Chương 11

Bởi như vậy một lát sau rất nhanh liền đo xong, cho mọi người lui hết, Trịnh Lẫm Tự mới an ủi ôm Văn Hoán Hoán vẻ mặt không thuận theo đến trên ghế làm việc. Ghế làm việc chỉ có thể dung nạp một mình Trịnh Lẫm Tự, vì vậy Trịnh Lẫm Tự liền đặt cô ngồi ở trên đùi mình.

Bởi vì sự tình vừa rồi Văn Hoán Hoán còn đang tức giận, không nghe lời mà cứ lộn xộn, liền bị Trịnh Lẫm Tự vỗ vào trên cặp mông của cô, không khách khí nói: "Còn dám động? Còn muốn tắm một lần nữa sao?"

Lần này Văn Hoán Hoán thật sự không dám động nữa, Trịnh Lẫm Tự khiêu mi, cầm lấy hộp bánh cookie vừa rồi bị anh để ở trên bàn. Mở hộp giấy ra, có một làn hương cà phê nhàn nhạt xông vào mũi, anh cười cầm lấy một cái, đưa đến bên miẹng Văn Hoán Hoán: "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, so với bánh nhân kem lần trước đã khá hơn nhiều."

Văn Hoán Hoán hừ một tiếng, sau đó cắn miếng bánh, Trịnh Lẫm Tự lại không đi lấy cái thứ hai, thừa dịp cô còn chưa nuốt xong, há mồm liền từ trong miệng cô cướp đi nửa cái còn lại, sau đó ăn rất có tư vị.

Liền bởi như vậy, nguyên cả hộp bánh cookie đã bị tiêu diệt xong, Trịnh Lẫm Tự châu đầu đi liếʍ sạch sẽ một chút mảnh vụn bên miệng Văn Hoán Hoán, rồi mới nói: "Khi nào thì mới dẫn anh đi gặp bác trai?"

Anh nói đến là ba của Văn Hoán Hoán, cũng chính là con trai sư phụ, Văn Hoán Hoán nghe hiểu, lại hừ một tiếng: "Bác trai nào vậy a? Nhà ai?"

"Văn gia." Trịnh Lẫm Tự cười nói cô hẹp hòi, Văn Hoán Hoán tức giận giương nanh múa vuốt lại muốn nhào vào cào mặt anh, không khỏi chỉ có thể một bả bắt lấy, hai người liền ở trên ghế bắt đầu đại chiến.

Nhưng Trịnh Lẫm Tự không chỉ có khí lực đại, lại còn có sư phụ nổi danh, vị nữ đồ đệ chưa được vào cửa này đương nhiên là không bằng, sau hai ba lần bị hóa giải chiêu thức đã bị Trịnh Lẫm Tự dùng cánh tay khóa vào trong ngực, không thoát ra được: "Em định cho anh mai anh ẩn tích tới khi nào? Ăn đều sắp muốn ăn hết, còn không chuẩn cho anh ra ánh sáng sao?" Trịnh Lẫm Tự cắn lỗ tai của cô nói nhỏ.

"Phi! Ai ăn ai a!" Văn Hoán Hoán phẫn hận nắm quyền, "Em sẽ để cho Đại sư huynh đánh chết anh!"

Trịnh Lẫm Tự khiêu mi: "Đại sư huynh?"

Văn Hoán Hoán trực giác không ổn, nhìn nhìn Trịnh Lẫm Tự, chỉ thấy khóe miệng cắn ba chữ Đại sư huynh nghiền ngẫm câu dẫn ra, sau đó còn chưa kịp né tránh, cô liền bị anh dí sát mặt phát sợ.

"Để Đại sư huynh đánh anh? Là hắn lợi hại hay là anh lợi hại, hả?"

"A! Cầm thú..."

"Hoán hoán, thứ bảy này, chúng ta sẽ đi gặp ba của em."

Trịnh Lẫm Tự dừng lại động tác, đầu chống đỡ trán của cô, thấy gò má cô bởi vì vui đùa mà trở nên ửng đỏ, không nhịn được, hai mắt nhu tình bắn ra bốn phía.

"..." Văn Hoán Hoán nhìn anh, rồi cười khẽ, nhịn không được ở trên môi anh nhanh chóng ấn xuống một nụ hôn, "Tốt..."...

"Không phải chứ? Giờ mới quen bao lâu đã phải đi gặp gia trưởng?" Chiêm Ngộ Thần dùng một loại ánh mắt thập phần bất khả tư nghị nhìn Đại ca nhà mình, sau đó cầm lấy chén rượu, tửu sắc đỏ thẫm, Trịnh Lẫm Tự nhâm nhi một ngụm, nhìn ngoài cửa sổ không nói gì.

Tầng này của hội sở cao cấp là nơi cao nhất khắp cả thành phố C, đủ để quan sát toàn cảnh cái thành phố này. Do Trịnh thị thiết kế cùng xây dựng, thành phố C chỉ có duy nhất toà nhà này như thế, tuyệt vô cận hữu.

Ngũ huynh đệ Trịnh thị chia ra ngồi ở các góc trong phòng, Ngôn Lệ vào khoảng thời gian trước đã trở lại, nhưng bởi vì vị nữ nhân khó trị kia của nhà hắn cùng nhiệm vụ của bộ đội, cho nên đến nay còn chưa từng gặp người đại tẩu trong truyền thuyết đó, chỉ nghe nói là rất biết đánh đấm, tóc ngắn dí dỏm.

Gần đây thật sự là thời buổi rối loạn, Chiêm Ngộ Thần bởi vì nữ nhân tên Từ Nhan Tịch kia mà bị lão nhân trong nhà ngày ngày cầm lấy quải trượng đập nói muốn hắn chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta. Còn vợ trước của Tiêu Hoàn gần đây hình như đang có danh tiếng vang dội, cùng con trai cả của đại gia tộc thành phố B truyền ra tin tình cảm ngay cả thành phố C cũng biết, Tiêu Hoàn đang bởi vì chuyện này mà biệt khuất.

Mà Ngôn Lệ cũng bị nữ nhân họ Diệp kia khiến cho bực bội gặp người liền đánh, chỉ có thể trốn ở trong bộ đội cho đám tiểu tử thúi thêm bữa ăn.

Trịnh thị Ngũ huynh đệ, Đại ca Trịnh Lẫm Tự xuất thân từ Italy, ngay khi mới ra ngoài tôi luyện tự dựng nghiệp liền gặp được con trai cả nhà họ Chiêm- Chiêm Ngộ Thần, hai người từ hắc đạo đến bạch đạo vẫn luôn là nhân vật phong vân hô mưa gọi gió, về sau trong quá trình tẩy bạch (rửa tay gác kiếm) lần lượt làm quen với Tiêu Hoàn, Kỷ Nhược Bạch cùng Ngôn Lệ. Năm người đều có sở trường riêng, phân công rõ ràng, tinh chuẩn. Mặc dù không phải huynh đệ một nhà, nhưng đối xử với nhau giống như anh em ruột thịt.

Đối với bốn người Chiêm Ngộ Thần bọn họ mà nói, Trịnh Lẫm Tự là nam nhân mà bọn họ tin phục duy nhất trong đời, sự cường đại của anh, không chỉ biểu hiện ở bối cảnh vốn có mà còn ở phương thức làm việc cùng thực lực sâu không thấy đáy của anh.

Ở Trịnh gia, rốt cuộc anh nắm được bao nhiêu thực quyền thi không ai có thể biết, nhưng cũng có thể hiểu, ở thành phố C, người chọc phải Trịnh Lẫm Tự mà không biến mất, có thể nói là không có.

Hôm nay nhảy ra một đóa hoa tuyệt thế, nữ nhân gọi là Văn Hoán Hoán kia, giọng phách lối tiến vào chiếm giữ trái tim Trịnh Lẫm Tự, hôm nay ở cả thành phố C không ai không biết vị Văn Hoán Hoán này có lực ảnh hưởng lớn như thế nào với đại BOSS Trịnh thị.

Những phần tử phản nghịch ở trong bóng tối tùy thời mà động, có rất nhiều là người làm cho Trịnh thị trước kia và cũng có rất nhiều là cừu nhân của Trịnh thị liên tục không dám ngang nhiên đối kháng, toàn bộ kẻ muốn đối phó với Văn Hoán Hoán đều bị tiêu diệt sạch sẽ trước khi ra tay.

Tin tức những thế lực hắc đạo này bị diệt đã truyền đi rất nhanh, cơ hồ ngay tại sau khi đám ngừoi đầu tiên bị tiêu diệt, tất cả thế lực trong giới hắc đạo đều rõ ràng một điều - - Văn Hoán Hoán là người của Trịnh Lẫm Tự, nếu ai dám động ý xấu, như vậy thì người đó hãy chờ xem.

Chiêm Ngộ Thần đối với cách làm như vậy của Trịnh Lẫm Tự hơi có phần phê bình: "Nghe nói chị dâu dù gì cũng từng vô địch võ thuật cả nước, anh cũng không cần quá cưng chiều cô ấy thế chứ."

Trịnh Lẫm Tự nghiêng mắt liếc Chiêm Ngộ Thần một cái, màu sắc chén rượu chiếu rọi vào con ngươi Trịnh Lẫm Tự tạo ảo giác thấy nó càng thêm tĩnh mịch, hắn câu dẫn ra khoé môi hời hợt mà nói: "Không lâu sau chú có lẽ sẽ càng cần phải nịnh bợ chị dâu chú hơn so với tôi."

"Có ý gì?" Chiêm Ngộ Thần nhíu mày.

Tiêu Hoàn liếc mắt: "Chính là ý tứ anh sắp bị bại trận."

Kỷ Nhược Bạch đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này không biết tiểu bạch si kia đã ngủ dậy chưa: "Nói đúng ra thì phải là anh có nhược điểm hoặc là tin tức tình báo quan trọng ở trên tay vị chị dâu tương lai này."

Ngôn Lệ con mắt quay cuồng, trầm ngâm một lát: "Nữ nhân? Cái người tên Từ Nhan Tịch kia?"

Quả nhiên là xuất thân đội trưởng đại đội đặc chủng lính trinh sát, Trịnh Lẫm Tự chẳng nói đúng sai ngồi xuống. Nhưng lại đến phiên Chiêm Ngộ Thần vướng mắc, trời mới biết hắn đã tìm nữ nhân kia suốt nửa tháng, một cái thành phố C chỉ to như vậy, hắn lại phải tốn thời gian đào ra một nữ nhân cần lâu như thế!

Siết chặt quả đấm, mặt Chiêm Ngộ Thần đã như đêm đen: "Chị, dâu, biết, được?"

"Chín mươi phần trăm." Kỷ Nhược Bạch cười lạnh một tiếng, một thân màu đen càng lộ vẻ lạnh lùng.

"Mẹ kiếp!" Gãi gãi đầu, Chiêm Ngộ Thần cầm lấy tây trang một bên định nhảy dựng lên.

"Dừng lại, " Trịnh Lẫm Tự thanh âm không lớn, lại làm cho Chiêm Ngộ Thần trừng tròng mắt dừng bước, "Chú muốn đi đâu?"

"Tìm chị dâu đi bắt người chứ sao! Cái con nhóc thối kia khiến cho em mất hết cả mặt mũi! Em sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Chiêm Ngộ Thần cũng chỉ thiếu điều gầm thét, đôi mắt đào hoa trước nay luôn thích hứng thú híp híp lúc này nhuộm đầy ánh lửa. "Chú đi ra khỏi cái cửa này, tìm được nữ nhân của tôi, tôi bảo đảm ngày mai chú sẽ không còn tồn tại ở thành phố C." Trịnh Lẫm Tự tự tiếu phi tiếu ngẩng đầu, Chiêm Ngộ Thần một hồi trái tim băng giá. Chửi bậy một tiếng, Chiêm Ngộ Thần quăng áo khoác tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa, vỗ ngực liên tục kêu: "Ca! Anh không thể như vậy a! Vị kia là chị dâu của em mà! Em cũng sẽ không làm gì chị ta!"

Cũng chưa từng thấy Đại ca nhà mình che chở một người đến mức này, quả nhiên là Đại Ma Vương đổi tính, bạo quân cũng nạp một sủng phi rồi.

"Qua không bao lâu nữa tôi muốn đi gặp gia trưởng, chú dám gây phiền phức cho tôi, tôi bảo đảm cả đời chú đều tìm không được nữ nhân kia."

"Hết hy vọng đi Nhị ca, Đại ca vì chị ta đem tôi vứt xuống ba giờ, ngay cả chuyện tình lão Ngũ sắp xếp cũng trì hoãn, là có thể nghĩ địa vị nhỏ nhoi của anh khó mà giữ được." Kỷ Nhược Bạch thêm dầu vào lửa, trả thù ngày đó mình ở lầu dưới chờ suốt ba giờ.

"Ô ô, Đại ca, anh không thể... Có mới nới cũ như vậy chứ!"Chiêm Ngộ Thần đập ghế sô pha.

Tiêu Hoàn khinh bỉ không nhìn tới hắn, xoa xoa thái dương, lấy điện thoại di động ra xem nữ nhân phiền nhiễu chính mình mấy tháng nay, sắc mặt âm tình bất định.

Trịnh Lẫm Tự nhìn Tiêu Hoàn một cái, không nói gì. Ngôn Lệ bất đắc dĩ xem bọn họ nguyên một đám vì nữ nhân phiền thành như thế nào, mắng một câu thô tục sau đó uống một ngụm rượu quý, cầm lấy áo khoác quân trang rồi rời đi.

Trịnh Lẫm Tự nhìn ngoài cửa sổ, thấy đêm quá dài, rời đi cô mới mấy giờ mà đã bắt đầu nhớ rồi.

Nhưng mà, còn có một vài chuyện chưa giải quyết xong.

Trầm ngâm một lát, anh uống cạn một ngụm rượu cuối cùng.

Buổi tối ăn no cơm, Văn Hoán Hoán liền trốn trở về phòng, mở máy tính ra chat QQ với Từ Nhan Tịch.

...

【 raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân: hôm nay mình nhìn thấy vị Tứ thiếu gia của Trịnh thị, gọi Kỷ Nhược Bạch, vóc người phong nhã, chính là khí chất quá lạnh.

Tịch Tịch chán ghét hoa tâm nam: Kỷ Nhược Bạch? Cậu tốt nhất không nên đến gần hắn! Người này rất phúc hắc, mình gặp qua hắn mấy lần thiếu chút nữa thì bị hắn đóng băng !

Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân:... Đồng cảm, hôm nay bị hắn chẹn họng vài câu, thiếu chút nữa bị nội thương.

Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam:... Vậy Chiêm Ngộ Thần thì sao?

Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân:... Nhan Tịch... Cậu còn chưa nói rõ ràng với hắn à?

Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam: hắn đang tìm mình khắp thế giới đây, nhưng mình đã nhờ bà ngoại, kiên quyết không để cho hắn tìm được mình.

Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân: mình cảm thấy được... nếu cậu đã tính kế người ta, thì nên nói rõ ràng cho tốt, mình cảm thấy Chiêm Ngộ Thần sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tịch tịch chán ghét hoa tâm nam:... Cậu yên tâm đi, cho dù hắn muốn đánh mình, mình cũng có thể tìm cậu che chở, bây giờ cậu đã là chị dâu của bọn họ, ai dám động đến cậu? Mình nghe nói bởi vì cậu, Trịnh Lẫm Tự đều cho đám người hắc đạo tắm máu mấy lần !... Hoán Hoán, mình thực hâm mộ cậu.

Raccoon không ngoan ngoãn phạt đá chân:... 】

Văn Hoán Hoán trầm mặc.

Biết Trịnh Lẫm Tự lén lút làm ăn trong hắc đạo là chuyện gần đây mới biết.

Chỉ là trong lúc vô tình nghe thấy anh nói điện thoại, hơn nữa gia tộc nhà Nhan Tịch và Trịnh gia cũng có lui tới, từ trong miệng Nhan Tịch cũng đã được nghe nói một chút, nhưng Trịnh Lẫm Tự không có nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Đúng như một đêm kia cô nói, nếu đã đồng ý làm người của anh, được ăn sủng ái, như vậy thì mặc kệ anh làm nhiều việc ác như thế nào cô cũng sẽ không hỏi đến.

Mặc dù rất rối ren nhưng Văn Hoán Hoán tin tưởng mình sẽ thấy quen.

Kỳ thật trong xương Văn Hoán Hoán vẫn luôn là chính khí nghiêm nghị, từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình trắng đen rõ ràng, đối với phần tử tội phạm cùng những hành vi không hợp pháp từ nhỏ cô đã phản cảm, trước kia chính mình còn làm một chút chuyện trong khả năng, nhưng từ khi biết anh, Văn Hoán Hoán lại phát hiện lập trường trước nay của mình rốt cuộc kiên định không nổi nữa....