưng chiều, làm cho cô trở thành mục tiêu công kích, nhưng cũng làm cho cô trở thành người không ai có thể chọc vào.

Quan Thánh Hề biết rõ, chỉ cần phần tài liệu này đưa ra ngoài, như vậy vô luận là ai, đều không thể bình yên trở lui, huống chi Trịnh Lẫm Tự đã lén lút điều một ít người từ Italy đến đây, chỉ cần bọn họ dám có hành động gì, anh tất thế sẽ không bỏ qua.

"Vâng, " Quan Thánh Hề thu hồi ánh mắt, cầm tài liệu lên, nhìn thấy bóng lưng lạnh như băng của Trịnh Lẫm Tự, không khỏi hoảng hốt.

Thì ra là, thật sự mặc kệ người cường đại cỡ nào, đều vẫn sẽ có nhược điểm.

Mới đầu, Quan Thánh Hề cho rằng Trịnh Lẫm Tự là người không cái gì không thắng được.

Nhưng thì ra là, anh không cái gì cũng có thể chiến thắng, một khi va chạm vào cô gái cười đến sáng rỡ kia thì sẽ tan thành mây khói.

Trịnh Lẫm Tự quay đầu, nhìn thấy là vị trợ lý luôn tỉnh táo tự giữ của anh có vẻ mặt mê mang.

"Làm sao vậy?" Anh buồn cười hỏi.

Quan Thánh Hề lấy lại tinh thần, chạm đến ánh mắt có phần hứng thú của anh, gấp rút kìm lại nhịp tim của mình rồi cúi đầu xuống, để tránh tiết lộ cảm xúc bị đè nén mấy năm nay của mình.

"Đúng vậy, còn có một việc..."

Sau khi tỉnh táo lại, Quan Thánh Hề mới nhớ tới một sự kiện, sắc mặt trở nên có chút khó có thể nắm lấy, anh rút ra một phần tài liệu đặt ở trước mặt Trịnh Lẫm Tự, mà Trịnh Lẫm Tự khi nhìn đến nội dung ghi trên giấy, ánh mắt liền dần dần trầm xuống...

Bầu trời Russia bao la, thập phần trong xanh.

Nơi này có diện tích rừng rậm rất lớn, diện tích quốc thổ khổng lồ, nhìn ra xa chỗ ánh mắt có thể thấy đều là một mảnh mờ mịt, nhưng lại mơ hồ có thể chứng kiến hình dáng cây cối cách đó không xa.

Lăng Quân Viêm ngồi ở trên sân thượng, gió mạnh thổi qua, anh chỉ mặc một bộ quàn áo màu trắng gạo, ở giữa một mảnh màu đen lộ vẻ rất tương phản.

Tay của anh nắm bút vẽ, trên trang giấy vẽ tranh, hình dáng đêm tối ở trên tay anh từ lạnh như băng lại trở thành ấm áp.

Gần đây Russia rất rối loạn, khắp nơi đều có truyền đến tin tức phần tử khủng bố tập kích đại sứ quán cùng khu dân cư xung quanh, cảnh sát Russia rối rít xuất động, nhưng lại không làm gì được những tổ chức kinh khủng nhìn như tán loạn, nhưng lại rất ngay ngắn trật tự kia chút nào.

Lăng Quân Viêm đột nhiên dừng bút lại.

Anh nhớ tới quốc gia láng giềng kia (Italia), cái kia... Cô.

Không, không phải là nhớ tới, bởi vì không có giây phút nào mà cô không ở trong lòng mình.

Về phần tin tức bên Trung Quốc, anh không đi hỏi thăm, cũng không nguyện đi nghe, thậm chí anh còn ích kỷ không muốn biết cô bởi vì nam nhân khác mà sống vô cùng tốt. Anh biết, từ lúc còn nhỏ đến giờ, người thiếu niên thoạt nhìn lạnh nhạt đối với sư muội của mình ôm cái dạng tâm tư gì.

Trịnh Lẫm Tự thủa thiếu niên bởi vì thân phận đặc thù, cho nên thường xuyên chỉ có thể bí mật huấn luyện ở trong rừng trúc, thậm chí qua rất nhiều năm, vẫn có rất nhiều người không biết anh cũng là một trong những đệ tử nhập thất của ông ngoại, anh cũng vậy, từ nhỏ ông ngoại đã không coi anh là người ngoài, cho nên anh như là con của bọn họ, cũng là anh trai của cô.

Anh trai, cái từ này làm anh ấm áp gần nửa đời người, nhưng cũng làm cho anh thiếu chút nữa vì hai chữ mà thống khổ gần như ngã xuống đất không dậy nổi.

Khi còn bé cô thường xuyên đến rừng trúc đưa cơm cho mình, khi đó anh cảm thấy mình cô cùng hạnh phúc, có cô, có sự thương yêu của cô, mặc dù đây không phải là tình yêu.

Mỗi lần khi anh vừa lòng thỏa mãn nhìn xem thân ảnh xinh đẹp kia nhảy nhót rời đi, anh đi vào rừng trúc, đều có thể trông thấy thiếu niên tên là Trịnh Lẫm Tự, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phương hướng thân ảnh kia biến mất, ánh mắt rất nóng bỏng.

Mãi cho tới khi hiểu được tâm tư của chính mình, Lăng Quân Viêm mới biết được, cái loại ánh mắt đó, gọi là đến chết không rời.

Anh kinh ngạc khi Trịnh Lẫm Tự động tình sớm, anh thậm chí còn không biết bọn họ quen biết như thế nào, ở chỗ anh không biết, cô bé ngọt ngào kia bị nam nhân khác nhìn trúng, sau đó bị len lén từng điểm từng điểm thu nạp cất kỹ vào đáy mắt....

Mia: Cố nhanh cho xong truyện này để làm Kiều thê nhà ta. Cổ vũ mạnh lên nào các tình yêu ^^!