Chương 14

Ở trong đình viện màu xanh biếc, Văn Hoán Hoán đang bôi rượu thuốc cho Trịnh Lẫm Tự.

Trịnh Lẫm Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối ren của cô, nhịn không được lấy tay véo nhéo: "Đau lòng?"

"Anh nói nhảm!" Văn Hoán Hoán một phen tức giận, nhịn không được ra tay nặng chút ít, khiến cho Trịnh Lẫm Tự đau đến hít sâu một hơi, "Làm sao anh lại như tên ngốc không biết trốn à? Phòng thủ làm cái rắm gì! Bị cha em đánh cho chỉ thiếu chút nữa nằm lăn ra đất, đúng là mất mặt!"Biết rõ là cô đau lòng mình nên mới nói như vậy, đáy mắt Trịnh Lẫm Tự ánh lên tia ấm áp: "Không có việc gì, đoạt khuê nữ của người ta còn không cho người ta đánh thì rất không công bằng."

"Hừ, " Văn Hoán Hoán lại chà xát vài cái, xác định tất cả miệng vết thương đều đã được bôi thuốc mới đóng nắp bình. Nhìn Trịnh Lẫm Tự đem áo sơ mi trắng mặc lại tử tế, mới hất mặt, "Chớ đắc ý, đến lúc nào đó em không nhớ đến anh nữa hoặc là anh bỏ rơi em, nói không chừng anh phải chịu đánh oan đây."

Trịnh Lẫm Tự nghe xong liền nhíu mày, dùng bàn tay quay đầu của cô sang: "Em không tin anh?"

Văn Hoán Hoán cho hắn một cái mặt quỷ: "Không tin!"

"Khẩu thị tâm phi." Trịnh Lẫm Tự lầm bầm một tiếng, lập tức hôn lên đôi môi toàn nói liên miên không ngừng làm cho người ta phạm tội của cô, ngậm lấy, dây dưa, chơi đến ngay cả vết thương trên người đều không thèm để ý, hết lần này tới lần khác Văn Hoán Hoán còn nhớ rõ hắn bị thương, nên không dám thoát ra, một cách vô ích bị hắn hôn trộm thành công.

"Uy! Điện thoại di động của anh..." Văn Hoán Hoán nghe được tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc, gấp rút kéo kéo quần áo của hắn, ngặt nỗi Trịnh Lẫm Tự lại tựa hồ như không hài lòng cô không chuyên tâm, bày ra vẻ muốn hôn đến lúc cô không phân biệt được rõ Đông Nam Tây Bắc nữa.

Cho đến khi bờ vai của hắn bị đánh chán chê, hắn mới mở mắt ra, trông thấy ánh mắt vô cùng tức giận của Văn Hoán Hoán đành buông miệng cô ra. Lập tức có chút tức giận đè xuống nút trả lời, sau đó cái gì cũng chưa nói luền cúp điện thoại, Văn Hoán Hoán xoa đôi môi sưng đỏ của mình hỏi: "Ai vậy?"

Trịnh Lẫm Tự cầm lấy áo khoác ở một bên, dắt tay cô đi luôn.

Văn Hoán Hoán không rõ chuyện gì: "Làm sao vậy?""Từ Nhan Tịch cầu cứu, nói là lão Nhị cùng anh trai cô ấy đánh nhau." Trịnh Lẫm Tự mặc dù thập phần phẫn uất lão Nhị làm hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng là ngẫm lại, mọi người đều đã thu phục xong, còn sợ không có thời gian ăn sao? Lập tức liền rất vui vẻ đi chuyến này, thuận tiện ghi thêm điểm ở trong lòng Từ Nhan Tịch...

Văn Hoán Hoán vừa nghe, hô to "không tốt", ngược lại còn bước đi nhanh hơn Trịnh Lẫm Tự. Trịnh Lẫm Tự dở khóc dở cười nhìn cô cuống cuồng xông lên xe, không thể làm gì cười.

Nhà hắn tiểu cây ớt a... Có phải hay không quên mất hắn còn đang bị thương đây?

Lúc Trịnh Lẫm Tự lái xe đi vào quán cà phê, cách cửa kiếng, Văn Hoán Hoán đã nhìn thấy trong tiệm "Vô cùng thê thảm", gấp rút muốn xông vào, lại bị Trịnh Lẫm Tự nhanh tay lẹ mắt giữ chặt: "Em kiềm chế một chút, chứ chết được người đâu."

Thật sự là không ưa hắn chậm chạp! Văn Hoán Hoán kháng nghị cắn ngón tay của hắn một phát, Trịnh Lẫm Tự "Ừ?" Một tiếng, ngón tay không lùi mà tiến tới, mập mờ tại trong miệng cô phác thảo quấn lấy.

Cái đồ háo sắc này! Văn Hoán Hoán liếc mắt, lập tức lại cũng không thèm chấp với hắn, lôi kéo hắn bước nhanh đi vào trong tiệm.

Tuyệt đối không thể tưởng được, anh của Từ Nhan Tịch còn là một đại mỹ nam.Chỉ thấy hai nam nhân đứng ở trên mặt đất đầy miếng thủy tinh vỡ, trong tiệm ngoại trừ ba người bọn họ thì không con ai khác. Trên bàn còn có một chút món điểm tâm ngọt đang ăn dở, đoán chừng là do bọn họ đánh nhau dọa khách nhân bỏ đi không dám ăn nữa.

Chiêm Ngộ Thần tựa hồ tức giận đến nói không ra lời, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp trợn thật lớn, Từ Nhan Tịch đang gắt gao ôm lấy đại ca nhà mình, không để cho bọn họ lại đánh nhau tiếp.

"Từ Nhan Tịch! Tốt hơn em nên buông tay ra choa nh! Anh sẽ thu thập hắn trước xong lại tới thu thập em!" Từ Thanh Kiêu gầm nhẹ."A... Anh nói thật là lớn tiếng! Lỗ tai của em đều nhanh điếc!... Hoán Hoán! Cứu mạng a!" Từ Nhan Tịch ôm chiếc eo mạnh mẽ của Từ Thanh Kiêu, chậm chạp không dám buông tay, nhìn thấy Văn Hoán Hoán cùng Trịnh Lẫm Tự tiến đến, lập tức giống như thấy được cứu tinh kêu gào lên.

"Từ Nhan Tịch, em buông tay ra cho tôi, con mẹ nó hôm nay tôi không thu thập anh ta con mẹ nó tôi cùng họ Từ với nhà các người!" Chiêm Ngộ Thần tà tứ nhếch môi, nhưng là lời nói ra sặc mùi thuốc súng, ánh mắt đều mang theo tia lửa.Thừa dịp Từ Nhan Tịch bởi vì Văn Hoán Hoán xuất hiện mà thả lỏng tay, Từ Thanh Kiêu một phát tránh thoát cô, tiến lên lại cùng Chiêm Ngộ Thần uốn éo đánh nhau.

Văn Hoán Hoán nhìn một chút, đột nhiên hết ý kiến.

Còn tưởng rằng thực lực cách xa cô mới nóng lòng như lửa đốt chạy tới như vậy. Mới đầu cho rằng Chiêm Ngộ Thần cà lơ phất phơ như vậy sẽ bị người ta thu thập cực kỳ thảm, thì ra là ngựa đực nam ngoại trừ biết làm nữ nhân thoải mái, công phu quyền cước còn rất tốt.

Hai nam nhân thực lực tương đương đánh nhau quả thực không nói chơi, nhưng thấy Từ Nhan Tịch chật vật đạp phải thủy tinh đầy đất cầu cứu cô, cô liền không thể đứng yên.

Mới vừa đi hai bước, Trịnh Lẫm Tự liền bắt được tay của cô, lập tức lắc lắc đầu: "Kệ bọn họ đi."

Cau mày, Văn Hoán Hoán vừa định nói gì, tiếng thủy tinh vỡ lại vang lên, thanh âm rất kinh khủng, thân thể Văn Hoán Hoán run lên, liền thấy Từ Thanh Kiêu đập vỡ một bình rượu bằng thủy tinh lớn, lập tức mảnh vụn thủy tinh liền hướng bốn phương tám hướng tản đi.

Trịnh Lẫm Tự nhanh tay lẹ mắt đem Văn Hoán Hoán ôm vào trong ngực, mảnh vụn găm vào áo khoác mà Trịnh Lẫm Tự giương cao lên. Nhưng là Từ Nhan Tịch thì không may mắn như thế, cô đứng cách chỗ đánh nhau vốn rất gần, mảnh vỡ kia lập tức hướng về phía mặt cô đánh tới, Từ Nhan Tịch hét lên một tiếng, gấp rút che kín mặt.

Ánh mắt hai nam nhân đều co rút lại, Chiêm Ngộ Thần ở gần Từ Nhan Tịch hơn, lập tức không chút nghĩ ngợi lao qua, cánh tay liền bị mảnh vụn vạch cho một vết rách.

"A! Chiêm Ngộ Thần! !" Từ Nhan Tịch vừa nhìn thấy hắn bị thương, lập tức thét chói tai ra tiếng.

"Câm miệng!" Còn không phải đều là vì cô! Chiêm Ngộ Thần lườm cô một cái, lại bởi vậy lộ ra phần lưng, Từ Thanh Kiêu ánh mắt nhíu lại, lập tức công kích về phía hắn.

Qu vài hiệp, Văn Hoán Hoán ở một bên thế nhưng cũng nhìn ra một chút manh mối.

Lập tức hiểu vì sao Trịnh Lẫm Tự lại tỏ vẻ không nóng không lạnh.

Ánh mắt của hắn thật đúng là độc đáo.

"Đại ca! Đừng đánh nữa! Em trở về với anh!" Từ Nhan Tịch rốt cục không thể nhịn được nữa, đang lúc Chiêm Ngộ Thần muốn công kích Từ Thanh Kiêu bằng cánh tay bị thương, cô liền thét chói tai, "Chiêm Ngộ Thần! Nếu như anh lại dám đánh anh tôi, tôi liền không để yên cho anh!"

Có lẽ là thét chói tai thái quá mức khàn cả giọng, hai nam nhân đều thu tay về.Từ Thanh Kiêu sắc mặt đen tối nhìn Chiêm Ngộ Thần, mà trái lại Chiêm Ngộ Thần, sắc mặt bởi vì lời vừa rồi của Từ Nhan Tịch mà trở nên cực độ không tốt.

"Con mẹ nó em bỏ lại một đống cục diện rối rắm cho tôi xong liền tự mình cút về? ! Không có cửa đâu!" Chiêm Ngộ Thần cắn răng một bả bắt lấy cánh tay Từ Nhan tịch, lại bị Từ Thanh Kiêu một tay hất ra: "Cậu dám động vào nó nữa, tôi sẽ cho cậu tàn phế!"

Từ Nhan tịch đứng ở sau lưng Từ Thanh Kiêu.

Cô nhìn Chiêm Ngộ Thần, tỉnh táo từng chữ từng câu, rõ ràng vô cùng mà nói: "Tôi sẽ không bỏ lại một đống cục diện rối rắm cho anh, chuyện này tôi sẽ xử lý, nhưng là tôi sẽ không thả tẹ do cho anh, Chiêm Ngộ Thần, sớm muộn gì anh cũng sẽ là người của tôi."

Nói xong, cô nhìn về phía vị đại ca liên tục đen mặt nhìn bọn họ, lôi kéo ống tay áo của hắn nói: "Anh, chúng ta đi thôi."

Từ Thanh Kiêu lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó liền trực tiếp mặc quần áo dính máu đi ra ngoài.

Từ Nhan Tịch nhìn hai người đứng ở cửa không nói lời nào, buồn cười mà nói: "Các vị chạy đến chậm như vậy coi như xong, lại vẫn buông tay ở một bên nhìn xem, thật sự là phục các vị."

Văn Hoán Hoán thẹn thùng gãi gãi đầu.

"Thôi, dù sao cũng đánh xong, Hoán Hoán, trong khoảng thời gian này mình sẽ trở về thành phố B một thời gian, cậu giúp mình trông tiệm, mình sẽ còn trở lại, tiền lương coi như mình trả gấp đôi." Từ Nhan Tịch nhìn nhìn người nào đó đứng tại nguyên chỗ ẩn nhẫn không phát, cuối cùng hết thảy đều hóa thành nụ cười ý vị thâm trường bên môi, sau đó dần dần đi xa.Trịnh Lẫm Tự nhìn xe Từ Thanh Kiêu chạy nhanh rời đi xa, mới quay đầu kêu cái người đứng không nhúc nhích kia một tiếng: "Lão Nhị!"

Cứ như vậy một gọi, Chiêm Ngộ Thần mới vừa rồi còn đang hoá đá liền một bả đá ngã lăn cái bàn bên cạnh, ngoài miệng mắng to: "Mẹ nó ! Từ to đến bé đều là đồ biếи ŧɦái!"

Tựa hồ chưa bao giờ thấy Chiêm Ngộ Thần nôn nóng như thế, Văn Hoán Hoán nâng cằm lên, khiêu mi nhìn hắn.

Gặp Chiêm Ngộ Thần từ từ đứng thẳng lên, hắn xoay đầu lại gãi gãi tóc, lập tức nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự với một thân áo sơ mi trắng có chút kinh ngạc khiêu mi: "Ơ? Hiếm thấy nha? Ai làm đại ca ta bị thương rồi?"

Gặp ánh mắt Chiêm Ngộ Thần hồ nghi nhìn về phía mình, Văn Hoán Hoán trừng Trịnh Lẫm Tự một cái, sau đó nghiêm trang chỉ chỉ đống bầm tím xanh trên tay: "Thái Sơn tặng cho." (Ý là bố vợ tặng cho)

Vừa nói như vậy, lúc đầu Chiêm Ngộ Thần chưa hiểu rõ, đợi sau khi hiểu liền bắt đầu kêu tặc tặc: "Chuyện gì a? Gặp gia trưởng đều bị đánh thành như vậy... Nhà chị dâu... Nề nếp gia đình nghiêm cẩn a."

Trịnh Lẫm Tự thấy hắn hả hê, liếc nhìn mấy vết thương ở khóe miệng Chiêm Ngộ Thần, liền dãn ra khóe môi: "Không có vấn đề gì, so với gia trưởng của người nào đó không dưng liền bị đánh một trận còn tốt hơn quá nhiều."

Văn Hoán Hoán hì hì một tiếng bật cười, Chiêm Ngộ Thần sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn xem vụn thủy tinh đầy đất, chân hung hăng đẫm ở phía trên, không biết là đem thủy tinh dưới chân trở thành Từ Thanh Kiêu hay là xem như Từ Nhan Tịch, "Đó là tôi nhường cho hắn! Có giỏi một chọi một đến PK! Con mẹ nó nếu không phải là vì hắn liwsn tuổi hơn tôi mới nhường cho hắn, không ngờ mẹ nó Từ Thanh Kiêu kia thật đúng là cậy già mà lên mặt!"

Văn Hoán Hoán che miệng thật vất vả nhịn cười, khụ một tiếng, đi lấy hộp cứu thương đưa cho Chiêm Ngộ Thần: "Đừng ồn ào nữa, đánh không lại còn muốn sủa là loại vô dụng nhất." Thấy Chiêm Ngộ Thần u oán nhận lâdy hộp cứu thương, Văn Hoán Hoán khiêu mi, lấy tay chống cằm tựa ở trên quầy bar, sâu kín mở miệng, "Giờ thì sao, nữ nhân cũng bị đoạt, nếu không cứ kẹ như vậy đi."

Chiêm Ngộ Thần vốn đang bôi thuốc sát trùng, nghe vậy trừng mắt còn kém không có lòi hẳn ra: "Ta dựa vào! Từ Thanh Kiêu hắn đoạt nữ nhân của ta để cho ta cứ để như vậy? !"

Nói xong, Chiêm Ngộ Thần sau khi chạm đến ánh mắt Văn Hoán Hoán nhìn có chút hả hê mới giật mình nhận ra mình tựa hồ nói sai, khẽ nguyền rủa một tiếng sau đó không tự chủ lại ngồi về vị trí cũ, vén tay áo lên lộ ra da thịt ở cánh tay, này vừa nhìn liền thấy bị thương thật đúng là không nhẹ.

Từ Thanh Kiêu từ nhỏ ở thành phố B vốn là kẻ hoành hành ngang ngược, chea nói đến về sau Từ gia đều là do hắn thừa kế, liền một thân giỏi thuật cận chiến kia tại thành phố B cũng coi như không có địch thủ. Trời sinh nghiêm túc cao ngạo Từ Thanh Kiêu, lần này vì muội muội không có cốt khí nhà mình, thế nhưng chạy tới cùng Chiêm Nhị thiếu đồng dạng ngang ngược càn rỡ của thành phố C đánh nhau, coi như là chuyện hiếm có

...

Mia: Cặp oan gia này đọc cũng hay