Chương 21

Chương 21

M"Chờ chút..." Văn Hoán Hoán hình như nhớ ra cái gì đó, khó khăn hô ngừng, nhưng Trịnh Lẫm Tự không chịu, ôm cô mυ"ŧ cắn từ trên xuống dưới, ngón tay va chạm vào nơi vừa rồi đã bị anh làm cho ướŧ áŧ, thanh cạn gây xích mích.

Cô kêu ừm ừm a a, không thuận theo giơ chân đá anh. Anh bị cô làm loạn hoàn toàn không tiến hành tiếp được mới không cam lòng dừng lại, mắt đỏ thú tính đại phát gặm bả vai của cô để xả hận.

Không đếm xỉa đến chiếc gậy nóng bỏng chống đỡ chỗ bắp đùi của mình kia, Văn Hoán Hoán từ đầu giường cầm lấy hộp quà nhỏ bị mình vắng vẻ ở trong góc, nhớ tới trước khi đi Từ Nhan Tịch muốn mình nhất định phải chờ khi hai người ở cùng một chỗ mới được mở ra, nhẹ khiêu mi, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh mở hộp quà ra.

"..."

"..."

"A, " cuối cùng, Trịnh Lẫm Tự nhịn không được bật cười với vẻ mặt rối ren của cô, cầm lấy hộp Durex khoa trương được sưu tầm trong tay Văn Hoán Hoán, Trịnh Lẫm Tự quan sát bao bì, đúng là không được sản xuất nữa, nếu không sưu tầm sẽ không thể có được, "... Sốt ruột khó nén như vậy sao?"

Trịnh Lẫm Tự cầm hộp Durex lắc lư trên tay, cười thập phần tà ác.

Văn Hoán Hoán cầm gối đầu ở một bên phủ lên mặt mình, đáy lòng mắng to Từ Nhan Tịch một trăm một vạn lần.

Gối đầu bị cường thế mà không mất ôn nhu lấy ra.

Môi của anh dán lên, thậm chí cô có thể cảm giác được khóe môi anh chứa đầy vui vẻ.

"Ừm a..." Cô bị nụ hôn dị thường ôn nhu của anh khiến cho như hít thở không thông.

"Hãy giao hết cho anh." Anh cầm lấy đôi tay muốn giãy giụa đặt ở trước ngực mình của cô, hai bên xích͙ ɭõa (tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ) kề nhau, cô mềm mại như tuyết dán chặt l*иg ngực tráng kiện của anh, trung gian cách một bàn tay, còn trái tim thì gần sát vô hạn.

Trong bóng tối, thanh âm của anh trầm thấp mất tiếng.

Nếu có thể, anh thật muốn đem cô hoàn toàn ăn vào trong bụng, đáng tiếc không được, cho nên càng muốn, bất luận là thân hay là tâm.

Khi bàn tay có vết chai đỡ eo cô dậy, cô mê loạn dùng hai chân quấn lên anh, quấn chặt lấy, tựa hồ trong sinh mạng chỉ có anh, giờ phút này chỉ có thể ỷ lại vào anh.

Anh cũng nhịn không được nữa, siết chặt eo cô thanh cạn đâm vào, sau đó kiên định, không để lối thoát chìm ngập lút cán, trong nháy mắt, nụ hoa của cô cắn nuốt lấy anh, anh bị cô bao bọc khít khao đến mức suýt mất mặt, sau đó trong tiếng ngẹn ngào của cô, hoàn toàn chiếm hữu cô.

Kỳ thật lúc trước anh đã làm bước chuẩn bị kỹ càng giúp cô, cho nên giờ phút này phân thân cực đại của anh chui vào, cô chỉ cảm thấy bị trướng khó chịu, phảng phất có cái gì đó đang cường ngạnh khảm vào trong tính mạng của mình, sau đó không chia lìa nữa.

Hộp Durex kia bị anh tùy ý ném ở góc giường, nhưng bọn họ cũng đã không rảnh bận tâm. Gò má mồ hôi ướt của anh dán lên, như làm trấn an hôn hít trán của cô, tiện đà hôn xuống mắt cô. Trong lúc cô khó chịu giật giật chân, từ trong cổ họng anh tràn ra một tiếng gầm nhẹ khêu gợi, sau đó không chút nào ôn nhu mυ"ŧ lấy con mắt của cô, tựa hồ muốn đem hết thảy mọi thứ thuộc về cô đều nuốt vào.

Ánh mắt của cô có chút đau, đành phải ngẩng đầu đem môi dâng lên, anh vội vàng mυ"ŧ vào trong miệng, lực đạo lớn đến nỗi ngay cả cái lưỡi đều đã tê rần, cô cảm thấy được thứ nào đó trong thân thể hình như càng to hơn so với lúc trước, sau đó trong lúc cô không hề đề phòng, anh bắt đầu mạnh mà hữu lực phát động.

Cô cảm thấy mình tựa hồ ở trên một con thuyền lắc lư, anh là vị thần khống chế sóng biển, một phiên sóng lớn như muốn bao phủ cô. Trịnh Lẫm Tự đem một bắp chân dài của cô giam cầm ở trước ngực, lộ ra cảnh tuyệt mỹ phun ra nuốt vào phía dưới, mắt đỏ bắt đầu mãnh liệt xông tới, trong nháy mắt, âm thanh thịt cùng thịt vỗ vào nhau hòa lẫn với tiếng nước chảy mập mờ vang lên trong phòng, cô nghe được đỏ mặt, mà từng tiếng yêu kiều của mình lại càng quyến rũ khiến cho cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình đi.

Trịnh Lẫm Tự nhanh mà ngắn ngủi đong đưa mấy chục cái, thấy cô như một cn cá mắc cạn hoàn toàn đã không còn lực công kích, liền ác liệt duỗi một ngón tay ra quẹt một cái, trong lúc đang vận động, anh đem ngón tay có hỗn hợp mùi vị của cả hai người đưa đến bên môi cô, bị cái miệng ấm áp nhỏ nhắn vô ý thức ngậm lấy, bụng dưới căng cứng, phân thân thô dài một cái toàn bộ chui vào, chống đỡ ở bên trong lôi ra một khối thịt mềm gắt gao mài.

Cô không biết là lần co rút nhanh thứ mấy, thân thể hiện ra hồng phấn nhàn nhạt, là bộ dáng được cực độ sủng ái qua. Anh yêu cực kỳ màu sắc như vậy. Dưới từng đợt xoắn căng cùng bao phủ mật dịch của cô, anh gầm nhẹ nằm ở trên người cô dùng lực mạnh xông tới vài cái, rồi phóng thích ra ngoài.

Kɧoáı ©ảʍ vẫn đang kéo dài, cô cắn ngón tay của mình vô ý thức nhận lấy, được anh ôn nhu vén những lọn tóc ướt đẫm dính trên mặt ra, liền trừng mắt liếc anh một cái.

"Ừm? Vẫn còn khí lực?" Anh liếʍ liếʍ môi, vật vẫn chôn sâu ở trong cơ thể cô đong đưamấy cái, chỗ đó rất nhanh lại lớn lên vài phần, anh chậm rãi động đậy.

Văn Hoán Hoán cảm thấy rất thẹn thùng, anh ngược lại một chút xấu hổ cũngkhoong: "Bao đâu?" Cô hừ hừ.

"Lần này không cần." Trịnh Lẫm Tự hôn cô một ngụm, lập tức dịch chuyển để cho cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, còn anh thì đưa tay ra trước người của cô xoa nắn đôi tuyết nhũ vừa bị mình vắng vẻ. Một cái tay khác đưa đến chỗ dưới eo vuốt ve nụ hoa, cắи ʍút̼ cổ của cô nói: "Lần đầu tiên dùng sẽ rất đau nhức, hơn nữa hôm nay là thời kỳ an toàn của em."

Nghĩ đến anh đã sớm tính toán sẵn! Văn Hoán Hoán trợn trắng cả mắt, bị anh chín cạn một sâu ra vào khiến cho không kềm nén được, liền hừ hừ động eo phối hợp với anh: "Anh trái lại tính toán đúng là rất chuẩn đấy."

"Tất nhiên, " anh dần dần tăng nhanh động tác, thấy cô cuộn ngón chân như sắp tới đỉnh, liền tự đắc cười: "Nếu không cũng sẽ không muốn em hôm nay."

Văn Hoán Hoán bị anh cố ý dùng hô hấp ấm áp trêu chọc chỗ lỗ tai khiến toàn thân đều hâm nóng, rõ ràng trong phòng có mở điều hòa, nhưng hai bên vẫn là mồ hôi kề nhau, phi thường thân mật. Bụng của cô bị anh xoa nắn vuốt ve không nặng không nhẹ, vóc người nhờ hàng năm luyện võ nên mềm dẻo không có một chút thịt thừa, rất nhanh Trịnh Lẫm Tự cũng không nhịn được loại trình độ này, đem cô loay hoay thành tư thế mềm mại mặc người lấy hay bỏ, bắt đầu đại khai đại hợp đong đưa.

"Ưʍ... ừm... A..." Văn Hoán Hoán hô hấp không thuận, chỗ bị va chạm tê dại, mỗi một lần tiến vào cũng có thể cảm giác được đau nhức do thịt dán sát thịt vỗ vào. "Thích không?" Anh ép cả người xuống, nhờ tư thế đó mà càng vào sâu hơn, cô thân ngâm một tiếng thật dài, anh nghe mà xương cột sống tê dại, vì vậy như trừng phạt mà cắn gáy cô, cuồng loạn mυ"ŧ: "Có thích hay không? Hử? Có thích món quà sinh nhật này hay không?"

Lúc tiệc sinh nhật nhìn thấy cô bởi vì làm món quà của người kia mà lộ ra dáng vẻ vui mừng như vậy, anh nhìn vào đáy mắt, dưới đáy lòng đã tính toán. Từ lúc nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, liền quyết định muốn trừng phạt cô cho tốt.

Trừng phạt cô, bởi vì chuyện của người khác mà lộ ra nụ cười quyến rũ như vậy.

Anh chứng kiến ánh mắt ngưỡng mộ của những nam nhân ở đó, cô đứng ở giữa trung tâm ánh sáng, anh thì bất động thanh sắc nghiêng thân thể chặn lại tất cả những ánh mắt ngấp nghé kia.

Hoàn hảo, bé hạt tiêu này qua bao nhiêu năm như vậy cuố cũng vẫn thuộc về mình.

Hoàn hảo, cô không có động tâm với người khác.

Hoàn hảo... Hoàn hảo...

Thấy anh mím môi mạnh mẽ ra vào, Văn Hoán Hoán lấy tay mơn trớn gò má khẩn trương của anh, cố chống thân thể của mình co lại vào trong lòng anh.

"Tại sao có thể không thích... Trịnh Lẫm Tự, là anh, em biết rõ." Cô thở dài, hôn điểm nhô ra trên bộ ngực anh, lập tức đổi lấy thế công càng cường đại hơn của anh.

Anh rầu rĩ mãi khôngchịu nói, cho nên cô liền tự mình nói, thanh âm thỉnh thoảng từ trong miệng tràn ra, mang theo vẻ kiều mị.

"A di đều đã nói hết cho em biết... Lần đó sau khi gặp nhau, anh vẫn luôn đợi em, không phải sao..."

Văn Hoán Hoán nhớ tới cảnh xế chiều hôm nay Cảnh Nguyệt cầm tay mình ngồi ở vườn hoa nói chuyện, trong lòng ấm áp bị anh ninh càng nóng thêm, người nam nhân này, là định không được tự nhiên đến loại trình độ nào. Nếu cô không nói, nhất định anh sẽ cả đời đem tất cả những điều tốt đẹp đều giấu ở đáy lòng như vậy.

Cô hôn cổ của anh, tiếp tục nói: "Phái người mỗi ngày giám thị em, ngày ngày báo cáo cho anh giải khát; khoe mẽ với ông ngoại chủ yếu chính là vì đòi vị trí hôm nay; lúc em ngã bệnh cũng là anh gửi thuốc tới; còn có những bưu thϊếp nặc danh kia... Tiểu sư đệ cũng là bị anh mua chuộc đúng không? Khó trách em thấy nó giống như đặc biệt quen thuộc với anh, khi em đến ngày nó sẽ bưng nước đường đỏ tới cũng là do anh phân phó... Đúng không?"

Cô nói một tràng, rồi nhịn không được chảy xuống nước mắt.

Trịnh Lẫm Tự trầm mặc chậm động tác lại, đau lòng nhìn người trong ngực khóc như con mèo nhỏ, tiểu cây ớt của anh.

"Anh tên khốn kiếp này! Vì sao không nói sớm một chút? Vì sao không xuất hiện sớm một chút? Thì ra người kia là anh... Vẫn là anh..." Cô dùng hai tay ôm cổ anh, lệ dọc theo cằm của cô chảy xuống làn da đang căng cứng của anh, hơi lạnh, "Anh là một tên đại khó chịu!"

Thì ra là anh không phải là người ở bên ngoài sinh mạng cô, vẫn luôn không phải. Hơn mười năm, anh từ yên lặng chờ đợi, đến khi tiến vào tính mạng của cô, tại nơi mà cô không nhìn thấy dùng một loại tư thái trầm ổn yên lặng thủ hộ.

Anh thì ra là cũng không cố ý lừa gạt, mà chỉ là am hiểu tính nhẫn nại, cùng thủ vững.

Sau đó nhân danh tình yêu, từng bước từng bước đem cô dụ đến trong lòng của anh.

"Đừng khóc..." Anh thở dài, ôm cô hôn một chút, thanh âm ôn nhu ngoài ý muốn: "Chẳng qua là cảm thấy em còn quá nhỏ, anh không có vĩ đại như vậy... Tiểu cây ớt, " anh thấp giọng gọi bằng xưng hô thân mật chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu, đôi mắt sáng quắc mơ hồ mang theo hào quang: "Em là của anh, cho nên anh mới một mực chờ nhiều năm như vậy, anh chờ em lớn lên, chờ em có thể trở thành vợ của anh, những thứ này đều là tiền đặt cược anh dùng để đổi em cam tâm tình nguyện."

"Cho nên, đừng khóc."

Thanh âm của anh trong đêm tối ôn tồn lộ vẻ vô cùng trầm tĩnh, giống như con người anh.

Mười bốn năm, anh đều đã quên tâm tình khi ẩn nhẫn đợi chờ và ước nguyện ban đầu. Cuộc nói chuyện với ông ngoại năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, còn vang lên bên tai - - nếu con thật sự yêu con bé, vậy thì chờ, chờ đến khi con có thể vì chịu trách nhiệm được chuyện của hai người, hãy đến nói yêu.

Khi đó danh tiếng hắc đạo của Trịnh gia đang thịnh, gây thù hằn rất nhiều. Trịnh Lẫm Tự mặc dù chỉ có mười hai tuổi, nhưng đã trưởng thành sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác.

Anh biết rõ, mình bây giờ, vô luận là bối cảnh hay là bản thân, Văn gia cũng khó có khả năng sẽ đem hòn ngọc quý trên tay giao cho anh.

Cho nên, anh và ông ngoại lập ước định - - mười lăm năm, anh chờ, cho đến khi anh xác định chính mình không thể không có cô và trước khi cô lớn lên, không được phép gặp cô.

...

Mia: Xôi thịt no nê nhé.