Chương 17

Chương 17

Văn Hoán Hoán quay đầu lại, còn chưa kịp ngượng ngùng vì lời mình vừa nói, đã nhào tới.

"Anh không phải nói chưa thể về sao? !" Văn Hoán Hoán coi như chốn không người ôm eo Trịnh Lẫm Tự, ngạc nhiên mừng rỡ khiến cho trong mắt của cô chứa đầy những dải ánh sáng lấp lánh, Trịnh Lẫm Tự muốn lấy tay che kín, như vậy có lẽ chính mình mới sẽ không bởi vì hô hấp bị đoạt đi mà cảm thấy hít thở không thông.

Trịnh Lẫm Tự đi Italy tham gia hội nghị gia tộc, hôm đó là Văn Hoán Hoán có tiễn anh lên máy bay, vừa rồi trước khi lên đài luyện võ hai người mới nói điện thoại, đầu bên kia điện thoại thanh âm của anh từ tính mà đê mê, có cả sủng ái lẫn vui vẻ nói: "Còn một tuần lễ nữa."

Mặc dù cô có chút thất vọng, nhưng lại không thể nói cái gì.

Hóa ra là muốn đột nhiên tập kích. "Có người đều ngầm vụиɠ ŧяộʍ oán giận anh không chịu cưới, anh còn đợi ở bên ngoài, làm gì có thể từ vị trí quân dự bị leo lên thành lão công đây, " anh dùng lực thu cánh tay lại, cảm nhận được cô dán chặt ở trong lòng mình, đáy mắt tản ra vui vẻ, hóa thành một loại quấn chỉ nhu, "Đến lúc đó chẳng phải sẽ bị bắt quỳ bảng giặt đồ?"

Văn Hoán Hoán không thể tưởng được anh lại nghe được hết những lời vừa rồi, khuôn mặt ửng hồng, cô nện cho anh một quyền, nhưng lại mang theo oán trách : "Anh dám không quỳ sao?"

Ông ngoại cười ha ha, Văn Khải Hùng mím môi, nhìn Trịnh Lẫm Tự, ánh mắt Trịnh Lẫm Tự thì từ nữ nhân trong lòng ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với hai một trưởng bối.

Sau đó hai người lẳng lặng đi ở trên con đường lát đá nhỏ, tay nắm tay, hai người đều mệt mỏi nên đều lặng im không nói, hưởng thụ sự yên tĩnh khi ở bên nhau.

Văn Hoán Hoán còn mặc võ phục màu vừa rồi, nhìn ở trong mắt Trịnh Lẫm Tự thấy rất đáng yêu, tay giật giật, khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi mang theo Văn Hoán Hoán đi đến hòn non bộ bên kia.

Văn Hoán Hoán còn đang ở trong cơn hưng phấn, không có chút cảm giác nào về ý đồ của người nào đó, chờ đến khi cảm thấy không thích hợp thì đã muộn, Trịnh Lẫm Tự một tay ôm eo của cô đem cả người Văn Hoán Hoán đặt ở trên một khối đã giả to, Văn Hoán Hoán sững sờ, trên môi anh mang theo hơi thở cướp đoạt loại nhào tới.

Mặt Văn Hoán Hoán đỏ hồng, cảm giác được anh quấn quýt triển mài, cô chủ động mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi anh. Đáy mắt Trịnh Lẫm Tự càng tăng lên vui vẻ, đề phòng tảng đá cắt vào nàng, anh dùng một tay nâng gáy cô, một tay đỡ eo kéo cô dậy, làm cho cô gần như bị khảm vào trong mình, mà đầu lưỡi hữu lực tiến quân thần tốc, quấn lấy hương thơm ngọt ngào bên trong.

Văn Hoán Hoán từ nhỏ cũng không phải là một người bảo thủ, nếu là nói trước kia phản kháng là vì không dám tiếp nhận anh, nhưng bây giờ như là đã giải phóng bản thân mình, đối với Trịnh Lẫm Tự, cô luôn nhiệt tình, như tính cách của cô, cảm tác cảm vi (hành động theo tình cảm).

Hiển nhiên loại tính cách này làm Trịnh Lẫm Tự thập phần hưởng thụ.

Ánh mắt thâm thúy, đôi môi nóng bỏng, bàn tay nóng rực trêu chọc bên hông.

Hơi thở mê loạn, là hơi thở dụ hoặc của ai ẩn giấu trong du͙© vọиɠ?

Đáy mắt anh chỉ có cô, cô mê loạn, hai mắt đầy nước, anh không buông tha bất cứ phân tấc nào.

Cô cũng vậy, tay leo lên cổ của anh, muốn kéo anh cúi xuống thấp hơn...

Anh cách môi của cô rất gần, nhưng cô vẫn là vẻ mặt u mê, chọc cho thân thể anh căng thẳng.

Bàn tay, cực độ không an phận, lại mang theo sự khắc chế nào đó.

Bóp eo của cô, có điểm mất lực đạo, chọc cho cô bất mãn ưm một tiếng.

"Tiểu cây ớt..." Anh than thở một tiếng, hít một hơi thật sauu, lập tức cắn một ngụm lên chỗ mềm mại sau tai cô, hàm răng nhay nhay, giống như con thú bị vây hãm thổ lộ bất mãn.

"Anh... nặng quá..." Văn Hoán Hoán mang theo vẻ mặt thoả mãn quyến rũ mà không tự biết, chỉ có thể đỏ mặt đẩy anh ra, thực sự không muốn thừa nhận, cô cảm giác được chỗ nào đó trên thân thể anh biến hóa... Đang gắt gao đẩy vào bên trong bắp đùi của mình, rất nóng.

"Là cả đời, đương nhiên nặng." Anh cười nhẹ, tiếng nói khàn khàn mà từ tính ở bên tai vang lên, cô run rẩy một chút, anh liền cảm giác được. Khẽ đứng người dậy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn y như từ lần đầu tiên gặp nhau, giờ khắc này, trong đó chỉ có cái bóng của anh, "Em cũng vậy."

Rất nặng, đè ở l*иg ngực của anh, không giây phút nào không nhắc nhở sự tồn tại của cô, làm cho anh dù đi đến chân trời góc biển đều cảm thấy không thể rời bỏ cô.

"Chuyện bên kia, anh xử lý xong chưa?" Cô bởi vì ánh mắt nóng rực của anh mà quay đầu đi, nhưng khóe miệng lại nhịn không được khẽ dãn ra.

Trịnh Lẫm Tự "Ừ" một tiếng, lập tức ôm cô ngồi dậy, để cho cô mặt đối mặt ngồi ở trên chân của mình, bởi vì vấn đề góc độ, cô có thể nhìn bao quát anh, mà anh cũng không thèm để ý, dù cho qua nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ ngưỡng mộ bất kỳ kẻ nào, "Hoán Hoán, " Văn Hoán Hoán ngả đầu đặt tại trên đầu của anh, khẽ cọ.

"Đối với gia tộc của anh, em hiểu biết được bao nhiêu?" Anh đột nhiên đi vào đề tài này, làm cho Văn Hoán Hoán không tự giác nhăn mày lại, cô cách anh nửa tấc, nhìn anh mắt vẫn mang cười như cũ, người nam nhân này tựa hồ khi ở cùng mình luôn tươi cười, "Xem ra phần lớn đã hiểu rõ." Trịnh Lẫm Tự đã nhìn ra đáp án từ đáy mắt cô.

"Hoán hoán, không phải là anh muốn gây khó dễ cho em, cũng không phải là bức em lựa chọn cái gì, chỉ là, anh cần em có chuẩn bị sẵn, " Trịnh Lẫm Tự đem mặt của cô dán tại trên gáy mình, Văn Hoán Hoán cảm giác được lúc này anh rất trịnh trọng, không khỏi nghiêm túc lắng nghe.

"Em là người đời này anh quyết định muốn, cho nên anh sẽ không lừa gạt em. Nhưng mà, anh phụ trách quản lý Trịnh thị đồng thời cũng nắm giữ hơn phân nửa chuyện mua bán súng ống đạn dược ở Châu Âu, từ khi anh bắt đầu tiếp quản Trịnh gia, tay của anh liền chưa từng sạch sẽ. Anh từng gϊếŧ người, cũng đã hại người, nhưng mà anh không có áy náy, cũng không còn cảm giác áy náy, bởi vì những thứ đó đều là anh phải làm."

Chính tai nghe thấy, Văn Hoán Hoán vẫn phải hít một hơi.

Hơn phân nửa chuyện mua bán súng ống đạn dược ở Châu Âu là cái khái niệm gì, Văn Hoán Hoán có thể hiểu.

Giờ mới giật mình, trước mắt người ôm cô cho cô quyền lực tùy hứng, thật sự là nam nhân có thể nắm giữ quyền sinh sát hàng vạn người.

Nội tâm từ từ lắng đọng, ngưng tụ lại.

Trịnh Lẫm Tự nói tiếp, tay lại nhẹ nhàng mơn trớn lưng của cô: "Trong một gia tộc, đặc biệt là thế gia hắc đạo, đây là con đường mà mỗi một người thừa kế đều phải đi, anh cũng không oán ai, vì thế giới là công bình. Anh phải trả giá để đổi lấy thu hoạch là bây giờ anh có quyền lực muốn làm gì thì làm, đây là thứ người khác không làm được, cho nên anh có thể bảo vệ bất kỳ người nào anh muốn bảo vệ, người yêu, bạn bè, đồng bọn,..." anh từ từ siết chặt hai tay, bộ dáng mím môi hình như là có chút bất an, mà nguyên nhân, Văn Hoán Hoán cảm thấy mình biết rõ, "Cũng không phải là mỗi người vừa ra đời là nhất định có được những thứ này, Hoán Hoán, có lẽ em sẽ không chấp nhận được, năm đó cha của anh bái ông ngoại làm sư phụ, cũng từng bị cự tuyệt, nhưng em không thể."

"Vì sao?" Cô buồn cười hỏi.

"Bởi vì, là anh lựa chọn em." Trịnh Lẫm Tự hai mắt sáng quắc nhìn cô, "Là anh lựa chọn em trở thành người của Trịnh Lẫm Tự, cũng là anh lựa chọn cho em dưới một người trên vạn người, địa vị độc nhất vô nhị trên thế giới này, là anh đưa cho em." Cho nên, cô có thể vô điều kiện tùy hứng, có thể khóc lóc om sòm, có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí gϊếŧ người phóng hỏa, bởi vì đó đều là quyền lực anh cho cô, trên đời này chỉ có một người, độc nhất vô nhị.

"Cho nên dù sao cũng phải nói, anh chính là một bạo quân, làm đủ chuyện xấu, còn muốn cường thưởng dân nữ?" Hốc mắt Văn Hoán Hoán có chút ướt, một lần nữa cô lại rúc vào trong ngực anh, khúc mắc bị đè nén hồi lâu kia, bị anh nói dăm ba câu liền được cởi bỏ, lại không lộ chút sơ hở nào.

"Em không phải là dân nữ, " Đáy lòng Trịnh Lẫm Tự như được thả lỏng khi đã biết câu trả lời của cô, "Em là Bao Tự." "Trịnh Lẫm Tự, " Văn Hoán Hoán nở nụ cười, khóe miệng ôn nhu thoải mái giương cao, ngang ngược càn rỡ, là dáng vẻ trong ký ức của anh lúc ban đầu kia, "Đã như vậy, em nguyện ý vì anh."

Năm chữ, cô cũng đã không thể đổi tâm ý nữa.

Cũng được, làm sủng phi của bạo quân, cũng tốt hơn sông cuộc đời tầm thường, rời xa anh, cô sẽ không sống được.

...

Trong phòng, Văn Hoán Hoán khoanh chân nói chuyện phiếm cùng sư huynh.

Dùng đầu kẹp di động, Văn Hoán Hoán mở máy tính. Đầu bên kia điện thoại, Lăng Quân Viêm tựa hồ cũng là có chỗ phát giác, không khỏi ôn nhu nở nụ cười: "Cùng ai nói chuyện phiếm thế? Gấp gáp như vậy?"

"Một tỷ muội tốt." Văn Hoán Hoán ngoan ngoãn trả lời.

Tất nhiên là tỷ muội tốt, này không, tên kia đi thành phố B lâu như vậy, rốt cục giờ mới biết liên lạc hỏi thăm.

Lại hàn huyên một hồi lâu, Lăng Quân Viêm đột nhiên im lặng, cách di động, thanh âm tựa hồ có chút xa xôi: "Mấy ngày nữa đến sinh nhật, nghĩ muốn lễ vật gì?"

"Ừm? !" Văn Hoán Hoán thiếu chút nữa không có đem di động ném đi.

Vừa nghe thanh âm của cô liền biết khẳng định là cô lại quên mất, rõ ràng là một cô gái, nhưng ngay cả ngày sinh nhật quan trọng nhất của mình cũng không nhớ rõ: "Nha đầu ngốc..." Lăng Quân Viêm âm thanh tựa hồ có chút khổ sở, "... Năm nay không kịp chạy về, anh sẽ gửi lễ vật cho em, Hoán Hoán nhà chúng ta muốn cái gì?"

Văn Hoán Hoán gãi gãi đầu, tựa hồ gần đây cũng không có gì muốn, liền cười hì hì trả lời: "Em muốn sư huynh sống hạnh phúc vui vẻ."

Đầu bên kia điện thoại tự dưng trầm mặc.

Văn Hoán Hoán "Uy?" một tiếng, đảo mắt lại nhìn thấy Từ Nhan Tịch login, liền bỏ quên sự yên lặng ở đầu kia.

"Hoán Hoán... Anh sẽ, " Thanh âm của Lăng Quân Viêm rất trầm thấp, tựa hồ cách một khoảng không, " Hoán Hoán, sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ."

Cúp điện thoại, Lăng Quân Viêm lấy ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, cho đến khi ánh sáng chuyển sang tổi dần, gò má ảm đạm kia mới có thể dịu lại.

Cô nói muốn anh hạnh phúc.

Một câu nói đơn thuần không lo âu nhường nào.

Lăng Quân Viêm từ trên ban công trở về phòng, căn phòng vắng lạnh. Khí hậu ở Russia đã trở nên rát lạnh giá, bước vào trong phòng không khí ấm áp liền nhanh chóng bao lấy chính mình, nhưng Lăng Quân Viêm lại vẫn cảm thấy lạnh.

Mặc dù ấm được thân thể, cũng không ấm được tâm.

Không giống mỗi một năm khi đến mùa đông trước đây, cô gái nhỏ kia sẽ không hề cố kỵ ỷ ôi ở trong ngực mình, sưởi ấm cho cô, cô sẽ cười tủm tỉm, sau đó len lén nhìn một chút xem mình có thể bị cô làm lạnh hay không. Kỳ thật làm sao có thể đây? Lăng Quân Viêm thích sự ấm áp trên người cô, cho dù là ở thời tiết dưới 0 độ vài chục độ, cũng có thể khiến cho hàn băng trong lòng anh tan rã gần như không còn.

Nhưng là anh, cuối cùng chỉ là sư huynh, là anh trai.

Mặc dù anh yêu cô không ít hơn bất kì ai một chút nào.

Văn Hoán Hoán cùng Từ Nhan Tịch ở đó bên kia vội vàng hàn huyên, Từ Nhan Tịch công bố mình bị giam lỏng ở nhà, ngay cả cửa chính Từ gia cũng không thể bước ra, còn nói muốn Văn Hoán Hoán đến thành phố B "Cứu" mình.

"Mình cúng muốn a, " tốc độ viết chữ của Văn Hoán Hoán thật nhanh, "Nhưng mình muốn làm sinh nhật, thọ tinh là lớn nhất, chuyện của cậu trước hết xếp sau đi, vô kỳ hạn."

"Cậu! !" Từ Nhan Tịch gửi một cái vẻ mặt tức giận, "Quả nhiên là có bạo quân làm chỗ dựa, khẩu khí cũng lớn không ít!"

"Quá khen." Khóe miệng Văn Hoán Hoán không khỏi nổi lên quẹt một nụ cười, "Cậu cũng không kém, ngựa đực nam từ lúc vào kho hàng nhỏ bí mật của cậu sau khi xem xong liền cả người không thích hợp, cậu có cơ hội rồi."

"Quỷ tha ma bắt nhà cậu!" Từ Nhan Tịch nổi giận, "Ai bảo cậu cho hắn xem a!"

"Nhưng là hắn giúp cậu dọn dẹp tiệm." Văn Hoán Hoán nói lời chính nghĩa.

"Đó là hắn đập đương nhiên là hắn phải thu dọn!"

"Cũng không thèm nghĩ xem là bởi vì ai mà dậy!"

"Ô ô... Ai da Hoán Hoán tốt của ta..." Từ Nhan Tịch gửi một cái vẻ mặt lã chã chực khóc, "Tỷ tỷ tốt, cậu hãy giúp mình một chút đi! Mình mà không quay về nam nhân sẽ bị đoạt đi mất! Cậu cũng không muốn nhìn thấy ngựa đực nam nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mà tỷ muội tốt của cậu lại phải ở chỗ này chịu cảnh vườn không nhà trống đúng không?"

"Ừm... Mình bày tỏ không có áp lực."

"Đó là bởi vì cậu chưa từng ăn thịt!" Từ Nhan Tịch phẫn hận nói.

...

Mia: Sắp được ăn thịt roài!^^