Chương 13

Hai người lái xe trở lại võ quán, trước cửa có đỗ một chiếc Land Rover quen thuộc, thân xe cao lớn trầm trọng hiện ra vẻ tối tăm, lúc Văn Khải Hùng xuống xe nhìn về phía vẻ mặt chột dạ Văn Hoán Hoán, sau đó mặt không đổi sắc vào cửa.

"Sư phụ!"

Trải qua đình viện, không ngừng có các sư đệ hướng về phía Văn Khải Hùng chào hỏi, gặp được Văn Hoán Hoán, liền đổi thành vẻ mặt không đứng đắn: "Sư tỷ, khá tốt sao? Sư huynh vừa đi liền mang anh rể tương lai tới cửa, nhìn rồi, tuấn tú lịch sự a."

"Thối lắm mồm!" Văn Hoán Hoán làm bộ đánh cho hắn một chút, sư đệ hữu mô hữu dạng chống đỡ, còn chưa tới trong chốc lát hai người thiếu chút nữa bắt đầu tỉ thí.

Đang lúc Văn Hoán Hoán dự định dùng một cú đá bay tên sư đệ nợ thu thập kia, Văn Khải Hùng tựa hồ khẽ gọi cô một tiếng, Văn Hoán Hoán gấp rút dừng động tác, lại bị sư đệ nhân cơ hội dùng một cái quét ngang đá ngã xuống đất.

"Sư tỷ, đa tạ a." Sư đệ làm bộ chắp tay, nhưng là cười đến vẻ mặt rất đắc ý.

Văn Hoán Hoán lườm hắn một cái, mới vừa định đứng dậy tái chiến, phần eo liền bị một bàn tay mạnh mẽ đem cả người nàng nhấn lên, không cần quay đầu lại, Văn Hoán Hoán cũng có thể từ hương vị đoán được người phía sau là ai.

"Bộ dáng ngốc nghếch." Bên gáy Văn Hoán Hoán có một luồng hơi ấm áp phả vào, kịp phản ứng mới giật mình đó là Trịnh Lẫm Tự thừa cơ tại trên cổ mình thổi hơi. Cô thở phì phì quay đầu, liền đυ.ng phải một đôi mắt có chứa nụ cười thâm thúy.

"A a a, anh rể, em không phải cố ý đâu nha, nhưng mà binh bất yếm trá* thôi ha ha." Sư đệ nhìn Trịnh Lẫm Tự, cười nói.(Binh bất yếm trá: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối)

"A? Không sao." Trịnh Lẫm Tự vô hại mỉm cười.

Nhưng ngay lập tức, sư đệ liền hoa lệ lệ trúng đạn rồi.

Hãm hại đệ a hãm hại đệ! !Cái gì gọi là không sao? !

Trên đài luyện võ, từng âm thanh vật nặng rơi xuống kèm theo mồ hôi tràn đầy cái nơi lấy võ vi tôn này, sư đệ sau lần thứ mười ba bị ngã lệ rơi đầy mặt rời khỏi đây.

Đạo phục màu trắng tinh đã biến thành màu xám đen, nhưng nhìn lại một chút bên Trịnh Lẫm Tự chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, ngoại trừ cuốn tay áo lên, ngay cả hơi thở đều không có một tia mất trật tự.

"Sư đệ, không sao chứ?" Trịnh Lẫm Tự híp mắt mỉm cười, mặc dù là nói như vậy, nhưng hắn đâu có cho sư đệ cơ hội trả lời, vươn tay dựa thế kéo cậu chàng lên, để cho cậu đứng vững sau đó lại lưu loát ra tay. Lần này không khiến cho cậu thẳng tắp ngã trên mặt đất, mà là lấy tay vì trảo, chưởng phong đánh úp về phía cổ của cậu, sư đệ chỉ cảm thấy cổ họng có một luồng gió mạnh mẽ thổi tới, còn chưa có dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Trịnh Lẫm Tự lại trên đường chuyển thế, biến thành bắt lấy vạt áo trước của cậu, lấy khuỷu tay nâng ở bờ vai cậu lên.

Sư đệ kêu lên một tiếng đau đớn, Trịnh Lẫm Tự thoạt nhìn chỉ dùng lực nhỏ để tấn công, lại làm cho cả bả vai sư đệ đều bị tê rần, Trịnh Lẫm Tự không có cử động gì khác nữa, ông ngoại đứng một bên đã hô ngừng : "Đủ rồi đủ rồi, cùng lắm chỉ là lamg Hoán Hoán ngã một cái thôi, con liền đừng ghi thù như vậy."

Trịnh Lẫm Tự lúc này mới cười buông tay ra.

Văn Hoán Hoán cắn môi, nhìn Trịnh Lẫm Tự không nói.

Hắn thật sự rất mạnh.Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy, mỗi một lần cô ra tay công kích, hắn cũng có thể thành thạo, coi mình như đang đùa chơi.

Thuật cận chiến của Trịnh Lẫm Tự có đặc điểm khác tất cả mọi người bọn họ, chính là sự ngoan tuyệt quyết đoán.

Trong lúc lười biếng mỉm cười, trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia hung ác lệ như thế nào đều che giấu không được.

Đó là ánh mắt sắc bén mà chỉ có ở trên chiến trường dính đầy tinh phong huyết vũ mới có thể có, cùng với cái loại tốc độ có thể nói là không thể nào phản ứng kịp đó, cũng làm cho nội tâm Văn Hoán Hoán rung động một hồi.

Tựa hồ từ lúc hắn bắt đầu xuất thủ, sự yêu thích đối với hắn, lại tăng lên một mức mới.

Sư đệ nước mắt ròng ròng bị các sư huynh chung quanh khiêng xuống đài, Văn Khải Hùng lại đứng lên, nhìn ông ngoại: "Cha."

Ông ngoại vẫn híp mắt như cũ, gật gật đầu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, Văn Khải Hùng đi lên võ đài.

Văn Hoán Hoán ngừng lại hô hấp, cô tuyệt đối không thể ngờ được phụ thân sẽ dùng phương thức trực tiếp như vậy để xò xét.

Trịnh Lẫm Tự lại tựa hồ như không có bao nhiêu kinh ngạc, hắn lẳng lặng nhìn Văn Khải Hùng đi đến trước mặt mình. Hai nam nhân trong lúc đó tựa hồ đang không tiếng động trao đổi, lại đều tự có một loại khí tràng đang vô hình phát ra.

Động tác, là hết sức căng thẳng.

Làm cho người ta hoa cả mắt đối kháng.

Thủ pháp mang theo sát khí cùng bén nhọn.

Văn Khải Hùng từng bước vững vàng, tiến thoái có độ, từng chiêu thức đều mang theo lực công kích không thể chống đỡ; Trịnh Lẫm Tự dùng thủ vì công, khéo léo giao long.

Khi đầu vai Trịnh Lẫm Tự bị trúng một quyền lúc, Văn Hoán Hoán nắm chặt quả đấm.

Trên thực tế tuy nói là tỷ thí, nhưng mà càng giống một loại thử dò xét ngầm, Trịnh Lẫm Tự chỉ thủ, lùi bước nhưng không cam lòng ở thế hạ phong, vẫn lộ ra sự kiên định. Văn Khải Hùng tựa hồ cũng chú ý tới, lại tung thêm nhiều chiêu thử dò xét, đang tìm tòi nghiên cứu ranh giới cuối cùng của hắn.

Sau hàng loạt chiêu thức, Trịnh Lẫm Tự ít nhiều cũng đã trúng vài chục cái, ngược lại Văn Khải Hùng, sắc mặt bắt đầu càng trầm, trên người lại một chút vết thương cũng không có.

Cuối cùng Văn Khải Hùng dùng một cái công kích giả đoạt được quyền khống chế, Trịnh Lẫm Tự lại nhíu mắt lại, động tác cực kỳ nhanh chóng cứng rắn chuyển qua thế tấn công, ngăn cách quả đấm của Văn Khải Hùng đang muốn đánh về phía mặt hắn.

Mọi người đều cùng hít sâu một hơi.

Ông ngoại liên tục xem rất nồng nhiệt, đến giờ phút này, mới rốt cục tỏ ra vẻ mặt thoả mãn.

"Quả thật là Trường giang sóng sau đè sóng trước." Văn Khải Hùng vừa nói xong, liền cùng Trịnh Lẫm Tự cùng nhau thu tay lại.

"Bác trai, đa tạ." Trịnh Lẫm Tự không chút nào đem vết thương trên người nhìn ở trong mắt.

Văn Khải Hùng thật sâu nhìn hắn một cái, lập tức đi xuống đài, cầm lấy khăn tay đồ đệ đưa cho mình lau.

Trịnh Lẫm Tự từ trên đài cao chậm rãi đi xuống, không hề có chút động tác mệt mỏi khó chịu nào, vẫn mang vẻ lãnh đạm.

Chỉ có một đôi mắt thủy chung nhìn người nào đó, mới có vẻ ôn nhu.

Văn Hoán Hoán gấp rút chạy tới, thập phần luống cuống nhìn xem những vết tím xanh trên tay hắn.

Ông ngoại cười ha ha.Vuốt chòm râu trắng bóng, ông cười đến run rẩy. Ngoắc tay ý bảo Trịnh Lẫm Tự và Văn Hoán Hoán đi đến, ông ngoại híp mắt dắt lấy tay Văn Hoán Hoán đi vào bên cạnh hắn, ánh mắt tuy là nhìn Văn Hoán Hoán, nhưng thanh âm lại có thể truyền khắp cả sân luyện võ: "Hoán Hoán a, cháu cảm thấy nó lợi hại không?"

Văn Hoán Hoán mím môi, có chút không cam lòng gật đầu.

Trịnh Lẫm Tự vui vẻ sâu hơn chút ít.

Ngốc dạng. Ông ngoại đáy lòng cười thầm: "Lẫm Tự là đồ đệ của ta, tu vi sẽ không thể kém tới chỗ nào, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, Lẫm Tự ở trên thương trường cùng cha nó là một dạng, đều là trời sinh làm chủ nhân, cháu biết nó, cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều nam nhân tốt, trong những người này không có một người nào, không có một cái nào là không thể so với nó."

Trịnh Lẫm Tự đối với ánh mắt ông ngoại hơi thâm ý đánh giá, ngưng mắt không nói.

Văn Hoán Hoán cũng đã hiểu lời nói ông ngoại chứa đầy hàm ý, chỉ có thể cắn môi không lên tiếng.

Ông ngoại ngồi ở trên ghế gỗ, vỗ tay Văn Hoán Hoán hiền lành mà ôn hòa nói: "Ta biết rõ mẹ cháu đi quá sớm, nên tính tình cháu mới bướng bỉnh, có khổ cho tới bây giờ cũng không nguyện mở miệng, điểm này rất giống mẹ cháu. Nhưng vô luận như thế nào, mặc dù ta không nói, cha cháu cũng không nói, cháu cũng là hòn ngọc quý trên tay Văn gia chúng ta. Văn gia chúng ta không theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho nên cho dù là muốn giao cháu cho người nào, ta cũng muốn thay mẹ cháu chọn một người tốt nhất." Ông ngoại thấy Văn Hoán Hoán dùng sức ẩn nhẫn đã bắt đầu phiếm hồng hai mắt, đau lòng sờ sờ đầu của cô, "Lẫm Tự a, điểm này con phải lưu ý cho ông ngoại, có cái gì tốt đều đừng che giấu, cháu gái này của ông ngoại ta là không thể bị ủy khuất, con hiểu không?"

Văn Khải Hùng trầm mặc ngồi ở bên cạnh ông ngoại, trong đôi mắt nhìn Trịnh Lẫm Tự có một tia sắc bén.

Trịnh Lẫm Tự nhìn xem ông ngoại, ánh mắt từ lúc mới bắt đầu tản mạn từ từ ngưng tụ, cuối cùng hóa thành đen như mực: "Ông ngoại, hôm nay, con tới chính là vì chuyện của Hoán Hoán."

"Hử?"

"Con cùng Hoán hoán đã lui tới ba tháng, trước không có nói cho các ngài biết, cũng là cân nhắc đến điều như ông vừa nói, " Trịnh Lẫm Tự tầm mắt dời về phía Văn Hoán Hoán, hắn đưa tay phải về phía cô, khóe miệng chứa nụ cười, mang theo vẻ phóng đãng nào đó, rồi lại làm cho người ta không tự chủ mà nghe phục, "Không phải là bởi vì không xác định có thể cho cô ấy hạnh phúc hay không, từ vừa mới bắt đầu cháu liền xác định cô ấy chính là người mà cháu muốn. Chỉ là còn chưa biết chắc cô ấy thấy thế nào, cháu nói rồi, chỉ cần cô ấy muốn, cháu nguyện ý cho, cho dù là cả Trịnh Lẫm Tự này."

Văn Hoán Hoán trước mắt, chỉ còn lại người nam nhân kia.

Cô thậm chí không có cảm giác đến tay của mình bị buông ra.

Chỉ cần cô muốn, hắn liền nguyện ý cho.

Đây là lời hứa của hắn giành cho cô.

Lau nước mắt, Văn Hoán Hoán nhấc chân, không chút do dự mà kiên định đi tới, nắm tay của hắn, sau đó cùng hắn đứng sóng vai."Trịnh Lẫm Tự, em nguyện ý tin tưởng anh." Văn Hoán Hoán cầm chặt tay của hắn, nhẹ giọng nói.

Trịnh Lẫm Tự không nói gì.Trên mặt tình thế bắt buộc, sau khi va chạm vào ánh mắt của cô, càng thêm trầm.

"Ta biết rồi." Ông ngoại cười mở miệng, "Nếu đó là lựa chọn của Hoán Hoán, như vậy ta liền mỏi mắt mong chờ, Lẫm Tự, nhớ kỹ lời con nói ngày hôm nay." Ông ngoại lại quay đầu nhìn về phía liên tục trầm mặc Văn Khải Hùng, "Khải Hùng, con nói sao?"

"..." Văn Khải Hùng cũng không nhìn về phía Trịnh Lẫm Tự, chỉ lặng yên nhìn Văn Hoán Hoán, "Thật sự không thể không có hắn, không hề thay đổi?"

Văn Hoán Hoán biết rõ những lời này là nói với mình, cô nghênh đón ánh mắt của cha: "Vâng. Không thể không có hắn, không hề thay đổi."

Văn Khải Hùng trầm ngâm một lát.

"Như vậy, cũng đừng có buông tay." Văn Khải Hùng hơi thâm trầm nhìn về phía Trịnh Lẫm Tự, cũng không biết đến tột cùng là nói với người nào, "Các con cũng không còn nhỏ, bỏ lỡ chính là mất đi đạo lý này các con đều hiểu, sau này cha sẽ không nhúng tay vào chuyện của các con, nhưng là Lẫm Tự, đừng làm cho ta biết rõ nó bị ủy khuất gì khi cháu không có ở đây."

Một người nam nhân, trời sinh thì có một sứ mạng, chính là đứng sau lưng nữ nhân mà ngươi yêu.

Không liên quan đến trách nhiệm, đơn giản là vì yêu.

Nếu là ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được, liền không có tư cách đi yêu người ta, càng đừng nói cho nữ một cược sống.

Văn Khải Hùng chính là như vậy, chỉ là ông bất đồng, người phụ nữ mà ông thề phải bảo vệ cả đời, sau khi để lại bảo vật duy nhất của bọn họ lại rời đi.

"Cháu hiểu." Tay Trịnh Lẫm Tự từ từ buộc chặt.

Đường vân ở lòng bàn tay hắn cùng cô vô cùng phù hợp.

Tin tưởng thời gian mềm rủ xuống, cô cùng hắn có thể ở bên nhau chầm chậm già đi. Sau nhìn lại mọi thứ, nhớ đến điều hạnh phúc nhất, chính là giờ phút này - - lòng của cô có hắn che chở, sau đó cô liền có thể không chịu gánh nặng gì mà chỉ yêu hắn; hắn cũng vậy.Hắn không nỡ làm cho lòng của cô phỉ chịu bát cứ một điểm nhỏ ủy khuất cùng khổ sở nào.

Nếu quả thật có, như vậy tất đều là lỗi của hắn..

...

Mia: đã qua sự kiểm duyệt của phụ huynh, công tâm rồi sẽ đến công thân. Hắc hắc^^!!