Chương 12

Chương 12:

Trịnh Lẫm Tự không giống cô, tất cả mọi thứ của anh bây giờ, có hơn phân nửa là dựa vào hắc đạo lui tới tạo dựng lên, mà anh làm những chuyện như vậy theo lý mà nói tuyệt đối là trái pháp luật còn có liên quan đến mạng người.

Nếu là lúc trước, Văn Hoán Hoán không chỉ phản đối mà còn không tiếc dùng thân mạo hiểm đi ngăn cản những giao dịch không hợp pháp này tránh cho nó phát sinh.

Nhưng khổ nỗi người kia là anh, là Trịnh Lẫm Tự.

Cô không có cách nào phản đối những thế lực và gia tộc đã chống đỡ bầu trời cho anh.

Ngay cả ông ngoại, đối với những chuyện này cũng là mắt nhắm mắt mở, mặc dù không biết vì sao nhưng trực giác nói cho Văn Hoán Hoán biết, ông ngoại cũng biết hết những chuyện này, nhưng ông chưa từng hỏi đến, chỉ có thể thấy rằng ông ngoại không phản đối.

Mâu thuẫn như thế, nhưng Văn Hoán Hoán vẫn lựa chọn đi theo trực giác của mình, bởi vì trước đó, những trực giác chợt lóe lên như vậy đều trợ giúp Văn Hoán Hoán đoạt thắng lợi rất nhiều lần, đây có lẽ cũng là thiên tính của người tập võ.

[Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam]:... Hoán Hoán, không phải trong cuộc đời mỗi nữ nhân đều có thể gặp được một người như Trịnh Lẫm Tự đến sủng ái cậu, che chở cậu, chẳng hạn như mình, nếu mình là cậu, dù Trịnh Lẫm Tự xấu xa đến cỡ nào mình cũng nhất định đổ thừa hắn không buông tay, đáng tiếc, mình lại gặp phải Chiêm Ngộ Thần.

[Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân]: anh ấy nào có tốt như cậu nói...

[Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam]: hắn có lẽ không hoàn hảo. Nhưng mà Hoán Hoán, ai khi còn sống cũng chỉ mong yêu được một người thật lòng đối với mình, chuyện đó có nhiều khó lại có bao nhiêu dễ dàng đây? Chớ suy nghĩ quá nhiều, thật tốt đi theo hắn đi.

[Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân]: vậy còn cậu? Cậu cũng cứ định dùng dằng với anh ta như vậy sao?

[Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam]:... Cũng chẳng còn bao lâu nữa, đại ca mình qua một thời gian nữa sẽ đến đây, đến lúc đó chỉ sợ mình sẽ phải trở lại thành phố B ngay.

[Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân]: vậy... Chiêm Ngộ Thần thì làm sao bây giờ?

[Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam]: nên làm gì thì làm đi!... Mình thật sự muốn nói như vậy.

[Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân]: Nhan Tịch...

[Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam]: cậu yên tâm đi, mình sẽ không đau lòng, nếu quả thật lần nào cũng phải đau lòng thì trái tim mình đã sớm rách tươm, yên tâm đi, mình sẽ tự chăm sóc cho bản thân. Cuối tuần này cậu không cần đến, chuyên tâm dẫn Trịnh Lẫm Tự đi gặp gia trưởng đi, ông ngoại nhất định rất vui vẻ.

[Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân]: đúng vậy...

Từ Nhan Tịch kể từ khi chơi thân với cô đã từng tới võ quán mấy lần, bởi vì cô ấy có tính tình thẳng thắn khiến cho ông ngoại rất quý, mỗi lần đều bảo Văn Hoán Hoán dẫn Từ Nhan Tịch đến võ quán chơi nhiều hơn, thường xuyên qua lại đương nhiên liền thân quen với mọi người trong nhà, các sư đệ đều rất thích cô nàng.

Kể từ sau lần Trịnh Lẫm Tự ở trong tiệm gặp được Từ Nhan Tịch, Từ Nhan Tịch mới nói cho Văn Hoán Hoán, thì ra là sau vụ thiết kế "Bắt gian tại trận" đó, Từ Nhan Tịch liên tục trốn tránh Chiêm Ngộ Thần. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Từ Nhan Tịch hiểu rõ Chiêm Ngộ Thần so với mình còn nhiều hơn, tự nhiên biết Chiêm Ngộ Thần sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, tìm một nơi vắng vẻ trốn đi, còn nhờ cậy bà ngoại có tiếng nói nhất ở trong nhà đến yểm trợ, thuận tiện né qua vị ca ca không thú vị mà nghiêm túc của nhà mình kia.

Cho nên Từ Nhan Tịch thỉnh cầu Văn Hoán Hoán, làm cho cô nhờ Trịnh Lẫm Tự bảo vệ bí mật, vì thế Trịnh Lẫm Tự thập phần hưởng thụ mỹ nhân kế của người nào đó, dứt khoát cũng không nghĩa khí một phen.Lúc này cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ, Văn Hoán Hoán phục hồi tinh thần lại gấp rút đánh vào ô trả lời một câu "Có người tìm mình, ngày mai lại tán gẫu!" Liền quyết đoán logout.

Mở cửa là Đại sư huynh."Nha đầu, đang làm gì đó?" Lăng Quân Viêm cười rất ôn hòa.

Văn Hoán Hoán có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, gần đây bị Trịnh Lẫm Tự cái tên quấn nhân tinh kia làm phiền, ngẫm lại chính mình hình như có chút lạnh nhạt với Đại sư huynh, liền cảm thấy mình không có tim không có phổi: "Sư huynh, anh tìm em có việc gì vậy?"

"Không có việc gì không thể tìm em sao?" Nhướng mi, Lăng Quân Viêm ánh mắt lặng yên quan sát Văn Hoán Hoán, tiểu sư muội từ nhỏ luôn quấn quít lấy mình này, hiện tại mặt mũi tràn đầy gió xuân, một bộ đang chìm đắm trong bể tình.

Có chút chói mắt, bởi vì trong mười mấy năm qua Lăng Quân Viêm làm bạn Văn Hoán Hoán, anh chưa bao giờ thấy vô cười rạng rỡ như vậy.

Thấy Văn Hoán Hoán làm nũng le lưỡi, Lăng Quân Viêm tìm chỗ ngồi xuống, không nhiều do dự, liền mở miệng hỏi: "Em cùng anh ta ở cùng một chỗ sao? Cùng Trịnh Lẫm Tự?"

Văn Hoán Hoán nghĩ tới khả năng lại là ông ngoại như Lão Ngoan Đồng kia nói, liền gật gật đầu.

Lăng Quân Viêm trầm mặc."Em thích anh ta?"

Văn Hoán Hoán có chút ngoài ý muốn, bởi vì trước kia cho dù mình ở đại học cùng nam nhân khác qua lại, sư huynh cũng chưa từng hỏi mình cái gì.

"Vâng... Anh ấy đối với em rất tốt." Văn Hoán Hoán gật đầu, mặc dù thong thả, nhưng lại như xưa thập phần kiên định nói.

"Đứa ngốc, đối với em tốt, chính là yêu sao..." Lăng Quân Viêm cười khổ xoa xoa đầu của cô, "Nếu đã thích, vậy thì cùng một chỗ đi, cư xử khéo léo cho tốt, không cần quá vội kết luận cái gì, dù sao... Đời người khi còn sống, thật sự rất dài."

"Làm cái gì sao, rõ ràng chị dâu cũng không chịu tìm cho em một người, lại nói như thể mình rất hiểu dường như..." Văn Hoán Hoán lẩm bẩm kháng nghị.

Lăng Quân Viêm tay dừng một chút, lập tức vỗ xuống đầu của cô.

Anh không phải không tìm được, mà là không muốn.

Anh không muốn đem tình yêu của mình, lại chia cho người khác ngoài cô, cho dù là một chút xíu.

"Nha đầu ngốc, chỉ em giỏi nói." Lăng Quân Viêm giống như trước kia còn bé ôm cô vào lòng, hai người ngồi ở trên chiếc giường đơn ấm áp. Văn Hoán Hoán chợt nhớ tới trước kia, bọn họ cũng là vui vẻ như thế này khi cùng một chỗ, Lăng Quân Viêm tựa như ca ca của cô, có lẽ, so với anh ruột còn hơn. Anh luôn sủng ái cô, cho cô những điều cần thiết, nhưng khi trưởng thành, cơ hội như thế tất nhiên ít đi.

Kỳ thật con người khi còn sống tổng hội sẽ có một người như vậy, không phải là người thân, không là bạn tốt, càng không phải là người yêu, nhưng lại so với những người đó càng đáng tin cậy để dựa vào hơn.

Lăng Quân Viêm đối với Văn Hoán Hoán mà nói, chính là người như vậy.

"Hoán Hoán, anh muốn đi Russia, nửa năm." Bất thình lình, Lăng Quân Viêm thông báo.

Văn Hoán Hoán kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt mất mát của Lăng Quân Viêm.

"Vì sao?" Văn Hoán Hoán nghi ngờ hỏi.

Lăng Quân Viêm cũng không giữ chặt nàng, hắn lẳng lặng nhìn xem nàng, dùng cái loại tư thái trầm tĩnh mà thủ hộ, không tới gần, cũng không rời đi: "Công ty hạ lệnh điều nhiệm, ngày mai khởi hành. Chỉ là còn chưa kịp nói cho em biết."

Kỳ thật đây chỉ là một bộ phận.

Thông báo điều nhiệm, lúc này đang yên lặng nằm ở trong túi quần hắn, nhưng do dự lúc trước ngay khi vừa mới nghe được đáp án của cô liền lập tức biến mất."Không đi không được sao?" Văn Hoán Hoán có chút nóng nảy, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ xa sư huynh lâu như vậy.

"Anh sẽ trở lại, chỉ nửa năm thôi, Hoán Hoán, Russia cùng bên này rất dễ liên lạc, mặc dù anh không bỏ được các em, nhưng mà anh cũng không bỏ được cơ hội lần này, " Lăng Quân Viêm hơi khép con mắt, đầu lông mày buông xuống che đi sự muộn phiền trong mắt. "Sư phụ đã biết, hành lý đêm nay em sẽ chuẩn bị... Hoán Hoán, em trách anh sao?"

Văn Hoán Hoán trầm mặc.

Cô, có lẽ cuối cùng rồi cũng sẽ biết, hắn vẫn chưa hề nói cho cô biết.

"Sư huynh, anh cũng biết, làm sao có thể trách anh..." Hồi lâu, Văn Hoán Hoán cắn môi nói, "Em chỉ là đang giận mình, anh rõ ràng đều sắp phải đi, nhưng em lại là người cuối cùng biết..."

"Đứa ngốc, cũng không phải một đi không trở lại. Nửa năm mà thôi, một cái chớp mắt thì trôi qua rồi." Lăng Quân Viêm cười nhẹ, con ngươi ôn nhuận màu nâu của hắn dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ ôn nhu như nước, "Chiếu cố thật tốt chính mình, bất luận anh ở nơi nào, chỉ cần rm gọi một cú điện thoại, anh lập tức bay trở về bên cạnh em, sư huynh nói được là làm được."

"Tốt, vậy anh đừng đi..." Văn Hoán Hoán phồng mồm trợn má làm nũng.

Lăng Quân Viêm tựa hồ bị sờ vào nơi đầu quả tim, tay thế nhưng không chịu sự khống chế của bản thân mà ôm cô vào lòng. Mùi thơm yêu kiều giống như khi còn bé, tràn đầy l*иg ngực hắn, khiến cho hắn một lần hai lượt nghĩ cứ như vậy vĩnh viễn ôm cô.

"Hoán Hoán... Em thích sư huynh không?" Giọng nói của hắn khẽ run, lại nhịn không được hỏi ra lời.

"Đương nhiên thích a, " Văn Hoán Hoán không chút giãy giụa, vòng ôm của sư huynh vĩnh viễn đều có thể khiến cho cô thấy an tâm, từ nhỏ đến lớn, hắn cho cô, đều là những thứ cô muốn, không phải là tốt nhất, nhưng lại là thứ cô thấy trân quý nhất. "Sư huynh tựa như anh trai của em, không có rm gái nào lại không thích anh của mình a?"

Một câu thích, một câu anh trai, một câu vô tình, làm cho Lăng Quân Viêm tâm từ trên đường sống sờ sờ rơi xuống địa ngục.

Lại khổ nỗi không thể nào phản bác, chỉ đành phải cười khổ.

"Anh cũng vậy rất thích em, Hoán Hoán, sư huynh vĩnh viễn sữ không không thích em, mặc dù anh không ở bên cạnh em, nhưng em nhất định phải nhớ kỹ, nếu như trên thế giới này thật sự có người ruồng bỏ em, vậy người đoa khẳng định không phải là anh. Bởi vì em là người trọng yếu nhất trong cuộc đời của sư huynh." Cũng là mong được thủ hộ, muốn mà không được.

Văn Hoán Hoán lặng yên gật đầu ừ một tiếng, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành một câu, "Anh, bảo trọng."

Lăng Quân Viêm thật đáng buồn nghĩ, Hoán Hoán, nếu như em biết một tiếng anh của em đủ để làm cho anh vạn kiếp bất phục, em còn có thể nhìn anh như vậy không?

Yêu, là thứ quá xa xỉ, hắn đã từ nơi cô chiếm được quá nhiều, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy cô bởi vì chính mình mà rơi vào tình thế khó xử.

Bởi vì Lăng Quân Viêm vĩnh viễn không cách nào khiến cho Văn Hoán Hoán nở nụ cười như hiện tại, cho nên chỉ có thể buông tay. Không phải là bởi vì không đủ yêu cô, mà là vì... Ngoại trừ người nam nhân kia, cô sẽ không đối với bất kỳ người nào khác cười như vậy, cho nên hắn nhịn đau, đem tình cảm đối với cô loại bỏ từ trong huyết nhục, cải thành khắc ở trong tim.

Đây là một đoạn bi thương chia lìa.

Chỉ mong, tại trong nửa năm này, hắn có thể học được cách yên lặng thủ hộ.

Ngày Lăng Quân Viêm lên máy bay, Văn Hoán Hoán ngẩn người một mình rất lâu.

Lúc cô và cha cùng đưa hắn đến sân bay, ánh mặt trời vừa vặn, sân bay to như vậy tràn ngập ánh mặt trời, nam nhân luôn cười ôn nhu với cô, xách theo hành lý, đứng ở chỗ cửa lên lên máy bay nhìn bọn họ mỉm cười.

Tin tưởng, đây không phải là lần cuối cùng biệt ly.

Nhưng cảm giác tịch mịch lại ức chế không được mà tràn ra.

Trước khi ra cửa, ông ngoại triệu sư huynh vào phòng nói chuyện, nửa giờ đó nói gì, chỉ có thầy trò hai người bọn họ biết, ngay cả Văn Hoán Hoán cũng không biết.

"Trở về đi." Văn Khải Hùng vỗ vỗ bả vai con gái nói.

Ông rất rõ ràng, Lăng Quân Viêm, chàng trai mình coi là con đẻ kia, cả quá trình trưởng thành của hắn, Văn Khải Hùng đều lặng yên nhìn vào đáy mắt. Cho nên khi ông phát hiện ánh mắt Lăng Quân Viêm nhìn Hoán Hoán thay đổi, ông liền biết rõ, Lăng Quân Viêm là nhất định sẽ bị mất đi cái gì.

Bởi vì hắn quan tâm con gái mình như vậy, có đôi khi thậm chí so với mình còn muốn thương yêu hòn ngọc quý trên tay nhà hắn này.

Bởi vì để ý, cho nên không chịu được mất đi.

...

Mia: khổ thân anh sư huynh này ghê.