Chương 15

Chương 15:

Thấy Chiêm Ngộ Thần im lặng không lên tiếng, nhìn ra hắn âm tình bất định, Trịnh Lẫm Tự suy nghĩ một lát, trong lòng đã có kết luận, nhưng mà dù sao đây cũng là việc riêng của Chiêm Ngộ Thần, mặc dù hắn làm đại ca cũng không tiện nhúng tay quá nhiều: "Chú định làm như thế nào?"

Chiêm Ngộ Thần nghe thấy Trịnh Lẫm Tự mở miệng, mím môi không nói.

Thở dài một tiếng, Trịnh Lẫm Tự ngoắc tay ý bảo Văn Hoán Hoán đi đến: "Vậy chú cứ từ từ suy nghĩ, thật tốt nghĩ, tiệm này ngày mai chú hãy phái người tới thu dọn, cũng không nhìn một chút mình là vật gì đó, muốn bỏ lại một đống cục diện rối rắm như vậy cho chị dâu chú thu dọn."

Văn Hoán Hoán vui rạo rực bổ nhào vào trong ngực Trịnh Lẫm Tự, tâm tình tốt đến mức ngay cả đi đường đều nâng nâng, Chiêm Ngộ Thần che mặt thực tại nhìn không nổi nữa, phất phất tay ý bảo bọn họ đi mau: "Cũng biết cái tên hôn quân nhà anh có chị dâu thì không cần huynh đệ! Đi thôi đi thôi! Đều đi thôi!"

Văn Hoán Hoán vứt cho Chiêm Ngộ Thần một chùm chìa khóa, đột nhiên nảy ra ý hay, hướng hắn hô: "Gian trong có một gian là phòng nghỉ của Nhan Tịch, có rảnh thì vào đó xem một chút, nhất định sẽ có thu hoạch!"Nói xong liền lôi kéo Trịnh Lẫm Tự đi.

Nơi này cách Trịnh thị không gần không xa, nhưng hai người đều tâm hữu linh tê muốn đi bộ tới.

Chuyện đã xảy ra hôm nay hơi nhiều, nghiêng đầu nhìn gò má Trịnh Lẫm Tự, mặc dù bị thương, nhưng khí chất của hắn vẫn ở đây, ánh mắt cũng thâm trầm bình tĩnh như ngày thường, không gợn sóng.

Nhớ tới những ngày đêm kia, lúc ánh mắt hắn nhìn cô tràn trề du͙© vọиɠ như vậy, chôn ở bên cổ gầm nhẹ kia, là chỉ có cô mới có thể nhìn thấy một Trịnh Lẫm Tự khác, Văn Hoán Hoán không khỏi mặt đỏ hồng cười rộ lên.

"Hoan nghênh nhìn lén." Trịnh Lẫm Tự thình lình mở miệng, Văn Hoán Hoán sững sờ, lập tức nhìn thấy đôi môi hắn có chứa nụ cười, liền ảo não, nhào tới cắn lỗ tai của hắn.

Trịnh Lẫm Tự ôm lấy eo của cô, vừa đi vừa phải duy trì cân bằng cho hai người, Văn Hoán Hoán giẫm lên giày của hắn để cho mình có thể với tới hắn, sau khi cắn qua lỗ tai, liền nếm đến một chút mùi vị hồi mồ.

"Ăn ngon không?" Trịnh Lẫm Tự âm thanh có chút khàn khàn, hắn dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn một cái lên phần gáy mà cô lộ ra vì cúi đầu, ánh mắt đê mê.

"Phi! Toàn vị chua." Văn Hoán Hoán gõ hắn một cái.Hai người giống như những tình nhân bình thường, ở trên đường cái chơi đùa đùa giỡn, ngọt ngào như mật, không để ý chút nào mọi người trên đường phố bởi vì bọn họ vui vẻ cùng xứng đôi mà thi nhau nhìn lại, bình thường mà hạnh phúc.

Chờ bọn họ đi thẳng đến dưới đại lâu Trịnh thị, đã là nửa giờ sau. Quan Thánh Hề đã chờ ở cửa từ sớm, thấy bọn họ xuất hiện liền đi theo hai người đằng sau vào thang máy chuyên dụng."Ngoan ngoãn, chờ ở trong phòng tắm rửa, anh sẽ bảo Thánh Hề đi lấy y phục của em, tắm xong chúng ta đi ăn cơm." Ôm Văn Hoán Hoán, Trịnh Lẫm Tự cúi đầu xuống dùng má cọ tóc ở đỉnh đầu nàng.

Quan Thánh Hề nghe vậy cúi đầu xuống, sau khi thang máy mở ra, hắn liền đến phòng thay quần áo ở tầng 63 lấy quần áo.

Sau khi Văn Hoán Hoán vào phòng tắm, Trịnh Lẫm Tự thay áo sơ mi trắng và quần sạch sẽ, dùng khăn lông khẽ xoa xoa đầu tóc, ngồi xuống mở văn kiện ra. Chưa đến mười lăm phút, Quan Thánh Hề đã tiến vào, cầm trên tay một bộ quần áo thoải mái thoạt nhìn có tính chất thập phần mềm mại: "BOSS, tiểu thư của Tần gia lúc hai giờ trước đã qua đây một lần, gặp ngài không có ở đây liền rời đi, nói là năm giờ rưỡi lại tới." Quan Thánh Hề giơ tay xem đồng hồ một chút, "Hiện tại cách năm giờ rưỡi còn có năm phút đồng hồ."

Trịnh Lẫm Tự gật đầu bày tỏ biết rồi, hắn đi tới cầm lấy y phục tự mình mang vào trong phòng, chờ Văn Hoán Hoán thay xong y phục, hắn cầm lấy khăn lông lau tóc cho cô, hai người ngồi ở trên ghế làm việc rộng thùng thình, một người lười biếng dựa vào người phía sau, một người vẻ mặt không gợn sóng ánh mắt lại ôn nhu như nước.

Thấy Quan Thánh Hề vẫn còn đang chờ sắp xếp của mình, Trịnh Lẫm Tự mắt cũng không giơ lên mà nói: "Làm cho cô ta chờ tôi mười lăm phút."

"Người vậy a?" Thấy Quan Thánh Hề lĩnh mệnh đi ra ngoài, Văn Hoán Hoán kéo kéo tay áo của hắn hỏi.

"Tần gia tiểu nữ nhi." Trịnh Lẫm Tự đối với chuyện này tựa hồ cũng không có hứng thú gì, gần đây Trịnh thị cùng Tần gia có một dự án hợp tác đầu tư lớn, bởi vì Trịnh Lẫm Tự cùng Tần gia con lớn nhất là Tần Dương có chút giao tình, cho nên tất nhiên chuyện này liền do Trịnh Lẫm Tự chủ trì.

Tần gia tiểu nữ nhi tên Tần Mẫn, nói dễ nghe chính là đứng đầu danh viện, phong nhã hào hoa, nhưng thực tế lại là một công chúa ngang ngược kiêu ngạo được gia tộc và huynh trưởng cưng chiều. Tần gia luôn luôn nhiều tử nhiều tôn, nữ nhi thì ít lại càng ít, Tần Mẫn chính là một vị nữ nhi nhỏ nhất ngậm thìa vàng sinh ra giữa một đống chàng trai tại Tần gia, mấy cô chị thì đã ra nước ngoài, còn dư lại mình cô ta nên tự nhiên chiếm được sủng ái từ của Tần gia Nhị lão, cho tới các ca ca.

Ngày đó cùng Tần Dương bàn về chuyện hợp tác ở club tư nhân của Tần gia, Tần Mẫn đột nhiên tới chơi, một phát liền nhìn trúng Trịnh Lẫm Tự đang ngồi ở chính giữa, từ đó một khi có thời gian rảnh, Tần Mẫn sẽ đến Trịnh thị thử thời vận, chỉ tiếc Trịnh Lẫm Tự quá lạnh lùng, gần như lần nào cũng đều dùng công tác làm cớ thoái thác cùng cô ta gặp mặt. Dù cho có gặp qua một hai lần, cũng bất quá là Tần Mẫn một mình lảm nhảm, Trịnh Lẫm Tự yên lặng nghe.

Nếu không phải nể mặt Tần Dương thì Tần Mẫn sợ là ngay cả thân ảnh của Trịnh Lẫm Tự cũng không thấy, hết lần này tới lần khác gần đây cô ta nghe nói hôm đó Trịnh Lẫm Tự mang theo một nữ nhân ngang nhiên xuất hiện ở yến hội tư nhân của Trịnh gia, trong lòng đứng ngồi không yên, nên quyết định đi lên tìm hiểu đến cùng.

Trịnh Lẫm Tự mặt không đổi sắc, Văn Hoán Hoán muốn dán sát vào nhìn, lại bị hắn dùng khăn lông đè lại đầu chỉ có thể buồn bực tựa vào trong ngực của hắn.

"Ừ hừ? Hồng phấn tri kỷ?". Giọng nói Văn Hoán Hoán mang theo chất vấn truyền đến.

"Hồng phấn không phải đang ở trong lòng anh sao?" Tay Trịnh Lẫm Tự càng không ngừng lau, không đếm xỉa đến người nào đó đang giả vờ ghen."Vậy bên ngoài cái kia là cái gì?" Người nào đó không cảm kích, dũng cảm bắt lấy tay của hắn, đôi mắt vì vừa tắm xong mà trở nên ướŧ áŧ long lanh, thập phần mê người.

Trịnh Lẫm Tự ánh mắt tối sầm lại, vừa định muốn cúi đầu xuống: "Bên ngoài cái kia là đồ ngọt, đáng tiếc... Anh thích ăn cay..."

Môi còn chưa kịp đặt lên, cửa đã bị mở ra một cách thô bạo, Trịnh Lẫm Tự dừng lại, tròng mắt hơi híp, tựa hồ bởi vì bị quấy rầy mà trở nên thập phần nguy hiểm."Lẫm Tự, em thật vất vả mới gặp được anh ở đây... A!" Tần Mẫn đợi hơn năm phút thật sự chờ không nổi nữa, vòng qua Quan Thánh Hề mở cửa, lời còn chưa nói hết, liền nhận thấy trong ngực Trịnh Lẫm Tự ôm một nữ nhân, sắc mặt đen tối không rõ nhìn mình, lập tức trừng to mắt, chỉ vào Văn Hoán Hoán giọng the thé nói, "Cô ta là thứ gì?"

Quan Thánh Hề chạy đến ngay sau đó, nghe vậy lông mày nhăn lại, mím môi không nói thêm gì nữa.Có người tận lực muốn chết, hắn không ngăn cản được.

Chớ nói chi là "thứ kia ", ở trong lòng Trịnh Lẫm Tự chiếm vị trí gì.

Quả nhiên, Trịnh Lẫm Tự ánh mắt thoáng hiện lên một tia màu lạnh, hắn ngược lại đối với Quan Thánh Hề ở sau lưng Tần Mẫn nói: "Trừ ba tháng ngày nghỉ."

Quan Thánh Hề thở dài một tiếng, không có phản bác."Cô nói tôi?" Văn Hoán Hoán nhìn thấy một người dáng vẻ như búp bê chỉ vào mình, đáy lòng cảm thấy buồn cười, không thể tưởng được cảnh vợ lớn bắt tiểu Tam trong phim truyền hình thấy sẽ xuất hiện, mà nữ nhân trước mắt này mặc dù không phải là vợ lớn, cô cũng không phải là tiểu Tam.

"Lẫm Tự! Anh... Em hẹn anh lâu như vậy, thế nhưng anh lại cùng nữ nhân này ở một chỗ!" Tần Mẫn quả thực không tin vào mắt mình, trước mắt vẫn là nam nhân lạnh lùng quen thuộc kia, thế nhưng lại cho phép nữ nhân bình thường kia ngồi trên người mình, trên mặt còn mang theo sự cưng chiều mà cô ta chưa bao giờ thấy.

Tần Mẫn không biết quần áo trên người Văn Hoán Hoán là của nhãn hiệu gì, trên quần áo cả một cái nhãn hiệu cũng không có, tóc của cô đã khô được một nửa, lúc này đang ngồi ở trên đùi Trịnh Lẫm Tự, cười như không cười nhìn mình.

Chỉ là Tần Mẫn không biết, quần áo trên người Văn Hoán Hoán, nhìn như bình thường, nhưng lại giống như mỗi một bộ quần áo của Trịnh Lẫm Tự, đều do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đích thân làm, mỗi một kiện đều là độc nhất vô nhị, vô giá.

"Tần tiểu thư, cô thất lễ." Trịnh Lẫm Tự thanh âm không lớn, lại mang theo một chút lãnh ý, hắn cũng không có để cho Văn Hoán Hoán xuống, hơn nữa nữ nhân trong ngực tựa hồ cảm thấy rất thú vị, hắn cũng liền theo cô đi, chỉ là đối với Tần Mẫn không còn sự khoan dung như trước, "Hiện tại tôi đang bận, nếu như Tần tiểu thư không kịp đợi có thể rời đi trước, tôi có thể để cho Thánh Hề tiễn cô."

"Anh... Anh không sợ em cùng ca ca nói muốn rút vốn của Trịnh thị! Nếu như vậy chuyện hợp tác liền đi tong!" Đáy mắt Tần Mẫn chứa đầy lệ ý, cô ta không thể tin được Trịnh Lẫm Tự lại có thể bởi vì nữ nhân không rõ lai lịch kia làm đến nước này, "Em chính là Tần gia tiểu thư! Em có cái gì so ra kém nữ nhân này!"

"Tần tiểu thư, " Trịnh Lẫm Tự giống như vô tình nhếch lên, giọng nói lại biểu hiện đã đánh mất sự chịu đựng đối với cô ta, hắn lấy ngón tay quấn chặt lấy lọn tóc của Văn Hoán Hoán, từng chữ từng câu đều mang theo cô lãnh, "Thử hỏi nữ nhân của Trịnh Lẫm Tự tôi, cô có cái gì có thể so sánh với?"

Nữ nhân của hắn, căn bản không thể đem ra so sánh với người khác, có được hắn, liền tương đương có được tất cả mọi thứ của hắn, thử hỏi ai dám, lại có ai có thể đủ để so sánh với vô ấy?

Văn Hoán Hoán nghe vậy là sửng sốt, cô khẽ ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm sạch sẽ mà có đường cong tuấn mỹ của hắn, nhịn không được cười trộm, sau đó ngẩng lên hôn một cái.

Trịnh Lẫm Tự khiêu mi, bé hạt tiêu này, thật sự là có thể làm cho hắn chẳng phân biệt được thời gian trường hợp muốn cô.

Tần Mẫn nước mắt rầm một tiếng chảy xuống.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta có cái gì không phải là tốt nhất? Có ai nhẫn tâm cho cô ta nhìn sắc mặt? Cho dù là nam nhân, cô ta cũng cũng nhận định chỉ có nam nhân như Trịnh Lẫm Tự mới xứng với mình.

Người trong nhà đối với chuyện cô ta công khai bày tỏ tình cảm với Trịnh Lẫm Tự như vậy đều không có ý kiến, dù sao Trịnh Lẫm Tự không chỉ có một tay chen chúc Trịnh thị, ngay cả Trịnh gia bên kia Italy cũng nghe nói đã bị hắn hoàn toàn thu vào trong lòng bàn tay, có một người nam nhân như vậy làm hậu thuẫn chống đỡ cho gia tộc, không có ai sẽ phản đối, chỉ có Đại ca Tần Dương, cho tới nay đều không tán thành, Đại ca đã nói qua, Trịnh Lẫm Tự không phải là một nam nhân có thể dễ dàng bị khống chế, trừ phi hắn thật sự vừa ý, nếu không cho dù là mười cái Tần gia, đối với hắn mà nói cũng bất quá là một đầu ngón tay.

Tần Mẫn không tin, khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hắn liền muốn giành được hắn, mặc dù không nói, nhưng cô ta tin hắn nhất định hiểu.

Nhưng là hôm nay, hắn khiến cô ta như vậy khó xử, khổ sở.

Thật sự như lời Đại ca, trong mắt hắn, dù vô ta có chảy xuống nhiều nước mắt hơn nữa, cũng bù không được nữ nhân kia hôn hắn một phát.

"Thánh Hề, tiễn khách." Trịnh Lẫm Tự một tay ôm lấy trong ngực nữ nhân, nói ra lời nói lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không giống với, có ánh sáng chói chói lọi ở bên trong, "Nhất định phải tặng Tần tiểu thư đến cửa Tần mới thôi."

Lời nói vừa ra, Quan Thánh Hề liền hiểu vị Tần gia tiểu thư này chắc chắn xuo xẻo, người nào không biết Tần gia lão gia tử là người từng làm ở tổng bộ quân khu, luôn luôn chú ý tác phong nghiêm cẩn, nếu như bị hắn biết được cháu gái của mình đến tìm nam nhân còn bị người ta đóng gói trả lại, dù cho không đành lòng đánh phạt, cũng khó tránh khỏi phải sẽ trách mắng một phen, sau đó làm cho cô ta không thể tiến vào Trịnh thị một bước.

...

Mia: Mụ nữ phụ này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.