Chương 22

Chương 22

Sau đó, hắn trở về Italy, trở lại tổng bộ Trịnh gia, bắt đầu tôi luyện bản thân.

Tư liệu của cô liên tục không ngừng chuyển đến tay, đến khi cô trưởng thành, tất cả mọi thứ đều hiện ra ở trước mắt anh, là phương thuốc giúp tiêu trừ mệt mỏi một ngày của anh. Chỉ cần nhìn từng khuôn mặt tươi cười kia, anh liền có thể quên mất tất cả đau đớn cùng mệt mỏi của một ngày, lại bắt đầu một ngày mới.

Trong tủ bảo hiểm, mỗi một tấm hình của cô đều được lưu giữ thỏa đáng, mỗi một tấm đều là tình yêu với cô!

Nếu không phải là do cô đánh bậy đánh bạ, đυ.ng vào xe của anh trước, anh sẽ không nói cho cô biết, một khắc kia, trái tim của anh đều sắp nhảy ra ngoài, lại vẫn phải vì màn "Gặp nhau" này mà duy trì lý trí, tiện đà tiến hành theo chất lượng.

Còn tưởng rằng cần chờ một năm nữa mới có thể dùng lời thề son sắt mà đem cô trói lại ở bên cạnh mình. Cũng từng nghĩ qua trong thời gian này nàng sẽ động tâm với ai khác, nhưng những chuyện kia so với quyết tâm muốn có được cô, hết thảy đều có vẻ không có ý nghĩa.

Cho nên mới nói là... Rốt cuộc là phải chịu bao nhiêu gian nan, mới có thể được như ước nguyện? Anh thật vất vả mới bắt được, cuộc đời này không có khả năng buông tay.

"Hoán hoán, gả cho anh." Ánh mắt anh dưới ánh đèn lờ mờ sáng quắc hữu thần.

"Ừm... Kết hôn ư, mệt chết đi..." Cô bị anh lăn qua lăn lại mắt mở không ra, hai mắt đã khóc sưng húp lên, cô trở mình.

"Không sao, chúng ta đính hôn trước." Anh hôn đầu vai của cô một chút.

"Ưʍ... Bánh ngọt đính hôn, em muốn vị dâu tây..."

Văn Hoán Hoán khóc mệt, từ từ, dưới sự vuốt ve ôn nhu của anh ngủ mất.Bóng đêm, ôn nhu.

Trịnh Lẫm Tự ngưng mắt nhìn dung nhan khi ngủ của cô, nhịn không được nở nụ cười, lẩm bẩm: "Tiểu cây ớt, anh còn chưa có làm xong đâu..." Mặc dù nói như thế, nhưng anh vẫn lui ra, nhìn tiểu huynh đệ nửa mềm nửa cứng của mình, không khỏi bất đắc dĩ nhướng trán.

Đã sớm biết, cô căn bản sẽ không làm theo kịch bản của mình. Thôi, cũng không sao.

Anh vuôt ve mặt cô, ánh mắt ẩn chứa yêu thương.

Lúc xuống giường nhặt lên hộp Durex bị bọn họ quên lãng, cầm vài cái ra nhìn nhìn: "Có cả vị sung sướиɠ?" Anh không khỏi cảm thấy hết chỗ nói với tiểu nha đầu nhà lão Nhị, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, sau đó lau khô thân thể qua loa, rồi lấy một tấm khăn nóng lau chùi thân thể cho cô.

Làm xong mọi chuyện anh mới than thở một tiếng nằm ngủ, ôm chặt cô vào trong ngực.

Hô hấp của cô làm nóng l*иg ngực của anh, đưa tới một hồi tâm rung động, là bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng chính mình khát vọng được như vậy.Thật tốt.

Văn Hoán Hoán tỉnh lại gữ một hồi hít thở không thông.

Đầu lưỡi quấy lung tung trong miệng kia chuẩn bị xuống chỗ cằm của mình. Thấy cô tỉnh táo mở mắt ra, đáy mắt Trịnh Lẫm Tự thoáng hiện lên một nụ cười, lại mυ"ŧ thật lâu mới buông cô ra: "Ngủ đủ chưa?"

Trang 2 / 3

"Ừm... Còn chưa đủ..." Cô kêu rên một tiếng, xoay người dùng gối đầu che lên đầu của mình. Tối hôm qua bị anh lăn qua lăn lại đến nửa đêm, hôm nay cử động thân cũng thấy nhức mỏi đau đớn, giữa hai chân quả thực liền giống như bị tàn phá qua, dù Văn Hoán Hoán luôn luôn kiên nhẫn cũng muốn nhịn không được.

Thấy cô khó chịu nhíu mày, Trịnh Lẫm Tự liền đau lòng. Trong lòng mới vừa rồi còn dự định để cô tỉnh lại rồi đưa cô về nhà, thuận tiện thương thảo một chút xem xử lý "Sự cố" như thế nào với gia trưởng của cô. Thấy cô lầm bầm một câu, cả tâm đều mềm nhũn, liền cùng nhau nằm xuống, hai tay ôm cô từ phía sau.

Nhưng không được lâu tay của anh liền bắt đầu không an phận, một tay khống chế cô từ từ xoa nắn, trêu chọc thong thả ung dung như vậy làm cho Văn Hoán Hoán khó nhịn giật giật eo.

"Ừm?"

Buổi sáng thanh tuyến lây dính du͙© vọиɠ trở nên thập phần khàn khàn gợi cảm, bàn tay của anh khẽ thu hẹp, cảm giác được hồng mai lặng lẽ nở rộ, liền cười dùng đầu gối từ phía sau đẩy ra hai bắp đùi của cô, chen vào dùng phân thân của mình mè nheo nơi non mềm như tơ lụa của cô.

Văn Hoán Hoán tất nhiên không mặc gì, bị anh mè nheo ở bên ngoài bắp đùi, không có vài cái liền ưm, hoa dịch trực tiếp lây dính lên bắp đùi của anh, Trịnh Lẫm Tự lấy ngón tay quệt một cái, bôi lên trên vai của cô, từng chút một mυ"ŧ đi.

"Không cần a... em đau..." Cô kháng cự hành động không biết xấu hổ của anh, không nghĩ tới anh thật sự là biến đổi thành con sói háo sắc, mới nếm thử trái cấm nên cô vẫn chưa quen phóng khoáng, thừa dịp tràng diện còn chưa trở nên không thể thu thập được, cô gấp rút dùng cả tay chân đẩy ngực anh ra, xông vào phòng tắm.

Trịnh Lẫm Tự buồn cười nhìn xem cô chạy trối chết, thật sự coi anh là cầm thú sao?

Đợi cô rửa mặt xong, anh đi vào phòng tắm cùng cô cụng trán đánh răng. Tong tấm gương lớn trng phòng tắm, thân thể cao lớn của anh khẽ khom lưng, đem cái cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, hai cái bàn chải đánh răng giống nhau như đúc, đáy mắt anh mang theo thoả mãn, rất giống một con động vật ăn thịt đã được ăn uống no đủ. Còn cô thì đôi mắt hồng hồng, thỉnh thoảng nhìn vào gương trừng mắt với anh.

Không có lại làm hành động quá đáng gì, anh dùng tay phải ôm cô để cho cô gần sát vào mình, tay trái cầm bàn chải đánh răng, thời gian như vậy... Giống như bọn họ vẫn luôn như vậy, giống như, mười bốn năm đơn phương chờ đợi kia, bọn họ chính là vượt qua như vậy.

"Hôm nay đem hành lý chuyển hết đến chỗ của anh đi." Trịnh Lẫm Tự hôm nay không đến công ty, cho nên thay một chiếc áo lên cổ chữ V màu cây đay, trang phục đơn giản tùy tính lại được anh mặc thành hương vị không đồng dạng như vậy.

Văn Hoán Hoán cứng đờ, ánh mắt vốn đang thưởng thức mỹ nam lập tức biến thành chữ 囧, liền hỏi: "Có ý gì?"

"Ở chung, " Vẻ mặt của Trịnh Lẫm Tự không thay đổi, "Chính là phương thức hai bên nam nữ sống cùng nhau trước khi đăng kí kết hôn, em cũng không thể khiến một nam nhân quá lâu chưa được ăn thịt lại đột nhiên bị kiêng ăn thịt đúng không?"

Trang 3 / 3

Cái âm cuối kia kéo dài khiến Văn Hoán Hoán run rẩy.

"Ba sẽ không đồng ý." Vì bảo hộ thoi quen làm việc và nghỉ ngơi bình thường của mình, Văn Hoán Hoán bày tỏ phản đối mãnh liệt.

"Anh sẽ nói chuyện."

"Ông ngoại cũng sẽ không đồng ý!"

"Tiểu đứa ngốc, "Mặt Văn Hoán Hoán bị nâng lên, Trịnh Lẫm Tự cười thập phần ôn nhu, nhưng là lời nói được nói ra lại làm cho Văn Hoán Hoán bị đả kích lớn, "Em cho rằng tối hôm qua không có ông ngoại ngầm đồng ý, anh có thể cứ như vậy đem em lên giường sao?"

Văn Hoán Hoán ngổn ngang trong gió.

"Hơn nữa, " Trịnh Lẫm Tự dừng một chút, lập tức u oán nói, "Mười bốn năm, đã là cực hạn của anh, đối với em, anh sẽ không lại buông tay, hết hy vọng đi."

Bộ dáng của anh, vì sao có chút... Oán phu?

Văn Hoán Hoán buồn cười.

"Ừm, vậy bản nữ hoàng liền cố mà làm, phong ngươi làm phi tần thị tẩm của ta đi, thật tốt hầu hạ, nếu không ta liền trả hàng!"

Trịnh Lẫm Tự bị lời nói có bài bản hẳn hoi của cô chọc cho buồn cười.

"Dạ, bảo đảm nữ hoàng bệ hạ sẽ hài lòng."

Cũng không biết Trịnh Lẫm Tự thương lượng cùng ông ngoại và các vị trưởng bối như thế nào, tóm lại đến cuối cùng, Trịnh Lẫm Tự phái một đội người đến giúp Văn Hoán Hoán chuyển hành lý. Văn Hoán Hoán đứng ở trong đại viện, nhìn xem một đám nam nhân mặc tây trang màu đen ra ra vào vào, không khỏi nhướng trán.

Chung quanh hàng xóm rối rít đến gần quan sát, Văn Khải Hùng không ưa cảnh này, đã sớm đến trường luyện võ dạy một đám sư đệ sư muội, chỉ có tiểu sư đệ vẻ mặt cần ăn đòn dựa ở bên cạnh cửa, một bộ xem kịch vui.

Văn Hoán Hoán nhìn thấy cậu ta, tất nhiên sẽ không bỏ qua, cậu ta chính là đồng phạm tri tình bất báo (biết mag không báo), nghĩ tới những cử động dị thường trong mấy năm này của cậu ta đều đã có giải thích, liền không cần nương tay với cậu ta.

"Ah! Sư tỷ... Chi không thể vong ân phụ nghĩa như vậy! Mặc dù em cũng là thu lợi tức chỗ anh rể mới làm những chuyện kia, nhưng không phải là chị rất hài lòng sao... Ah? ! Đừng đánh vào mặt a! !"

Cuối cùng tiểu sư đệ bị "Ngộ thương" ríu rít chạy ra, lần trước tỷ võ bị Trịnh Lẫm Tự đánh cho đến bây giờ vẫn thấy đau, anh rể lấy oán trả ơn đối với cậu ta vừa đánh lại đá coi như xong, vì sao cuối cùng ngay cả sư tỷ cũng muốn cen vào một cước! Gương mặt đẹp trai của tôi a! !

Vì vậy cuộc sống trôi qua thập phần làm dịu, Văn Hoán Hoán ngày qua ngày ở Trịnh gia cùng tác oai tác quái, Trịnh Lẫm Tự đối với sự lên án của đám huynh đệ chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, đem hai chữ hôn quân phát huy đến cực hạn.

Tại một ngày nào đó sau khi Văn Hoán Hoán yêu cầu đến phòng tập thể hình trong trung tâm thành phố tìm người luyện võ, Trịnh Lẫm Tự rốt cục hiểu vì cái gì phần đông nam nhân bên trong võ quán đều rất ít khi để cho Văn Hoán Hoán ra cửa. Quyết đoán tìm đến một nhóm nhân viên kỹ thuật, chỉ hai tháng sau, một phòng luyện võ vừa phải đã được xây trong khuôn viên của Trịnh gia.

Văn Hoán Hoán cao hứng gần hỏng, ngay trước mặt nhân viên thi công liền nhảy vào trong ngực Trịnh Lẫm Tự mãnh liệt bày tỏ, cuối cùng bị anh kéo vào trong phòng thao luyện một ngày. Sau khi cô chịu đựng cơn đau lưng nhảy lên võ trường luyện quyền, Trịnh Lẫm Tự vốn tưởng rằng lần này sẽ yên tĩnh, nhưng không được mấy ngày Văn Hoán Hoán lại bắt đầu ồn ào.

"Em mặc kệ! Em muốn tìm người luyện võ với em!" Văn Hoán Hoán vừa tắm xong, trên người còn chưa lau khô. Cô nằm ở trên lưng Trịnh Lẫm Tự, nước từng giọt rơi vào trên bản dự án, Trịnh Lẫm Tự hoàn toàn không thèm để ý, tùy ý đem hợp đồng vứt ở một bên, đưa tay ôm cô ngồi ở trên đùi của mình, tiếp nhận khăn lông liền lau cho cô.

Vốn nên là thời điểm lẳng lặng hưởng thụ như vậy, nhưng bất đắc dĩ Văn Hoán Hoán là một người không an phận, như mèo con dựa vào trong ngực Trịnh Lẫm Tự, cô đưa tay chọc chọc l*иg ngực sau lớp đồ ngủ của anh, khoẻ mạnh làm cho ngón tay đều có chút đau, "Em không muốn cả ngày tập với máy bao cát chết kia! Tìm không được người thì anh phải luyện với em!"

Nghe vậy, Trịnh Lẫm Tự câu dẫn ra khóe môi, động tác không ngừng nghỉ, lại đến gần bên tai cô hà hơi: "Ừ? Luyện với em?"

Cùng anh chung đυ.ng đã lâu, Văn Hoán Hoán ngay lập tức có thể nghe ra ám hiệu của tên mặt dày này, đưa tay hung hăng véo một cái chỗ eo của anh, khiến anh đau liên tiếp hấp khí, nhưng Văn Hoán Hoán lại có thể cảm giác được dưới người anh bắt đầu... nổi lên phản ứng.

Lực mạnh vuốt vuốt cái mông đầy đặn của cô, Trịnh Lẫm Tự không có hảo ý nhìn cô: "Luyện cùng em cũng được, nhưng mà... em thua, liền một lần, ừ?"

Ám hiệu của anh vào giờ phút này không thể rõ ràng hơn.

Văn Hoán Hoán nheo hai mắt lại.

Đột nhiên dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cô nhanh chóng rời khỏi ngực anh, đưa tay tung một chiêu.

Vốn cho là anh sẽ phản ứng không kịp, nhưng ngoài ý muốn, Trịnh Lẫm Tự lại vững vàng cản được một chiêu này, hai người liền uốn éo đánh nhau.Văn Hoán Hoán biết rõ thực lực của anh, hưng phấn có thừa lại không mất nghiêm túc, nhưng mà bất đắc dĩ Trịnh Lẫm Tự lại coi tất cả là tình thú giữa tình nhân với nhau, gặp chiêu phá chiêu, dường như đang trêu chọc con mèo nhỏ xù lông.

Lại là một cú đá hữu lực, Trịnh Lẫm Tự không trốn, mà dùng một tay vững vàng bắt lấy chân cô, chân phải dùng kỹ xảo đưa qua, liền đè cô ở trên bàn sách.

Cảm giác được tờ giấy ở dưới thân mình, bàn gỗ cứng ngắc lạnh buốt làm cho toàn thân cô run lên, Trịnh Lẫm Tự lập tức đè lên, thân thể ấm áp trong nháy mắt xóa đi tất cả rét lạnh.

"Bốn chiêu, " anh nhắc nhở phảng phất như không chút để ý, nhưng mà cặp mắt kia rõ ràng đầy ánh lửa, "Em nợ anh bốn lần... Đúng rồi, anh nói bốn lần, là bốn lần của anh đó."

Chân của cô bị cao cao nâng lên gác ở trên khuỷu tay của anh, Văn Hoán Hoán không phục trừng mắt, lại bị vật khoẻ mạnh dưới than nah mè nheo mất tính tình....

Tác giả có lời muốn nói: Đại ca uy vũ! ! Tiểu nhân in bái lậy ngài! !

Nói trước Đại ca liên tục cấm dục cũng là vì suy nghĩ bảo tồn thể lực cho "Tính phúc" sau này... Nếu quả thật là như thế, tôi chỉ có thể xin chia buồn nói với Hoán Hoán một câu - - bớt đau buồn đi... Thịt của ngươi đều dâng hiến cho độc giả nên ngươi có thể an giấc...

Mia: rảnh rảnh tung một chương thôi đừng hỏi chương mới bao giờ có nha ^^. I"m so sorry!!!!