Chương 18

Chương 18

Lần này đến lượt Văn Hoán Hoán đỏ mặt: "Không biết xấu hổ!"

"Hừ! Coi như là đại ca, hiệu suất làm việc cũng không cao bằng nam nhân nhà ta." Từ Nhan Tịch thập phần kiêu ngạo trong chuyện này.

"Cẩn thận tinh tẫn nhân vong!" (tinh tận người mất, ý là miệt mài quá độ)

Văn Hoán Hoán gõ chữ xong kiên quyết gửi đi.

Ai nói cô chưa từng ăn thịt? Chỉ là...Chỉ là thiếu bước cuối cùng mà thôi.

Hồi tưởng lại mỗi một bàn trước đây, tựa hồ ddeuf là củi khô bốc lửa thiếu chút nữa đã bị ăn, nhưng thường thường cứ đến phút chót là anh đều có thể dừng lại.

Mặc dù không muốn nhưng đối với chuyện này Văn Hoán Hoán vẫn cảm thấy có chút thất bại.

"Mắng chửi gì vậy?" Sau lưng có một thân thể ẩm ướt dán lên, lộ tai đỏ lên, một vị mới vừa tắm xong còn ướt nhẹp cắn viền tai của Văn Hoán Hán, ngậm mυ"ŧ khıêυ khí©h.

Bởi vì vừa tắm rửa xong mang theo sự ẩm ướt làm cho toàn thân Văn Hoán Hoán nóng lên, nghĩ đến chủ đề nói chuyện phiếm vừa rồi, Văn Hoán Hoán vội vươn tay tắt màn hình máy tính, Trịnh Lẫm Tự ở sau lưng nhíu mày lại, l*иg ngực để trần đè ép lên cô, hai tay vòng ra trước chống lên bàn, bao vây cô vào trong ngực: "Hử? Có tật giật mình?"

"Không có đâu!" Văn Hoán Hoán lấy can đảm gào lên, nghiêng đầu mới phát hiện Trình Lẫm Tự cách minhg quá gần, tầm mắt từ từ đi xuống, mặt Văn Hoán Hoán dần dần xung huyết đỏ bừng lên.

Toàn thân Trình Lẫm Tự còn chưa lau khô hết bọt nước, lộ ra một vòm ngực quyến rũ, mức độ hấp dẫn kia đã vượt qua khỏi phạm vi mà Văn Hoán Hoán có thể chấp nhận được. Nửa người dưới của anh chỉ quấn mọt chiếc khăn tắm màu trắng, cả người vừa toát ra vẻ mị hoặc vừa nguy hiểm.

"Em còn tiếp tục nhìn xuống như vậy..." Trịnh Lãm Tự tận lực hạ thấp giọng, thấy cô xấu hổ ngẩng đầu, anh chuẩn xác ngậm chặt lấy môi cô, thấy cô chỉ nhìn mình lom lom, liền xấu xa cầm tay cô đưa đến chỗ tiểu đệ đệ của mình.

Cô cắn môi của anh, cố giãy giụa. Nhưng Trịnh Lẫm Tự cũng không quan tâm, lực đạo trên tay không để cho cô có thể kháng cự, cách khăn tắm bị cô đυ.ng chặm vào, cổ họng Trịnh Lẫm Tự động đậy, kéo tay cô từ từ vuốt ve.

Anh giống như rất vui mừng khi thấy sự thành công, hôn chiếc tai nhỏ xinh đã đỏ ửng lên của cô, vuốt ve làm không biết mệt. Dùng cánh tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve xương sống của cô, chỉ chốc lát sau cô đã mềm oặt ở trong ngực anh.

"Quá giảo hoạt...Lại dùng mỹ nam kế!" Văn Hoán Hoán kháng nghị trong lúc mơ hồ, Trịnh Lẫm Tự liền giật mình, vì vấy đáy mắt càng hiện lên vui vẻ.

Cho đến khi anh phóng thích được du͙© vọиɠ phải đè nén ra, Văn Hoán Hoán dưới ánh mắt vẫn chưa thỏa mãn của anh trốn vào trong toilet, tự nhận thấy hoàn cảnh bây giờ sắp mất không chế, liền thừa cơ đi rửa tay trốn ở bên trong không chịu ra.

Trịnh Lẫm Tự tự mình dọn dẹp một chút, đè nén sự vui vẻ đi gõ cửa, thấy người nào đó bi phẫn muốn chết lâm trận bỏ chạy liền cố nín cười hỏi: "Thèn thùng sao?"

"Anh hát khúc khải hoàn!" Cô gái nhỏ nổi đóa, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Không ca khúc khải hoàn," ai biết Trịnh Lẫm Tự lại có tâm tình thật tốt điên khùng cùng nàng.

"Trịnh Lẫm Tự! Anh rất đáng ghét!"

Phịch một tiếng, Văn Hoán Hoán tức giận mở cửa phòng tắm ra, thấy Trịnh Lẫm Tự thoải mái nhàn nhã dựa ở trên vách tường, lập tức giận trừng một cái.

Nhưng đôi mắt ngập nước của cô thực sự không có chút lực uy hϊếp nào, Trịnh Lẫm Tự cười kéo cô vào lòng, nhẹ hôn lên mắt cô, thấy cô không phối hợp, dứt khoát lấy tay nhốt chặt áp cô lên trên giường, giữ không cho cô nhúc nhích.

"Em còn tiếp tục ngọ nguậy nữa, anh liến vác súng thật đạn thật ra trận đấy." Trình Lẫm Tự nhàn nhạt nói một câu liền thành công khiến cô an tính lại, đánh cai mông nhỏ của cô, sau đó ôn nhu ôm cô mè nheo: "Hoán Hoán, hôm sinh nhật của em, hãy ở cùng anh nhé."

Lúc này văn Hoán Hoán mới nhớ tới chuyện đó.

"Dựa vào cái gì?" Giọng nói của cô rất bất thiện.

"Dựa vào việc anh là người đàn ông của em." Anh cắn môi dưới của cô, hai người lại vui đùa ầm ỹ trong chốc lát rồi mới ổn định lại.

"Anh định... Tại sao phải ở cùng em?"

Sinh nhật của người nhà họ Văn rất đơn giản, bình thường đều là ăn một bát mỳ trường thọ coi như xong, bất luận già trẻ nam nữ đều vậy. Trước kia sư huynh cũng sẽ có chuẩn bị quà cho cô, nhưng năm nay...

Là lần đầu tiên sau khi bọn họ ở chung cùng trải qua sinh nhật.

Không thể chối bỏ là cô có chút mong đợi.

Mỗi lần có liên quan đến anh cô đều mong đợi, mong đợi người nam nhân này xem có thể cưng chiều cô đến đâu.

Anh có thẻ vì cô làm đến mức nào, cô thật sự rất tò mò.

"Ùm... Bí mật," Trịnh Lẫm Tự lười biếng dựa vào người cô, vẻ mặt giồng như một con sư tử lười nhác, ôn thuận nhưng không thiếu sự nguy hiểm, nhưng vế sau không có hiệu quả với người trong ngực, "Bảo đảm phu nhân sẽ hài lòng."

"Ai là phu nhân của anh chứ?"

"Áp đáp lời thì là người đó."

"Xảo quyệt!"

"Gọi lão công..."

"Hừ! Anh nằm mơ đi..."

...

Thời tiết vào tháng mười ở Italy có vẻ lạnh.

Vừa xuống máy bay, Văn Hoán Hoán liền kêu to một tiếng, không khí tươi mát tràn đầy phế phủ.

Một cái tay giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, Văn Hoán Hoán cảm nhận được sự thoải mái của Trịnh Lẫm Tự, từ khi bước chân đến mảnh đất này liền có.

Bởi vì nơi này là vương quốc của anh.

Ở Italy không ai không biết đến cái tên Trịnh Lẫm tự này, anh nắm giữ bao nhiêu quyền sinh sát ở Italy. Dù không thấy người, cũng không ai dám đυ.ng chạm đến.

Sáng sớm hôm nay, sau khi được ông ngoại và cha cho phép, Trịnh Lẫm Tự dẫn cô trở về đại trạch (nhà lớn, chính), trực tiếp lên máy bay riêng sang Italy. Tận đến một khắc khi lên máy bay Văn Hoán Hoán mới hoàn toán tỉnh táo lại.

Tay phải bị Trịnh Lãm Tự cầm, cô tựa vào ngực anh, đằng sau là một đám người áo đen xuất hiện từ khi họ bước chân vào mảnh đất này liền theo sát, nhưng Văn Hoán Hoán đã tành thói quen.

"Đây là đảo Sicilian." Trịnh Lẫm Tự híp mắt nhìn về phía trước, ở Ita ly vào mùa thu chỗ nào cùng có cảnh đẹo thật yên bình, "Mẹ anh ở chỗ này."

Lập tức Văn Hoán Hoán liền hiểu mục đích anh dẫn cô đến đây.

Chỉ mới được nghe nói mẹ của Trịnh Lẫm Tự sau khi sinh anh ra liền ở riêng với cha anh, còn tuyên bố cả đời không bao giờ gặp nhau nữa.

Vì vậy, không tự chủ liền quan sát vòng quanh hòn đảo nhỏ xinh đẹp này.

Một nơi cổ kính và thanh bình.

Bọn họ không phải chờ đợi, một bên đã có người đứng đón sẵn. Trịnh Lẫm Tự lớn lên từ nhỏ ở đảo Sicilian này , ở dây tất nhiên đều là người của anh, nơi này là địa giới mà ngay cả cha của anh cũng không thể tùy tiện đặt chân đến, dùng để thủ hộ nữ nhân ông yêu được an bình cả đời.

Nhìn về phía đường ven biển ở nơi xa, mặt biển xanh biếc kia bởi vì khúc xạ ánh mặt trời mà có vẻ lấp lánh chói mắt. Văn Hoán Hoán mở cửa kính ra, có chút cảm khái gối lên trên đùi Trịnh Lẫm Tự: "Nơi này thật đẹp."

Thịnh Lãm Tự yêu thương vuốt ve tóc cô, nhìn qua gò má thỏa mãn của cô, đáy lòng thấy rất bình yên.

Mẹ của Trịnh Lẫm Tự ở chỗ có thể quan sát cả vùng đấy lẫn bờ biển bãi cát của đảo Sicilian.

Nhưng Thịnh Lãm Tự cũng không vội vàng muốn dẫn Văn Hoán Hoán đi gặp mẹ mình. Cầm tay cô, chỗ này ở trên cao lên gió hơi lớn, anh đem cô chen chúc vào trong áo khoác của mình, hai người dùng nhiệt độ cơ thể đôi bên để sưởi ấm cho nhau.

Văn Hoán Hoán tỏ ra dáng vẻ như con mèo, ở cùng một chỗ với người nam nhân này ít nhiều gì cũng bị lây một ít tập tính của anh. Văn Hoán Hóa thập phần hưởng thụ cách sống không cần động thủ động ão quá mức này, chỉ cần ye lại vào một người, hô hấp cũng ngọt ngào, cảm giác này rất tuyệt.

Vượt qua một mảnh tàn viên, tàn viên chỉ có một vài cột đá xây theeo kiến trúc La Mã cổ, tốp năm tốp ba không trọn vẹn dựng thẳng trên mặt đất, hiển lộ rõ phong thái văn hóa độc đáo của Italy.

Lướt qua một bãi đất nhỏ, một luồng gió lạnh thổi tới, cô chui sau vào ngực anh hơn, tóc mái trên trán được anh nhẹ nhàng vén lên, vừa mở mắt, Văn Hoán Hoán thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp.

Gió biển lạnh như băng làm cho người ta hít thở không thông.

Bờ biển xanh biếc nối liền thành một mảnh hình trăng lưỡi liềm.

Còn có mặt biển cùng bầu trời hợp thành một cảnh đẹp tuyệt mỹ.

Từ nơi này nhìn xuống, tựa hồ có thể thu cả Sicilian vào trong đáy mắt. Ở phía xa là một dãy núi, từ trên chỗ sườn đều bị tuyết trắng bao phủ, ở trên đỉnh lại có một cái lỗ, Trịnh Lẫm Tự giải thích cho cô: "Đó là núi lửa."

Cứ thế nhìn qua nhìn lại, văn Hoán Hoán cảm thấy mắt có chút bị khô sáp.

Nghĩ đến đây chính là nơi anh lớn lên, vị trí chỗ bọn họ đứng có lẽ là nơi anh thường đứng khi bé. Cảnh tượng đẹp như vậy, chỉ có một mình anh nhìn ngắm, Văn Hoán Hoán cảm thấy trong ngực như có cái gì lấp đầy, làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Trịnh Lẫm Tự rất thông minh, anh biết rõ cô muốn cái gì, anh cần cho cái gì.

Cô muốn biết quá khứ của anh, không chỉ cso bây giờ và tương lai, cho nên anh liền đưa cô đến đây.

Cô muốn tiếp xúc nhiều với những người anh không muốn cho người khác biết, cho nên anh đưa cô đến Italy gặp mẹ mình.

Thật sự đúng như lời anh nói, chỉ cần cô muốn, anh đều có thể cho.

"Tiểu câu ớt, lếu em không lau đi nước mắt sẽ tràn ra ngoài đấy, "Trịnh Lẫm Tự lấy ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ôn nhu lau nước mắt trên mặt cho cô, Văn Hoán Hoán Nghiêng đầu, đôi môi xẹt qua gương mặt anh làm anh hơi sững sờ, lập tức cười trầm thấp.

"Em rất thích nơi này," Văn Hoán Hoán hơi đỏ mặt tựa ở trong ngực anh, trên người Trịnh Lẫm Tự có hương vị thành thục của đàn ông, giông như con người của anh, mơ hồ lộ ra khí phách. Cô trù trừ cười một lát rồi buồn cười nói một câu: "Cảm ơn."

Trịnh Lẫm Tự vuốt đầu cô, vì sự ôn thuận của cô mà cảm thấy vui sướиɠ.

"Anh đã rất lâu rồi chưa từng trở về, vùng đất này, lần cuối cùng gần đây nhất anh nhìn nó là ba năm trước." Trịnh Lẫm Tự chỉ về bờ biển nơi xa, hàng năm nơi này đều có thay đổi. Những căn nhà nhỏ dọc bờ biển giờ đã biến thành những dãy nhà đông đúc san sát nhau, ấm áp dán chặt vào một chỗ, toát lên sự bình thản cho lòng người. "Mẹ anh là một người rất điềm đạm nhõ nhã, sau khi bà sinh anh ra thì ở lại đây luôn, mua một mảnh đất lớn, đấy là nơi duy nhất không thay đổi trên hòn đảo này. Cah của anh lập nghiệp từ hắc đạo, cưới một người có thân gia trong sạch như bà đã là khó khăn. Nhưng không phải nữ nhân nào cũng có thể chấp nhận được chuyện chồng mình hằng năm sống trong mưa bom bão đạn, cho nên bà rời đi. Nếu như không phải do cha kiên quyết không muốn ly hôn, năm đó anh đã trở thành một đứa bé trong gia đình đơn thân."

"...Thúc thúc yêu a di không?" Văn Hoán Hoán hỏi. Có lẽ cô hiểu vì sao Trịnh Lẫm Tự vùi sâu trong giới hắc đạo nhưng trên người vẫn có khí chất nho nhã của một thương nhân chính khách, đại khái là do được di truyền từ mẹ.

"...Mặc dù cha không nói, nhưng bọn họ đều yêu nha, điều này anh thấy rõ." Trịnh Lẫm Tự vừa nói vừa ôm chặt cô, anh vẫn chưa có thói quen tâm sự với người khác nhiều như vậy. Nhưng cô thì khác, cô là đặc biệt, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, tình cảnh của bọn họ bây giờ tương tự như cha mẹ năm đó, nhưng kết quả chắc chắn sẽ khác, "Bọn họ đều yêu đối phương sâu đậm, nhưng mẹ không thể tiếp nhận sự cố chấp của cha với gia tộc, còn cha lại không có cách nào để xuống trách nhiệm của mình. Mà anh, chắn chắn cũng sẽ phải gánh chịu trạch nhiệm này, kể cả con cháu của anh."

Văn Hoán Hoán cầm tay anh, năm chặt, mím môi không nói.

Cô có thể hiểu sự bi ai của mẹ anh.

Đúng như trước đây, khi phải lựa chọn giữa chính nghĩa và anh, cô cảm thấy bàng hoàng không biết làm sao.

"Em không biết." Văn Hoán Hoán nghiêng đầu nhìn anh, mà Trịnh Lẫm Tự cũng vừa vặn cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh âm trầm, cô gần như bị hút vào, "Em có sự kiên trì của chính mình, cho nên em sẽ không cầu cin anh thay đổi. Có lẽ trước kia em đã từng sợ, nhưng bây giờ ngoại trừ việc cùng anh đối mặt, em không có lựa chọn nào khác."

"Nơi này," cô đem tay của anh đặt vào chỗ l*иg ngực của mình, "nói cho em biết, anh là đáp án chính xác."

Cô không nói, cũng không có nghĩa là cô không quan tâm, không hiểu.

Từ nhỏ cô đều đều bao bọc sủng ái, nhưng kỳ thật, nội tâm của cô sớm đã thành thục.

Cô càng hiểu người nam nhân này, càng đau lòng, càng không nỡ rời bỏ.

Trên vai anh có đầy trách nhiệm. Vì trạch nhiệm này, anh trở nên cường đại, không từ bất cứ việc xấu nào, rồi lại phải thâm trầm bình tĩnh, không hiển lộ chút cảm xúc gì.

"Hoán Hoán," giọng nói của anh có chút khàn khàn, ôm cô nói: "chúng ta đi gặp mẹ thôi."

...

Mia: Gặp mẹ chồng trong truyền thuyết nào.