Chương 23

Chương 23

Một chân còn lại của cô cũng quấn chặt lấy vòng eo của anh.

Đây là sự khıêυ khí©h không tiếng động.

Mà nam nhân, luôn không chấp nhận được nữ nhân khıêυ khí©h, huống chi là phương diện kia, lại huống chi là... cô.

Trịnh Lẫm Tự liền dán chặt lên, bàn tay vịn eo của cô nhẹ nhàng dùng sức một cái, cả người cô đã hoàn toàn bị đặt lên bàn đọc sách rộng thùng thình, phía dưới hình như có cái gì đó cọ vào khiến cô có chút đau, nhưng anh lại không thèm để ý, một tay cởi bỏ áo choàng tắm bởi vì động tác vừa rồi mà đã nửa mở của cô, cởi xuống vật che chắn cuối cùng, rồi đỡ vật cường hãn của mình tiến vào.Anh tiến rất sâu, hơn nữa còn nắm giữ tần suất cực tốt. Khi thì nhanh như động cơ motor, tìm được chỗ mẫn cảm nhất của cô liền liều mạng xông tới, nhưng khi cô sắp đạt đến cao trào lại thả chậm tốc độ, chiếm hữu lâu dài mà sâu, mỗi một lần đều muốn lút cán mà vào, rồi lại chống đỡ ở chỗ sau trong tận cùng của cô mà mài, làm cho cô kêu lên tiếng kêu càng quyến rũ hơn.

Bị chiếc miệng nhỏ của cô cắn cho khiến phần hông tê dại, anh dần dần mất đi sự trầm ổn lúc đầu, kéo hai chân của cô ra để cho chúng nó sít sao quấn chặt lấy phần eo của mình. Anh đứng, độ cao của bàn đọc sách vừa vặn có thể để cho anh tận tình yêu cầu, chỉ là chiếc bàn đọc sách kia lại bóng loáng, đều cuối cùng mài khiến cho cô cực kỳ không thoải mái, giãy dụa eo thon uốn éo như rắn nước, làm hại anh không khống chế nổi, xương cột sống đều tê dại, anh lại động thêm mấy chục cái, bàn tay giữ chặt eo cô hung hăng ra vào.

Dưới thân là hợp đồng đáng giá mấy ngàn vạn nhưng ở trong mắt anh thì hình như ngay cả giấy cũng không phải là, có chất lỏng xấu hổ muốn chết thấm ướt tờ giấy, liền bị anh tùy ý quét xuống đất.

Đồ ngủ của anh còn mất trật tự mặc lên người, áo choàng tắm trên người cô thì treo lỏng loẹt ở trên khuỷu tay, loại tương phản mãnh liệt này làm cho cô rất là nhạy cảm, sau lưng bị cọ xát đỏ một mảng lớn, Trịnh Lẫm Tự đau lòng, liền bế cô đứng lên. Thân thể còn chặt chẽ đυ.ng vào nhau, anh nâng cô lên đi tới bên giường.

Khoảng cách chỉ vài bước chân, nhưng anh lại cố ý mỗi khi đi một bước lại động một cái, có đôi khi thậm chí sẽ ở lúc cô cố gắng rụt lại thân thể liền hung hăng siết chặt eo cô lại, một mạch làm cho phân thân đi vào sâu nhất. Một lần lợi hại nhất Văn Hoán Hoán cũng có thể cảm giác được anh gần như đã đi vào trong tử ©υиɠ của mình.

Khi đi đến trên giường cô đã lêи đỉиɦ, anh ôm lấy cô ngồi xuống, để cho cánh tay của cô quấn lấy cổ của mình, sau đó cứ thế đem cô nâng lên, rồi lại hung hăng hạ thấp xuống.

Cô làm cho mất hồn, ghé vào lỗ tai rêи ɾỉ như thuốc kí©ɧ ɖụ©, bị cô mãnh liệt mυ"ŧ lấy, Trịnh Lẫm Tự cảm thấy kɧoáı ©ảʍ cùng máu toàn thân đều như dồn hết xuống phía dưới, nhịn không được lại phóng thích một lần. Trịnh Lẫm Tự gầm nhẹ ngẩng đầu lên, cảm giác như nghe được âm thanh nước chảy nào đó, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng lấp đầy toàn thân, phảng phất ngay cả lỗ chân lông đều dãn ra.

Anh vẫn bền bỉ trước sau như một, hơn nữa rất dễ dàng trướng lên, không được bao lâu chỗ kia lại còn khổng lồ hơn hồi nãy nữa, nhét trong cô, chất lỏng bởi vì vừa rồi phóng ra hai lần nên lưu lại tràn đầy ở trong cô, mà bên trong lại còn có một cái tên vô lại đang ngọ nguậy, khiến cô thấy trướng đau thập phần khó chịu.

Trang 2 / 3

"Bụng.... Đau quá, anh mau đi ra ngoài..." Cô cầu khẩn, biểu hiện ra sự mềm mại trong chuyện phòng the, anh nghe thấy hết sức hài lòng, lập tức bắt cô nói vài lời thích hợp với giờ khắc này ở.

"Cầu xin anh, không phải là anh đã dạy em sao?" Anh mυ"ŧ lấy vành tai của cô, thanh âm có chút tà ác.

"Ừm... Nhanh lên bắn ra a... em muốn... anh bắn vào trong em..." Văn Hoán Hoán đỏ mặt, mỗi lần anh nổi hào hứng nhất định là sẽ bức cô nói những lời xấu hổ muốn chết này. Nhưng nếu không làm như vậy nhất định anh sẽ hành hạ cô tới buổi sáng, hại cô cuối cùng vẫn là sẽ mất mặt té xỉu ở trong ngực anh.

Âm thanh mềm mại của cô kí©h thí©ɧ tính bạo ngược của anh, xuay người cô lại đi vào từ bên cạnh, càng ngày càng tiến sâu, theo mỗi lần nỗ lực kẹp chặt bụng dưới của cô, anh lại càng không khống chế nổi lực đạo, đem cô đυ.ng cho thiếu chút nữa bay ra ngoài, rồi lại bị anh lôi trở lại, cứ như vậy, anh thập phần tận hứng.

Tóm lại, nam nhân lấy được chỗ tốt nào đó đến cuối cùng không tiếc làm cho huynh đệ của mình hy sinh, đem bọn họ nguyên một đám đá vàoTrịnh trạch sau đó liền quyết đoán trở về Trịnh thị xử lý công việc.

Chiêm Ngộ Thần xui xẻo nhất, gần đây loay hoay không thể phân thân, nhưng vẫn bị lão Đại kẻ gặp sắc quên đệ này đẩy tới tỷ võ cùng chị dâu! Mẹ nó đây có thể gọi là tỷ võ sao? ! Vừa không được làm chị dâu bị thương, vừa muốn làm cho mình không bị đánh quá khó coi, anh ta đúng là nếm đủ nhức đầu.

Đầu tiên võ thuật của Văn Hoán Hoán thật sự rất ưu tú, nhượng bộ quá mức sẽ làm cô phát hiện, sau đó mất hứng trở về thổi vài câu gió bên gối, anh chỉ sợ sẽ bị đày đi biên cương. Nhưng là nếu thật sự đọng thủ, chắc là sẽ không bị thua thiệt, nhưng nếu không cẩn thận động đến tâm can bảo bối của Đại ca dù là một chút xíu, Đại ca không cần phải nói cũng sẽ tìm anh khai đao trước, khiến cho anh ngay cả tư cách bị đày đi cũng bị tước đoạt.

Cho nên sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Chiêm Ngộ Thần cũng chỉ có thể khóc không ra nước mắt lôi kéo Tiêu Hoàn cùng chung hoạn nạn, tên Lão Tứ kia quá lạnh lùng lại quá âm hiểm, khó bảo toàn hắn sẽ không bực mình một cái liền giải quyết chị dâu sau đó đem trách nhiệm đều đẩy lên trên người bọn họ, gϊếŧ người cướp của lại vu oan giá họa, chuyện thất đức như vậy chính là sở trường của lão Tứ.

Kỷ Nhược Bạch gần đây cùng một cô bé không rõ lai lịch chơi trò trốn tìm, một ngày nào đó hắn đằng đằng sát khí lao đến Trịnh trạch, bọn cận vệ muốn ngăn cản đều bị hắn dùng một cái ánh mắt lạnh như băng khiến cho phải lùi lại.

Bịch một tiếng, cửa phòng luyện võ bị mở ra một cách thô lỗ.

"Tiêu, Hoàn!" Kỷ Nhược Bạch nghiến răng gọi từng chữ, thanh âm cùng ánh mắt đều là lạnh tới cực điểm.

Tiêu Hoàn vốn đang ngồi ở một bên cười nhìn Chiêm Ngộ Thần bị Văn Hoán Hoán đánh đấm túi bụi, bộ dáng gương mặt tuấn tú bị khiến cho bầm dập quả thực là rất buồn cười, đường đường là Chiêm Nhị thiếu quát tháo hắc đạo phiêu dạt trong chốn hồng trần mà phiến lá cũng không dính được thân, giờ phút này lại bị đại tẩu nhà mình đánh giống như con chó.

Trang 3 / 3

Bị Kỷ Nhược Bạch gọi lạnh như băng như vậy, Tiêu Hoàn sợ hãi thân thể đều run rẩy, bởi vì nghe giọng của Kỷ Nhược Bạch rõ ràng cho thấy đang rất tức giận.

Kỷ Nhược Bạch bình thường băng sơn phúc hắc đã đủ đáng sợ, bây giờ tức sùi bọt mép, sợ là nhất định có người phải xúi quẩy.

Kỷ Nhược Bạch bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Hoàn, túm lấy cổ áo hắn lôi lên, Văn Hoán Hoán tò mò ngừng tay, Chiêm Ngộ Thần gấp rút lăn ba vòng đến dưới chân Kỷ Nhược Bạch, oa oa kêu rên.

"Lão Tứ! ! Cứu mạng a! ! Mưu sát huynh đệ a!" Chiêm Ngộ Thần che vết thương gần như đã bị cô bẻ gẫy trên tay, một tay gắt gao níu chặt ống quần của Kỷ Nhược Bạch gào khóc kêu to, giọng nói kia thật sự đáng thương làm cho Kỷ Nhược Bạch... không thể không làm như không thấy, "Lão Tứ! Tôi giúp cậu đối phó Tần gia! Tôi đi! Chỉ cần cậu không bỏ lại tôi! Chị dâu quả thực là quan báo tư thù a! Cậu xem gương mặt đẹp long trời lở đất của tôi..."

Kỷ Nhược Bạch ghét giơ chân đá văng hắn ra, Chiêm Ngộ Thần không kịp phản ứng đành ôm bụng té ra thật xa, nước mắt ròng ròng kêu: "Lão Tứ..."

"Đệ nhất, tôi và anh không phải là thân sinh huynh đệ; thứ hai, " ánh mắt hắn lạnh như băng nhíu lại, trong mắt ớn lạnh hù dọa Chiêm Ngộ Thần không dám động đậy nữa, "tôi sẽ đem bốn chữ " quan báo tư thù " chi tiết hồi bẩm lại cho Đại ca, Nhị ca, anh cứ tiếp tục."

Dứt lời liền xách theo Tiêu Hoàn đi ra ngoài.

Chỉ còn lại Chiêm Ngộ Thần một mình run lẩy bẩy, sau lưng Văn Hoán Hoán cười đi tới, một bộ người từng trải vỗ đầu của hắn, hắn lập tức tựa như một con chó con tìm được hy vọng, run đôi môi nói: "Ha ha, chị dâu..."

"Ngoan ngoãn, đánh nhiều, cũng sẽ quen thôi." Cô cười hòa ái dễ gần, nhưng lời nói ra lại vô cùng có lực sát thương.

Khó được có cơ hội, Văn Hoán Hoán trước đây sớm đã bởi vì chuyện của Từ Nhan Tịch mà thập phần nhìn không thuận mắt Chiêm Ngộ Thần, giờ có cơ hội danh chính ngôn thuận, cô liền ngày ngày bắt lấy tên con em phóng đãng này tới đây thao luyện với mình.

Mặc dù việc riêng của người khác chính mình không xen tay vào được, nhưng dạy dỗ đàn ông phụ lòng thì Văn Hoán Hoán tự nhận vẫn rất có động lực, đối với Chiêm Ngộ Thần loại ngựa đực gặp ai cũng đều trèo lên như vậy, Văn Hoán Hoán cảm thấy khinh thường sâu sắc.

Cũng không biết Nhan Tịch có bị mù mắt nào không nữa, chậc chậ có tiếng, cô quát khẽ: "Đứng lên!"

Chiêm Ngộ Thần gấp rút đứng lên.

"Bắt đầu!"

"Chị dâu... Lần này có thể không đánh vào mặt hay không..."

Bình bịch bùm! !

"Ah ôh! !" Hắn muốn từ chức!

Thành phố C vẫn không bình tĩnh trước sau như một, ngoại trừ chính trị gia Diệp gia lớn nhất thành phố C không nói, gần đây bởi vì vụ án bị tình nghi cấu kết với Chính phủ, đút lót tham ô mà bị đưa lên đầu sóng, tất cả xí nghiệp đều tràn ngập nguy cơ, lại chỉ có Trịnh thị vẫn bất động thanh sắc, dùng bất biến ứng vạn biến.

Kỳ thật vụ án này đối với Trịnh thị có quan hệ nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ, lại không thể nói là không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngôn Lệ khi từ bên trên nhận được tin tức đã bí mật truyền tin này Trịnh Lẫm Tự, vì cân nhắc thân phận của Ngôn Lệ đặc thù, bộ binh không thể dấn thân vào hoạt động thương nghiệp, nếu như bị cấp trên phát hiện, hậu quả cũng rất phiền toái, cho nên Ngôn lệ chỉ có thể truyền tin, chứ không thể chính thức tham dự xử lý chuyện này.

Chiêm Ngộ Thần bị Trịnh Lẫm Tự sai đến Italy, lợi dụng nơi mà anh và Chiêm Ngộ Thần có mối quan hệ hắc đạo để cố gắng đàm phán với tầng lớp cao hơn. Chính trường như thương trường, không có có cái gọi là thanh liêm đoan chính, dù có thanh liêm, cũng cuối cùng sẽ có nhược điểm của mình, điểm này Chiêm Ngộ Thần không thể hiểu rõ hơn.

Chỉ có ba ngày đi làm nhiệm vụ, khong bị Văn Hoán Hoán nghiền ép hành hung, tâm tình Chiêm Ngộ Thần liền vô cùng tốt, hiệu suất công tác cũng nhanh lạ thường. Chỉ trong ba ngày, anh đã nắm giữ nhược điểm của quan viên có bị khả nghi, vì vậy thế cục mới tính ổn định lại.

FBI đã từng cố gắng điều tra Trịnh thị, nhưng sau lưng Trịnh Lẫm Tự có một Trịnh gia bối cảnh hùng hậu, dưới anh lại có Chiêm Ngộ Thần, Tiêu Hoàn, Kỷ Nhược Bạch cùng Ngôn Lệ là đại nhân vật ở các nơi trên thế giới thậm chí trên quốc tế đều là có mặt mũi, nếu bứt giây động rừng, không ai nguyện ý đi vào trước họng súng này, dù sao khi năm người nam nhân bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ, thành phố C mặc dù không đến mức rối loạn, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người phải bàng hoàng.

Trịnh Lẫm Tự lại tựa hồ như không có bị ảnh hưởng gì, chuyện cơ mật cao cấp bên trong Trịnh thị đều do năm người bọn họ đích thân xử lý, không ai được chạm qua, cho nên mỗi ngày anh vẫn cứ theo lẽ thường đi làm, ngẫu nhiên còn dẫn theo Văn Hoán Hoán ra vào mấy hội sở cao cấp, cuộc sống gia đình trôi qua vừa thư thái vừa thích ý.

Văn Hoán Hoán vẫn cùng Từ Nhan Tịch cấu kết với nhau làm việc xấu quản lý quán cà phê, cũng không biết Từ Nhan Tịch cùng Chiêm Ngộ Thần là thế nào, tóm lại trong khoảng thời gian này, Từ Nhan Tịch không hề đề cập tới họ Chiêm nửa chữ, Văn Hoán Hoán không phải là người lắm chuyện, tất nhiên là không hề dây dưa tới đề tài này.

Mặc dù Từ Nhan Tịch từng bị Trịnh Lẫm Tự nhắc nhở đừng có đem chuyện vụ đại án Trịnh thị bị tình nghi nói cho Văn Hoán Hoán, nhưng quán cà phê dù sao cũng nhiều người nhiều miệng, Văn Hoán Hoán dù có trì độn, ít nhiều gì cũng có thể nghe kể một chút, dù sao gần đây giá cổ phiếu thành phố C không ngừng dao động, rất nhiều người đều mang sắc mặt buồn bực, không khí âm trầm....

Mia: ta đã trở lại. Mở đầu bằng một bữa tiệc toàn thịt chiêu đãi các nàng nhé. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ^^!