Chương 19

Chương 19

Mẹ Trịnh Lẫm Tự là một người phụ nữ có dáng vẻ ôn hòa yên lặng, tuổi đã hơn bốn mươi, mắt của bà cũng đã như những lão nhân khác, có vẻ cơ trí nhìn thấu hết thảy mọi chuyện.

Hơn nữa Văn Hoán Hoán phát hiện một sự kiện, đôi môi của Trịnh Lẫm Tự giống mẹ.

Hơi mỏng, nhưng lại lộ ra màu hồng tự nhiên mê người.

Hơn nữa khí chất cũng rất giống nhau.

Văn Hoán Hoán đã gặp qua dáng vẻ khi anh bày mưu nghĩ kế làm việc, khi đó Trịnh Lẫm Tự giống cha hơn, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm cùng nhất định phải được, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày, thì anh càng giống mẹ - - lười nhác, tùy tính.

Thấy Trịnh Lẫm Tự cầm tay Văn Hoán Hoán xuất hiện ở cửa, Cảnh Nguyệt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, từ lúc Trịnh Bác Dương gặp qua Văn Hoán Hoán ngày nào đó, ông cũng đã gọi điện thoại cho bà, mặc dù không tình nguyện nhận, nhưng mà không trốn được.

Dù cho Trịnh Bác Dương đã đáp ứng cả đời không gặp lại nhau, nhưng lại thường xuyên gọi điện thoại đến, chuyện vụn vặt hằng ngày, ông nhất định muốn chia xẻ với bà, chỉ là bà đáp lại rất lãnh đạm, thường thường đều là tẻ ngắt chấm dứt cuộc hội thoại.

"Tiến đến ngồi đi." Cảnh Nguyệt chỉ cần ở đây không có Trịnh Bác Dương bên cạnh đều rất dễ dàng ở chung, bà khẽ nở một nụ cười, mang theo sự ôn nhu điềm đạm nho nhã của cô gái Giang Nam, ánh mắt thì bất động thanh sắc đánh giá vị cô nương trước mắt này.

"A di tốt." Văn Hoán Hoán có vẻ có chút co quắp, nhưng được Trịnh Lẫm Tự nắm tay, không đầy một phút đã không có khẩn trương như ban đầu.

Phòng ốc bố trí cùng nhà của người Italy bình thường cũng không cái gì bất đồng, lớn nhỏ vừa phải, mặt tiền hướng về biển rộng, vườn hoa đằng sau chiếm diện tích rộng hơn phòng ốc, hoa cỏ được cẩn thận chăm sóc thể hiện sở thích của chủ nhân.

Ghế sô pha thoải mái màu trắng, Văn Hoán Hoán mới đến khó tránh khỏi có chút tò mò, nhìn trái nhìn phải xem một chút, Cảnh Nguyệt bưng chén sứ thủy tinh lên, rót cho hai người bọn họ một ly trà hoa cúc, mùi thơm ngát nhàn nhạt ấm áp tràn ngập cả phòng, xua tan sự thnah lạnh trong căn phòng: "Lần đầu tiên tới Italy sao?"

Văn Hoán Hoán gật đầu, nhấp một ngụm trà, ánh mắt sáng lên: "Uống rất ngon!"

"Đây là trà hoa cúc, hoa non, cho nên khi pha rất thơm." Cảnh Nguyệt khép lại vạt áo choàng màu trắng ngà, ngồi xuống một bên ghế sofa, khóe mắt quét qua ánh mắt Trịnh Lẫm Tự sủng ái nhìn Văn Hoán Hoán, Cảnh Nguyệt cười nheo mắt, "Có rảnh có thể đến chơi nhiều một chút, bảo Lẫm Tự dẫn cháu đến."

Văn Hoán Hoán nghe ra được lời nói của Cảnh Nguyệt chứa đầy hàm ý, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng hồng, Trịnh Lẫm Tự vẫn cười nhàn nhạt như cũ, chỉ là đuôi lông mày đã dính vào vài phần trong sáng.

"Lẫm Tự chưa bao giờ dẫn cô gái nào tới đây, Tiểu Thần cũng phải chết mài nát phao mới có thể tới gặp gặp ta, vài đứa khác thì càng khỏi cần phải nói." Cảnh Nguyệt mặc dù ở nước ngoài, nhưng đối với các mối giao tế của con trai vẫn rất rõ ràng, Ngũ huynh đệ của Trịnh thị không làm gì sẽ tới nơi này thăm bà, Cảnh Nguyệt đều biết họ, "Hoán hoán, đây mới thật sự là chuyện không dễ dàng, hãy quý trọng thật tốt."

"Vâng, cháu sẽ." Văn Hoán Hoán lặng lẽ nắm tay Trịnh Lẫm Tự, gật gật đầu.

Trịnh Lẫm Tự nhìn về phía mẫu thân, khóe miệng khẽ dãn ra, Cảnh Nguyệt cũng cười.

Lại tán gẫu trong chốc lát, Cảnh Nguyệt lên lầu, Trịnh Lẫm Tự liền mang theo Văn Hoán Hoán đi thăm quan khắp nhà, nơi này bị bố trí rất tinh diệu, mỗi chi tiết đều được trang trí thành cảnh tượng làm cho người ta thư thái, Văn Hoán Hoán lần nữa tự đáy lòng bày tỏ tán thưởng vị mẹ chồng tương lai này.

"Em không làm được như vậy đâu, không phải là người có cùng một loại tính tình." Trịnh Lẫm Tự trêu ghẹo cô, biết rõ tính tình của cô là không làm được những thứ chuyện cần sự tinh tế này, tất nhiên bị trêu chọc một phen.

"Hừ! Không sợ, mẹ anh yêu thích em!" Nhắc tới điểm này Văn Hoán Hoán rất là đắc ý.

"Tất nhiên, " Trịnh Lẫm Tự ôm lấy cô từ từ đi về phía vườn hoa, "Có thể hợp nhãn đứa con trai có ánh mắt độc đáo của bà, sao có thể tệ được."

Văn Hoán Hoán khóc lóc om sòm, Trịnh Lẫm Tự ôm chặt cô, tiếng cười thấp trầm tràn ngập khắp đình viện. Cảnh Nguyệt từ trên lầu đi xuống, cầm trong tay một cái hộp lễ vật màu lam đứng hồi lâu, nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự quay đầu lại mới mỉm cười đi tới, cầm hộp quà trong tay đưa cho Văn Hoán Hoán.

"Nghe Lẫm Tự bảo hôm nay là sinh nhật của cháu, bác không có gì có thể tặng, cái này cháu cầm tạm đi." Văn Hoán Hoán mở ra, bên trong có một bộ vòng tay cùng dây chuyền phỉ thúy nạm ngọc thạch, nhìn tỉ lệ cũng biết là hạng thượng phẩm, "Bác biết rõ nếu Lẫm Tự không nhận định cả đời, nó chắc chắn sẽ không dẫn cháu tới gặp ta. Bộ trang sức này sớm muộn gì cũng phải tặng, cháu hãy nhận lấy đi."

Trịnh Lẫm Tự thấy Văn Hoán Hoán cắn môi không biết làm sao, nhịn không được xoa bóp cái mũi nhỏ của cô, đưa tay cầm lấy cái vòng ngọc đeo vào cổ tay phải của Văn Hoán Hoán: "Anh đã đặc biệt dẫn em đến gặp mẹ chồng tương lai này để đòi lễ vật đấy, còn già mồm."

Văn Hoán Hoán nện cho anh một cái, bị anh cầm ngược áp vào ngực, ngón cái vuốt ngọc thạch, cười nói: "Ừm, rất đẹp." Anh ôn nhu cười, nhìn về phía Cảnh Nguyệt, "Cảm ơn, mẹ."

Bộ trang sức Ngọc Thạch Cổ này là đồ cưới từ lúc ngoại tổ mẫu của Cảnh Nguyệt lưu lại, liên tục truyền qua ba đời người, niên đại rất xưa, để dưới ánh mặt trời thậm chí có thể phản chiếu ra một mảnh nhẵn nhụi màu đỏ như máu. Cảnh Nguyệt nghĩ nó nhất định là đã nhận định người trước mắt này, mới đến Italy, sau đó liền cảm thấy rất thoải mái.

Bà vẫn sợ cuối cùng con của bọn họ cũng sẽ trở nên giống như cha của nó, nhưng không phải vậy, nó là nó, là Trịnh Lẫm Tự, nó lựa chọn một loại cách sống làm cho tất cả mọi người có thể tiếp nhận, thành một nam nhân càng cường đại hơn cha nó, cũng tìm được một nữ nhân có thể hiểu được nó hơn cả bà.

Ánh mắt từ ái xoay quanh ở trên thân hai người, đáy mắt Cảnh Nguyệt là một mảnh bình yên tinh khiết.

Chơi một ngày, lúc lên phi cơ đã là năm giờ chiều.

Mắt thấy sắp phải phải ly khai hòn đảo nhỏ xinh đẹp này, Văn Hoán Hoán nhìn Cảnh Nguyệt một thân váy liền áo cùng áo choàng đứng ở chỗ không xa, không khỏi cảm thấy không thôi.

"Chúng ta sẽ còn trở lại, " Trịnh Lẫm Tự vuốt ánh mắt của cô, thanh âm vang lên trên đỉnh đầu, "Tiếp theo, dùng thân phận con dâu đến, bà nhất định càng cao hứng."

Văn Hoán Hoán chu miệng lên, cuối cùng vẫn "Ừm" một tiếng.

Thời gian ngắn ngủi, vui vẻ cũng sẽ vội vã trôi qua, nhưng chỉ cần hai bên còn cùng một chỗ, hạnh phúc cũng sẽ không rời xa.

Cánh quạt vỗ gió biển Italy chậm rãi dâng lên, Văn Hoán Hoán nhìn một mảnh màu lam mù mịt phía dưới, đáy lòng yên tĩnh như được nước biển rửa qua.

Tái kiến, Italy.

Phi cơ trực thăng dừng ở tầng cao nhất của khách sạn Trịnh thị.

Văn Hoán Hoán được Trịnh Lẫm Tự đưa đến một gian phòng, trên tay cầm lấy một bộ lễ phục màu, trên mặt không có nhãn hiệu gì.

Mặc xong, cứ như đã hẹn giờ sẵn, có nhân viên phục vụ cung kính mời thợ trang điểm riêng của Trịnh thị vào phòng, giúp Văn Hoán Hoán làm một kiểu búi tóc đơn giản mà độc đáo, trang điểm trang nhã.

Chuyện tiệc sinh nhật vẫn là sau khi lên máy bay Trịnh Lẫm Tự mới nói với mình, mặc dù chơi một ngày, nhưng tổ chức sinh nhật vẫn phải có, anh là muốn cho hôm nay trở thành một ngày mà cả đời cô đều khó có thể quên.

Cốc cốc!

"Vào đi." Văn Hoán Hoán thấy thợ trang điểm định đeo khuyên tai, suy nghĩ một chút, nói với thợ trang điểm sau lưng: "Tôi có thể thay bộ trang sức này hay không..."

"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!" Cửa mở ra,Từ Nhan Tịch mặc một thân lễ phục màu sâm banh giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn chạy vào phòng, thấy Văn Hoán Hoán kinh ngạc nhìn mình, cười ha ha: "Vớ vẩn, hôm nay trôi qua rất thoải mái đúng không!"

"Sao cậu lại tới đây? Người trong nhà biết không?" Văn Hoán Hoán xấu hổ đỏ mặt, gấp rút nói sang chuyện khác.

"Vẫn là đại ca tốt nhất, chỉ cần thoáng kính nhờ vài câu anh trai của mình liền thả người!" Từ Nhan Tịch chợt thấy thợ trang điểm đeo bộ phỉ thúy ngọc thạch cho Văn Hoán Hoán, mắt lập tức nhìn thẳng, "Trời! Bộ trang sức này phải bao nhiêu tiền a! Xem tỉ lệ này? !"

Từ Nhan Tịch từ nhỏ lớn lên trong đại gia tộc ở thành phố B, tất nhiên có nhiều am hiểu về bảo thạch ngọc khí, nhưng chỉ cần nhìn viên bảo thạch kia, cô đã cảm thấy choáng váng đầu.

"Đây là mẹ Lẫm Tự tặng cho mình." Văn Hoán Hoán có chút thẹn thùng.

"Hai người cũng quá nhanh rồi đó!" Từ Nhan Tịch thập phần hâm mộ ghen ghét nằm lỳ ở trên giường nhìn Văn Hoán Hoán bị loay hoay, nghĩ đến tên xú nam nhân kia, ánh mắt không khỏi bịt kín một mảnh ảm đạm.

"Này!" Thấy Văn Hoán Hoán mím môi cười khổ, bàn tay Từ Nhan Tịch giơ ra, lễ vật trên tay liền ngã văng ra ngoài, thấy Văn Hoán Hoán muốn mở ra, vội vàng nháy mắt ngăn lại: "Hiện tại không được mở ra đâu! Phải đợi đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn hai người mới được mở ra, bảo đảm có ngạc nhiên mừng rỡ!"

"Vật gì chứ? Thần bí như vậy?" Văn Hoán Hoán mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn cất hộp quà nhỏ đó đi.

Văn Hoán Hoán cùng Từ Nhan Tịch vào hội trường yến hội.

Năm thiếu gia của Trịnh thị hôm nay tới ba người, nghe Từ Nhan Tịch nói Ngũ thiếu Ngôn Lệ bởi vì quân đội có việc cho nên chỉ đưa lễ vật tới.

Văn Hoán Hoán gật đầu, đối với vị Ngôn đại đội trưởng thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia cô có chút tò mò. Nghe Chiêm Ngộ Thần từng nói qua, hắn đã từng ở trong đội đặc chủng một thời gian dài, cho nên một thân thuật cận chiến có thể nói là bảo vật của bộ đội, rất nhiều đoàn quân muốn có hắn, nhưng Ngôn Lệ lại lựa chọn ở trong đội đặc chủng tại thành phố C huấn luyện một đội lính nhỏ gọi là Binh Trung Chi Vương.

Nếu có thể, Văn Hoán Hoán nhất định tìm Ngôn Lệ đánh thử một trận.

Kỷ Nhược Bạch hôm nay mặc một bộ tây trang màu đen lạnh nhạt, có vẻ cả người càng thêm lạnh như băng không muốn ai đến gần, nhưng bên cạnh lại có một cô gái nhỏ có dáng dấp ngọt ngào nhảy lộc cà lộc cộc, nếu không phải vài lần Kỷ Nhược Bạch không thể nhịn được nữa đem người bắt bớ trở về bên cạnh mình, Văn Hoán Hoán quả thực không thể tin tưởng đó là bạn gái của băng sơn Tứ thiếu gia.

Tiêu Hoàn trước sau như một một thân một mình, cười nói tiếp đãi khách khứa khắp nơi, một bên là tên nam nhân ngựa đực mặc tây trang màu trắng, ánh mắt nhíu lại, cực kỳ sắc bén bắt được người nào đó bên cạnh Văn Hoán Hoán, Văn Hoán Hoán cảm nhận được Từ Nhan Tịch ưỡn thẳng lưng sống tung ánh mắt khıêυ khí©h chào đón, không khỏi cười thán dưới đáy lòng: đôi oan gia này.

Văn Hoán Hoán đứng tại đầu bậc thang, trong phút chốc tiếng âm nhạc đình chỉ, Trịnh Lẫm Tự một thân tây trang màu đen nhanh nhẹn bước tới.

Trịnh Lẫm Tự chỉ liếc mắt một cái liền quét đến cô gái nhỏ đứng ở một bên ẩn núp hào quang của mình, thấy cô đeo bộ trang sức phỉ thúy kia ở trên người, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong ánh mắt của mọi người anh đi đến trước mặt Văn Hoán Hoán, nói với Từ Nhan Tịch: "Giao cho anh đi."

"Nhiệm vụ của ta kết thúc!" Từ Nhan Tịch mị hoặc cười một tiếng, một mái tóc đen thẳng dài hất lên, trốn ở bên cạnh, nhưng không lâu sau Chiêm Ngộ Thần cũng đã biến mất.

Nhưng bây giờ, không có ai chú ý đến chuyện khác, chỉ có hai người tđứng dưới những ngọn đèn lấp lánh, một tuấn lãng lỗi lạc, trên người tản mát ra vẻ ấm áp chỉ có cô gái trước mắt mới có thể tiếp cận; một kiều mị đáng yêu, làn váy màu tím phảng phất có thể tiến vào trong lòng của người ta.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Anh nhẹ nhàng chấp tay cô lên, thanh âm không lớn, lại có thể làm cho người đang ngồi nghe được rõ ràng tường tận.

Ở đây có nữ nhân thấy ảm đạm, có người tán thưởng, đều là vì một đôi bích nhân này.

...

Mia: Chương sau có thịt nhá, há há ^^!