Chương 20

Chương 20

Văn Hoán Hoán cười híp mắt nhìn anh.

Thật tốt.

Có quân làm bạn ở bên cạnh.

Kỳ thật cuộc sống có bao nhiêu điều khó đây? Chẳng qua là muốn tìm một người, mỗi năm vào lúc này, sẽ nói với mình một tiếng: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ ", sau đó đáy mắt hai bên không còn thứ gì khác, ánh sao sáng chói cũng chỉ là đồ trang trí.

Mà Văn Hoán Hoán, trong ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi đã lấy được một món quà quý trọng nhất, cũng là hiếm có nhất kiếp này.

Khi khóe miệng Trịnh Lẫm Tự khóe nở nụ cười, Văn Hoán Hoán một phen nhảy vào trong ngực của anh, hoàn toàn bất chấp bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá của mình, cũng coi những người ở đây đều là vô hình.

"Cùng chúc mừng." Cô cười nhẹ ở bên tai anh, học dáng vẻ của anh cắn lên lỗ tai anh.

Anh ôm chặt cô, cười như tắm gió xuân, vẻ mặt đắc ý.

Đúng vậy, cùng chúc mừng, chúc mừng bọn họ đã có được hai bên.

Có người không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng phảng phất như ngày hôm qua kia- nam nhân mặc tây trang màu đen, thiếu nữ trong khuỷu tay, xinh đẹp như biển cả chậm rãi đi đến, dáng vẻ vô cùng kiều diễm, lại mơ hồ lộ ra sự trẻ trung.

Mà hôm nay, cũng có hai người giống vậy, đen cùng tím hoà lẫn, lúc này, cô sớm đã không phải là Cinderella e ngại rụt rè, mà là tự tin, xinh đẹp. Cô đã sớm là một công chúa chân chính.

Có tiếng âm nhạc vang lên, khúc nhạc êm ái như nước chảy, Văn Hoán Hoán cảm thấy eo của mình bị ôm chặt, cô được nam nhân trước mắt ôm vào trong ngực, nhanh nhẹn nhảy múa.

Khóe mắt quét qua một bên, ông ngoại cùng Văn Khải Hùng mắt mang nụ cười đứng ở một bên, đáy mắt là sự tán thưởng với bọn họ.

Văn Hoán Hoán càng cười vui vẻ.

Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc kia vang lên ở bên tai, Trịnh Lẫm Tự chỉ cảm thấy lúc này... đúng là không dễ dàng gì mới có được.

Được giai nhân như vậy, không còn gì tiếc nuối.

Nhảy hết một điệu đầu tiên, bọn họ còn ôm nhau đứng trong trung tâm sàn nhảy chậm rãi khiêu vũ, có một nhân viên phục vụ đi đến nói nhỏ với Trịnh Lẫm Tự vài câu, đôi mắt Trịnh Lẫm Tự chợt lóe sáng, nhưng vẫn lập tức dắt tay trong ngực người tới bên cạnh sàn nhảy.

"Làm sao vậy?" Văn Hoán Hoán nhìn hộp lễ vật trong tay nhân viên phục vụ kia.

"Lễ vật." Trịnh Lẫm Tự nhẹ vuốt khóe miệng của cô, có một ít son dính vào lòng ngón tay, anh duỗi lưỡi liếʍ qua, là vị đào ngọt ngào.

Văn Hoán Hoán phỉ nhổ hắn một cái, bởi vì hưng phấn mà mặt đỏ lên vô cùng xinh đẹp, cô đưa tay nhận lấy hộp lễ vật, còn tưởng rằng là anh cho mình một kinh hỉ, nhưng không ngờ đến, phần lễ vật này lại có nguồn gốc từ người không kịp đến để chia xẻ hạnh phúc với mình kia.

Bìa mặt sạch sẽ, dùng đôi cánh thiên sứ màu trắng để trang trí, Văn Hoán Hoán thoáng cái liền biết người tặng lễ vật này là ai.

Hốc mắt có chút ướŧ áŧ, dùng dùng sức chớp để ngăn lại, ngón tay trân trọng vuốt ve mỗi một tấc tấm bìa mà không biết bộ dáng của mình đã bị Trịnh Lẫm Tự thu hết vào đáy mắt.

Mở tập tranh phác họa ra, tờ thứ nhất là mấy chữ thư pháp Long Phi Phượng Vũ, nét chữ quen thuộc, phần đuôi mang theo ngạo khí từ đầu bút lông, nội dung chỉ có bốn chữ, giống như những năm trước chưa từng thay đổi qua- sinh nhật vui vẻ.

"Cảm ơn." Văn Hoán Hoán cười quay đầu lại.

Trịnh Lẫm Tự dùng ngón tay phất qua khóe mắt cô: "Không cần cám ơn anh, cũng không phải là anh tặng."

Cô không nghe ra mùi dấm trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.

Đáy lòng, thích nhất hai người, tặng cho mình thích nhất lễ vật.

Trịnh Lẫm Tự ghen, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, bởi vì khóe miệng vừa rồi sung sướиɠ mà nhếch lên vẫn còn chưa bình phục lại. Sàn nhảy bên kia, Kỷ Nhược Bạch lần đầu mời bạn gái khiêu vũ dẫn tới bữa tiệc sinh nhật này sẽ lại một kỷ niệm đáng nhớ, trong ngực Kỷ Nhược Bạch ôm một thiếu nữ, vẻ mặt thiên chân vô tà, bước chân thậm chí còn theo không theo kịp Kỷ Nhược Bạch, cứ mỗi ba bước nhất định sẽ giẫm lên đôi giày da màu đen kia một cước.

Nhìn lại tiểu nữ nhân bên cạnh, vẻ ngây thơ hoàn toàn không kém hơn vị kia nhà lão Tứ là mấy, không khỏi sinh lòng rung động.

Đoạt lấy tập tranh cướp đi toàn bộ sự chú ý của cô, Trịnh Lẫm Tự một phen kéo cô qua, ôm sát eo của cô, cúi đầu xuống.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cánh môi mềm mại của cô dụ dỗ anh không khỏi nghĩ muốn xâm nhập hơnnữa, hơn nữa...

Hai bên đều người có chú ý, cho nên khi Trịnh Lẫm Tự làm ra hành động này, chung quanh đều ồ lên.

Ông ngoại cười ha ha.

Văn Khải Hùng mặc dù không thể hiện vẻ mặt gì, nhưng ánh mắt lại hiển lộ tâm tình của ông.

Văn Hoán Hoán chỉ có thể níu chặt vạt áo sau của anh mới có thể làm cho mình không đến mức té xuống, phần eo mềm dẻo bị anh siết chặt khiến cô có chút đau, nhưng lại thấy ngọt ngào, "Nóng vội như con khỉ, " giữa môi lưỡi giao triền giao triền khẽ khiển trách một tiếng, sau đó mềm mại giao hòa cùng hắn.

Trên sàn nhảy, một đôi bích nhân bị ngăn cách khỏi náo nhiệt bên ngoài, trong mắt của hắn chỉ có cô nàng ngốc nghếch của mình, mà cô gái trong lòng thì tràn đầy khẩn trương, tim đập mạnh, bước chân càng loạn nhịp hơn.

Ngoài sàn nhảy, anh ôm lấy cô, đôi môi càng hàm mυ"ŧ sâu, cô ngang ngược cắn anh, đáp lại trong im lặng.

Trong đêm tối, nam nhân giận đỏ mắt phẫn nộ tàn sát bừa bãi, nhưng khi chạm đến đến vẻ mặt không sợ hãi cô cô gái, lại thoáng hiện lên một tia chân tình;

Trong đám khách khứa ồn ào, có người ảm đạm thất ý, nhớ tới nữ nhân đáng giận ở nơi xa mà mình không với tới kia, đáy lòng phẫn hận, đau đớn từ mười ngón tay lan đến đáy lòng, sau đó uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Cũng có người trợn tròn mắt ngủ trên tấm phảng cứng ở bộ đội, thần sắc lạnh lùng, nhắm mắt suy tư.

Tình yêu, là một trò chơi giày vò, nhưng chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể đem loại hành hạ này trở thành một loại trò chơi ngọt ngào chỉ giành cho hai người.

Có gì khó đâu? Cả cuộc đời của một người, nếu có thể tìm được một người có thể như thế phù hợp với con tim của mình như vậy, một khi bắt lấy, mặc dù gây thống khổ cho nhau, cũng không thể buông tay của đối phương ra.

Dạ tiệc, cuối cùng có lúc kết thúc.

Chẳng qua tiếng chuông báo 12 giờ của cô, có lẽ vĩnh viễn sẽ không vang lên.

Văn Hoán Hoán đeo vẻ mặt đỏ rực, cùng Trịnh Lẫm Tự đứng ở cửa chính hội trường tiến khách. Cười hì hì nhìn bọn họ cũng có, ẩn hàm ghen tị cũng có, nhưng cô đã không còn quan tâm nữa, thân thể có hơn phân nửa đều ỷ ở trong lòng anh, mí mắt trầm xuống, là một loại an tâm mệt mỏi.

Ông ngoại cùng Văn Khải Hùng đi ra cuối cùng, cả đám sư huynh đệ đều được mời đi theo, đều nhìn thấy màn thân mật làm cho người ta đỏ mắt tai nóng kia. Ai cũng được ăn uống no đủ, có người anh em tốt thậm chí còn làm càn trước khi đi vỗ vỗ bả vai Trịnh Lẫm Tự, Trịnh Lẫm Tự chỉ cười đón lấy từng cái.

Dĩ vãng Tiêu Hoàn rất ít khi gặp qua dáng vẻ bình dị gần gũi của Trịnh Lẫm Tự như thế. Ở bên ngoài hoặc là ở công ty, mặc dù anh đều tỏ ra vô hại, nhưng là khi tiếp xúc với người khác, luôn là hữu lễ xa cách, chưa bao giờ thấy giống như bây giờ, ngay cả đuôi lông mày đều mang theo vui vẻ.

Người nào đó không ôm được nữ nhân nhìn Đại ca cùng lão Tứ nhà mình âm thầm đấm ngực nói trong đáy lòng - - không cho phép tại trước mặt người đàn ông độc thân khoe khoang hạnh phúc! Ta muốn kháng nghị! Kháng nghị!

Văn Hoán Hoán cũng không biết Trịnh Lẫm Tự nói cái gì với ông ngoại và cha, tóm lại đợi đến lúc cô có chút thanh lúc, chung quanh đã trống rỗng, không còn một ai.

Rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của hai bên, cô tựa vào l*иg ngực của anh, tiếng tim đập trầm ổn từng phát từng phát đập vào màng nhĩ, vừa định ngẩng đầu, đa bị Trịnh Lẫm Tự ôm ngang bế lên.

Cô kinh hômột tiếng, quyến rũ suy nghĩ vừa định hỏi anh muốn làm gì, lại bị anh dồn dập chặn miệng.

Có cái gì đó không đúng, hô hấp của anh có chút dồn dập, thậm chí mang theo đè nén, lực đạo ôm lấy cô áp vào bộ ngực mình gần như muốn đem cô khảm tiến vào trong máu thịt của anh.

Vừa cuồng mυ"ŧ môi cô vừa bước về phía thang máy chuyên dụng, Văn Hoán Hoán thấy anh có chút thô bạo ấn nút thang máy, chỉ chốc lát sau thang máy mở ra, anh ôm cô xông vào.

Ngọn đèn màu vàng sáng, đè nén hô hấp thô trọng xuống, anh hôn càng ngày càng nồng nàn, làm cho Văn Hoán Hoán cảm thấy mình... Càng say.

Tay, như rắn xoa lên bả vai rắn chắc của anh, cách vải vóc cũng có thể cảm giác được tư thế cực kỳ mang tính xâm lược của anh, nhịn không được ưm một tiếng. Anh dừng lại, hai đôi môi kéo ra mang theo sợi tơ bạc, mắt của anh sáng ngời như được nước rửa qua, mang theo ham muốn nồng đậm. Cô càng rung động lợi hại, anh dùng một tay đem cô giam càm ở trên vách tường, không để cho chân của cô chạm đất chút nào, một bàn tay để trống lấy điện thoại ra, bấm một một dãy số ngắn liền hét lên với bên kia: "Tắt màn hình giám sát thang máy đi!"

Cô bị tiếng gầm nhẹ của anh khiến cho giật mình, say rượu khiến du͙© vọиɠ càng thêm thâm hậu, cô nháy mắt, nhìn theo hầu kết đang nhấp nhô của anh, nhịn không được đυ.ng lên đi nhẹ nhàng liếʍ một chút.

Thân thể Trịnh Lẫm Tự vô cùng chấn động, trong khi anh lại lần nữa tàn át bừa bãi như mưa to gió lớn, Văn Hoán Hoán chỉ nghe được một câu: "Đêm nay, em trốn không thoát đâu.", sau đó chính là bị đoạt đi hô hấp như công thành chiếm đất.

Tay của anh nóng như mang theo lửa, từ chỗ hở sau lưng thô bạo xé ra một cái vết nhỏ, tay từ chỗ kia len lỏi vào, nắm một bên đầy đặn mềm mại. Anh nặng nề xoa nắn, khiến cô hô hấp không thoải mái, khẽ há mồm dồn dập thở gấp, chỉ cảm thấy bộ ngực trướng đau khó chịu, nơi bị anh xoa nắn nặng trịch, nhưng tựa hồ càng thêm trống rỗng.

Ting một tiếng, thang máy đến lầu cao nhất, chỗ đó chỉ có một gian phòng, là nơi Trịnh Lẫm Tự nghỉ ngơi sau khi xã giao, chiếm cứ cả một tầng.

Từ cửa thang máy nhìn sang, vải vóc vướng víu màu tím tan nát dưới đất, hai người từ cửa thang máy đi vào phòng ngủ chính cũng hao tốn không ít thời gian. Khi đè ép cô lên khung cửa, ngón tay của anh đã sít sao đẩy vào chỗ nhạy cảm của nàng, ngày càng xâm nhập, cô mở miệng kêu thét lên, thân thể run rẩy lợi hại.

Ý thức bay xa, cô dùng hai tay cầm mặt anh, híp mắt cẩn thận quan sát. Anh bởi vì ẩn nhẫn mà cắn chặt răng khiến cho cái cằm vô cùng gợi cảm, trên thân hai người rõ ràng đều có mồ hôi, nhưng chỉ có anh có thể ưu nhã ung dung trước sau như một,. Giống như bây giờ, trên mặt anh là vẻ mặt muốn uốt cô vào bụng, vẻ mặt cô chưa bao giờ thấy qua.

Cô tin tưởng mình là người đầu tiên nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt này.

Đúng như cô biết rõ, người có thể làm cho anh mất khống chế, chỉ có mình.

Thô lỗ đạp cửa ra, cô bị anh đẩy ngã lên trên chiếc giường mềm mại, thân thể còn chưa kịp bắn lên, đã bị anh chặt chẽ áp dưới thân thể hôn cuồng nhiệt.

Cô hừ hừ, có chút bất an, cho nên liền khó chịu đá chân: "Đêm nay... Không quay về, không có vấn đề gì sao..."

Anh bắt lấy đôi chân không an phận của cô, bởi vì vừa rồi lễ phục đã bị anh xé nát, bắp đùi trắng mịn của cô lúc này trần trụi, mới đạp mấy cái như vậy, anh đã bị đạp ra một thân hỏa.

"Đêm nay, anh sẽ không để em trở về, " âm thanh khàn đυ.c của anh vang ở trước ngực của cô, trong khi nói chuyện, anh khẽ cắn cách áo ngực, cô liền tinh tế rung động, "Em còn chưa có mở quà..."

"Lễ vật gì..." Cô mơ màng nói.

Ngang lưng bị một lực ôn nhu nâng lên, cô hoảng hốt đưa hai tay ôm cổ anh, trong ánh mắt sáng ngời của anh, lễ phục bị xé nát, cô cảm thấy được chính mình đang từng điểm từng điểm bị tách ra, hoàn toàn bại lộ, không hề che lấp. "Anh." Anh nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch không buông tha mỗi một tấc da thịt xinh đẹp trước mắt, "Anh là quà sinh nhật của em."

Lớn nhất, và là duy nhất.

...

Mia: Ồ, mấy chương sau mới đc ăn cỗ nhé, ăn đồ tráng miệng trước đi ^^