Chương 16

Chương 16

Tần Mẫn nghẹn ngào lui về phía sau nửa bước, lập tức cứng còng sống lưng.

Thân là tiểu thư Tần gia, cô ta không cho phép mình ở một trước mặt nam nhân máu lạnh đánh mất chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

"Anh sẽ hối hận." Tần Mẫn nói rõ ràng từng câu từng chữ, hai đấm nắm chặt, đáy mắt còn chưa hoàn toàn xóa hết nước mắt, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Tần mẫn xoay người rời đi.

"Tần tiểu thư, " Trịnh Lẫm Tự lúc này lại sâu kín mở miệng.

Tần Mẫn đi chậm lại, nhưng cô ta cũng không quay đầu.

"Nếu để cho ta biết rõ Tần gia các người động vào người của ta một chút..." Trịnh Lẫm Tự lấy tay nghịch tóc của Văn Hoán Hoán, tư thái lười biếng, tựa hồ đây chỉ là một câu dặn dò bình thường, "Dù là chỉ là một ý niệm trong đầu, kết cục Tần gia như thế nào, Tần Dương sẽ nói cho cô biết."

Văn Hoán Hoán cuối cùng vẫn động trắc ẩn, cô lắc lắc cánh tay Trịnh Lẫm Tự, Trịnh Lẫm Tự mới không nói nữa.

Tần Mẫn cũng không quay đầu rời đi.

Quan Thánh Hề nhìn BOSS một chút, nhìn lại bóng hình xinh đẹp rời đi kia, thở dài, rốt cuộc vẫn đuổi theo.

Văn Hoán Hoán cảm thấy cô kỳ thật rất vô tội.

"Uy... Anh đối với nữ nhân nào cũng đều máu lạnh như vậy à?" Văn Hoán Hoán dựa vào trong ngực anh hỏi.

"Trừ em ra." Anh trả lời.

Văn Hoán Hoán tựa hồ nghe không rõ, "Hả?" một tiếng.

Trịnh Lẫm Tự để sát vào lỗ tai của cô, mυ"ŧ lấy vành tai xinh đẹp, trong lúc cười nói l*иg ngực khẽ chấn động: "Trừ em ra, đối với những nữ nhân khác anh đều máu lạnh."

Ửng đỏ mặt, Văn Hoán Hoán không nói gì thêm. Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Trịnh Lẫm Tự vừa cười vừa nói: "Anh hóa ra vẫn còn tương đối khá, em chưa thấy qua lão Tam, chỉ cần là cái sinh vật giống cái đến gần, hắn thiếu chút nữa thì nhảy xuống bể bơi."

Ai nói Ngũ huynh đệ của Trịnh thị đều là công tử phong lưu, nắm rõ nữ nhân như lòng bàn tay? Từ lúc Tiêu Hoàn biết vợ trước của hắn, liền am hiểu sâu sắc chân lý "Nữ nhân không dễ chọc", phàm là có nữ nhân chủ động đến gần, đều lập tức tránh không kịp, nghe nói đều là di chứng bị loại sinh vật vợ trước này dọa ra.Mà hôm nay ngay cả anh người làm đại ca này cũng bị bại trận, tất nhiên thập phần vui mừng nhìn một đám huynh đệ chôn cùng.

Văn Hoán Hoán nghe xong thổn thức không thôi....

Trên sân huấn luyện.

Mồ hôi xen lẫn vị bụi đất, theo từng tiếng kêu rên vang dội khắp cả võ quán làm bằng gỗ.

Văn Hoán Hoán một thân võ phục màu trắng, bởi vì mặc đã lâu, quần áo đã ố vàng, nhưng là nhìn ra được cẩn thận giữ gìn, cho nên mặc dù cũ nhưng mà có cảm giác rất anh khí.

Gần đây Chiêm Ngộ Thần tên kia cũng không biết phát cái bệnh thần kinh gì, mỗi ngày đều đúng hạn đến quán cà phê cắm điểm, ngoài mặt bảo là muốn bắt được nữ nhân can đảm kia dám bỏ lại một đống cục diện rối rắm cho hắn thu thập, nhưng là từ trong ánh mắt mỗi ngày càng thêm hoảng hốt của hắn, Văn Hoán Hoán biết rõ Chiêm Ngộ Thần nhất định là đi xem thứ nào đó trong phòng nghỉ kia.

Cho nên dứt khoát bỏ lại một mình hắn trông tiệm, dù sao Chiêm Nhị thiếu cả ngày không có việc gì làm, Trịnh thị trên có Trịnh Lẫm Tự, dưới có Tiêu Hoàn cùng Kỷ Nhược Bạch xử lý, thêm hắn không nhiều lắm, thiếu hắn không mất gì.

Lại một cái ném qua vai sắc bén mà mười phần hữu lực, bởi vì góc độ quá mức xảo trá, Tam sư đệ một cái sơ sẩy đã bị té ngã trên đất.

"Đứng tấn mặc dù ổn, nhưng là tư thế tạo điểm yếu, như vậy bất lợi khi phòng thủ địch nhân nhanh nhẹn." Văn Hoán Hoán tại trên giáo trường dường như là thay đổi thành người khác, đối với võ thuật, Văn Hoán Hoán là từ nhỏ yêu thích cũng là từ nhỏ đã tiếp xúc, chỉ kém hơn Đại sư huynh, cô cũng thường xuyên phụ đạo cho đám sư đệ của mình.

Tam sư đệ đứng lên, theo Văn Hoán Hoán giật ngón tay giật chân, gật đầu nhẹ.

Võ quán có nội quy quy định rõ ràng, võ thuật không phân biệt nam nữ, người nào thắng người đó chính là người thắng, nói thông tục một chút, chính là chỉ cần ngươi thắng, ngươi muốn làm lão tử cũng được.

Cho nên các vị sư huynh đệ đối với vị sư tỷ bình thường thoạt nhìn một thân chính khí lại không thiếu tươi cười quyến rũ, nhưng trong võ thuật lại cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc phụ trách này đều thập phần sùng bái.

Thấy Tam sư đệ tự giác bắt đầu đứng tấn, tròng mắt Văn Hoán Hoán hơi híp lại, đột nhiên ngoặt người đá vào những chỗ nhược điểm bên dưới của cậu ta.

Cú đá của Văn Hoán Hoán thập phần có lực, Tam sư đệ khung xương cứng rắn, bị đá đau vẫn phải cắn môi nhịn xuống, đáy mắt Văn Hoán Hoán thoáng hiện lên một nụ cười, lập tức ngưng khí một cái, chân ngưng tụ khí lực đảo qua, Tam sư đệ rốt cục nhịn không được, bịch một tiếng lại té ngã xuống.

"Không sai, năng lực chống lại tấn công vượt qua kiểm tra." Văn Hoán Hoán dùng ngón chân đá đá cậu ta, thấy vẻ mặt cậu ta rối ren nhìn mình, tâm tình thật tốt, "Đi tự tập luyện đề cao độ nhanh nhẹn, đứng tấn mặc dù quan trọng, nhưng cũng không phải loại phương thức phòng thủ duy nhất, cần sự vận dụng linh hoạt."

Văn Hoán Hoán nói xong cũng đi đến chỗ sư đệ kế tiếp.

Trên sân huấn luyện một hồi khí thế ngất trời, Văn Khải Hùng đứng một bên nhìn trong chốc lát, cho đến khi ông ngoại cười híp mắt đứng ở bên cạnh mình, mới xoay người nói: "Cha."

Ông ngoại vuốt râu ria gật đầu: "Hoán Hoán đứa bé này không tồi."

"Chính là có hơi cao ngạo một chút, " Văn Khải Hùng theo thói quen nhăn mày, "Tính tình đều đã lâu như mà vẫnngang ngược, khó trách sẽ phải chịu thua thiệt, điểm này cũng không biết là giống ai?"

"Như con, " ông ngoại cười to, "Cũng là một thân chính khí, rồi lại phóng đãng không kềm chế được!"

"Chỉ là nữ nhi gia quả nhiên là không thể quá cưng chiều."

"Con đang trách Lẫm Tự? Con cũng không có tư cách nói loại lời này." Ông ngoại nhạo báng đạo, "Ha ha, Khải Hùng a, đứa con gái này của con gần đây đúng là bị nuông chiều, tính tình ngang ngược đời này đều chỉ sợ là không cai được, con chỉ có thể tự buồn bực một mình thôi!"

Không nói gì mà đối diện với ông ngoại đáy mắt vui vẻ, Văn Khải Hùng xoa xoa cái trán: "Tiểu tử kia."

"Ha ha, không sai đi? Giống y như cha nó năm đó, đều là kẻ thâm tàng bất lộ." Nói đến hai ái đồ (đồ đệ yêu quý) mình đắc ý nhất, ông ngoại cười đến nỗi râu ria đều run rẩy, "Ngày đó con dùng đến chín phần thực lực đúng không? Ta thấy Lẫm Tự đúng là chưa dùng đến năm phần, mặc dù dùng thủ vì công, nhưng con cũng không chiếm được lợi thế."

Văn Khải Hùng trầm mặc.

Ông cũng rất kinh ngạc khi giao thủ với Trịnh Lẫm Tự.

Khi đó ông là hạ quyết tâm thử, cho nên phát lực cũng nặng, ai biết Trịnh Lẫm Tự không chỉ có việc nhân đức không nhường ai, hơn nữa trầm tĩnh có độ, từng chiêu từng thức, không chỉ không để cho Văn Khải Hùng mất thể diện, hơn nữa cũng âm thầm tiếp nhận mười mấy chiêu.

Với công lực cùng sức mạnh của Văn Khải Hùng, mười mấy quyền kia đi xuống cho dù là người có năng lực tương đối cao, cũng nhất định bị thương gân cốt, không thể không ở trên giường tĩnh dưỡng vài tuần, nhưng Trịnh Lẫm Tự lại có thể đón lấy từng chiêu, mà chỉ bị chút tổn thương da thịt, có thể nghĩ thành tựu võ thuật của hắn đã cao đến trình độ người bình thường không thể ngờ đến.

"Cha, " Văn Khải Hùng trù trừ chỉ chốc lát mới mở miệng, "Tại sao cha phải tán thành?"

Văn Khải Hùng mặc dù không nói rõ ràng, ông ngoại cũng rõ ràng ý tứ của ông.

Văn gia cả đời quang minh lỗi lạc, xem thường hành vi của người giới hắc đạo, nhưng là lần này đối với Trịnh gia, ông ngoại lại hiển nhiên không quan tâm.

Không nói đến cha Trịnh Lẫm Tự là lập nghiệp từ hắc đạo, Trịnh Lẫm Tự bây giờ đang phụ trách quản lý chuyện kinh doanh của Trịnh thị, nói đúng ra chính là đang quản lý chuyện mua bán súng ống đạn dược khổng lồ của Trịnh gia, điểm này với giao tình ông ngoại cùng Trịnh gia, không thể nào không biết.

Huống chi, người kia lại là người từ trên xuống dưới Văn gia bọn họ đều yêu thương che chở.

Ông ngoại cười.

"Khải Hùng, con già rồi, " ông ngoại vỗ vỗ bả vai Văn Khải Hùng, nhìn thân ảnh quát tháo nhưng vẫn xinh đẹp cách đó không xa, "Già rồi, sẽ dễ thấy tịch mịch, cũng dễ hoài nghi bản thân mình. Khải Hùng, còn nhớ lúc mẹ nó qua đời nói như thế nào không?"

Văn Khải Hùng thấy ứ nghẹn trong cổ họng, bình thường mặt nghiêm túc bây giờ lại bịt kín một tầng đau nhức: "Chỉ mong bảo vệ nó cả đời được hạnh phúc bình an."

Mấy chữ cuối cùng ông nhấn rất mạnh.

Ông ngoại nói: "Trịnh Lẫm Tự mặc dù thân thế không sạch sẽ, nhưng đối với Hoán Hoán, nó thật sự động tâm, " thấy Văn Khải Hùng trầm tĩnh nhìn thân ảnh Văn Hoán Hoán, ông ngoại tựa hồ cũng nhớ lại đứa con gái khiến cho ông đau lòng nhất cũng là thương yêu nhất, "Ta có thể từ trong đáy mắt nó, nhìn thấy thứ tình cảm năm đó con nhìn con gái ta, Khải Hùng, con có thể giả vờ như không nhìn thấy sao?"

Văn Khải Hùng mím môi, cuối cùng, ông cứng còng thân thể trầm tĩnh lại.

"Ta và các con đều giống nhau, chỉ mong đứa nhỏ này cả đời được hạnh phúc bình an." Ông ngoại mỉm cười, "Mặc kệ người kia là ai, chỉ cần là nó lựa chọn, ta liền vô điều kiện ủng hộ."

"Cũng đúng." Văn Khải Hùng cuối cùng cũng bình thường trở lại, dù cho nội tâm có chút chua xót, nhưng nghĩ đến nụ cười lúc thê tử rời đi tràn đầy sự tín nhiệm cùng phó thác, đến cuối cùng vẫn sẽ là thỏa hiệp, trước sau như một, "Chỉ cần là con bé chọn, cô ấy cũng nhất định sẽ thích."

Nếu không phải ngày đó, ông nhìn thấy trong đáy mắt Trịnh Lẫm Tự cũng có sự tham muốn giữ lấy mãnh liệt cùng quyết tâm, Văn Khải Hùngtất nhiên sẽ không dễ dàng để con gái của mình đi theo anh ta như vậy.

Chỉ vì ánh mắt kia quá mức quen thuộc, làm cho Văn Khải Hùng thoáng cái liền mềm lòng, còn nhớ tới ban thân mình lúc trước.

Kỳ thật ông ngoại nói không sai, Văn Hoán Hoán mặc dù tướng mạo có bảy tám phần giống mẹ, nhưng là trong xương kiên cường cùng ngang ngược lại rất giống mình.

Cho nên mới biết rõ, nếu như không chắc chắn, con bé nhất định sẽ không mang Trịnh Lẫm Tự tới gặp mẹ, cũng sẽ không đối kiếm chế tính tình tùy hứng với Trịnh Lẫm Tự.

Con gái của mình, ông rất hiểu rõ.

Văn Khải Hùng thở dài một tiếng, không nói nữa, ông ngoại biết rõ Văn Khải Hùng đã coi như là chính thức chấp nhận, không khỏi nheo lại mắt, cười càng đắc ý.

"Cha! Ông ngoại!" Qua hơn nửa giờ, Văn Hoán Hoán mới đi về phía Văn Khải Hùng cùng ông ngoại. Cô bởi vì vừa rồi huấn luyện toát ra một thân mồ hôi, nhưng là lông mày lại vẫn như cũ tung bay, khiến hai người đàn ông đều không tự chủ được nhẹ cười rộ lên.

"Gai người cười cái gì vậy?" Văn Hoán Hoán nghi hoặc. Văn Khải Hùng từ một bên cầm lấy khăn lông màu trắng, Văn Hoán Hoán đưa tay tiếp nhận, tùy ý lau.

"Đang suy nghĩ... Ừm, cháu gái của ta rốt cục cũng trưởng thành, cuối cùng đã tới tuổi lấy chồng, " ông ngoại cười híp mắt nhìn cháu gái nhà mình, "Thật may là Trịnh gia coi như là ở thành phố C, nếu không ta mới không nỡ để cháu gái của ta đi xa như vậy."

Văn Khải Hùng khụ một tiếng, lập tức bị ông ngoại gián tiếp coi như không thấy, mà Văn Hoán Hoán cũng không ngờ được ông ngoại sẽ nói thẳng trêu chọc như vậy, nhất thời gương mặt kia lập tức đỏ lên: "Lão Ngoan Đồng, không biết xấu hổ!" Cô thầm nói.

"Như thế nào lại là không xấu hổ? Lúc trước nếu không phải ta không biết xấu hổ, cháu cũng không biết đang ở nơi nào đây? Với tính tình trước kia của cha cháu, nếu như không phải được ta cho phép, cháu phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể được ra sinh ra!" Nói đến chuyện của con rể nhà mình năm xưa, ông ngoại có thể nói chuyện say sưa không ngừng nghỉ.

"Cháu gái cunxgc òn chưa có nhìn đủ đấy, đã muốn ôm chắt, hừ! Cứ không cho ông ôm!" Văn Hoán Hoán hất đầu.

"Người ta có nguyện ý hay không cháu cũng không biết đây, còn nói sinh con cho người ta, không biết xấu hổ." Ai biết ông ngoại lão thần khắp nơi đáp một câu, lập tức làm cho Văn Khải Hùng ở bên cạnh thập phần không biết nói gì.

Văn Hoán Hoán phẫn hận quay đầu lại, nắm khăn lông quang quật mấy cái, mắt mở thật to, đuôi mắt xếch lên, tăng thêm sự lớn lối kiều mị: "Anh ấy dám? !"

"Đúng là không dám."

Sau lưng, một giọng nói mang theo nụ cười trầm thấp vang lên.

...

Mia: Xin một chàng pháo tay cho sự trở lại của mình nào ^^

Lâu nay vì bận nên mình chỉ có thể tập trung vào bộ Sủng phi. Từ giờ mình sẽ cố thu xếp khoảng 3 ngày 1c. Mong mọi ng tiếp tục ủng hộ.