Chương 5

Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu đen đơn giản với một chiếc tạp dề hơi rộng thắt quanh chiếc eo thon.

Trên mặt anh lấm tấm mồ hôi mịn, bởi vì quá bận rộn nên không kịp lau đi. Vừa ngước lên, anh đã thấy tôi vừa tan học với chiếc cặp trên lưng.

Tay anh dừng lại, và một biểu cảm không rõ thoáng qua mắt anh.

Ngay sau đó, anh ấy đã bình tĩnh trở lại, giơ tay chào tôi: “Nguyễn Nguyễn, em có muốn ăn bánh kếp nữa không?”

Trong lòng tôi chua xót. Anh ấy nói với tôi rằng bánh của dì Từ đều là lấy từ quầy hàng của mẹ anh về bán.

Mẹ anh năm ngoái ốm nặng phải nhập viện, anh không nỡ bỏ lại những khách hàng cũ muốn mua bánh từ quầy hàng của mẹ nên Lục Minh Chước đã xung phong tiếp quản quầy hàng của mẹ.

“Đang là một sinh viên đại học giỏi giang, sao mẹ có thể để con đi trải bánh kếp ở một quầy hàng nhỏ như vậy chứ?” Mẹ anh có chút áy náy.

Lục Minh Chước vén tóc ra sau tai mẹ anh, cười nói: "Mẹ bán bánh từng cái bánh tự tay làm để nuôi con học đại học. Con làm sao có thể không thích được? Hơn nữa, rất nhiều bạn học của chúng con đều thích ăn bánh của quầy hàng nhà mình. Mẹ của con tay nghề giỏi như vậy, sau này con còn phải nỗ lực quảng cáo nhiều hơn mới được.”

Mẹ anh cười hạnh phúc, hứa sẽ dưỡng bệnh thật tốt để có thể quay về với quầy hàng nhỏ và các bạn sinh viên.

Tiếc thay, về sau mẹ anh ngày càng bệnh nặng, cuối cùng cũng qua đời.

Lục Minh Chước vẫn tiếp tục giữ lại gian hàng và anh ấy sẽ đến khi không có lớp học vào cuối tuần.

Tất cả những khách hàng quen đều ở lại với quầy hàng nhỏ này theo tháng năm. Tôi nhào vào vòng tay anh, vòng tay qua eo anh và dụi dụi vào ngực anh.

Lục Minh Chước đẩy tôi: "Ở đây dầu mỡ lắm.”

“Em chả ngửi thấy gì.” Tôi ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm ngược lại.

"Cho em một chiếc bánh kếp đi, Lục Minh Chước."

Nam thần của trường trượt đại học, đến học phụ đạo để thi lại thì tình cờ ngồi cùng bàn với tôi.

Thời gian đó, hai chúng tôi như chị em bạn dì, than thở rằng chúng tôi là những người cùng rơi vào hố đen và cuối cùng lại còn có một lời hứa không được quên nhau dù sau này vinh hoa phú quý.

“Mình nhớ là cậu đã đạt 60 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học!” Tôi lẩm bẩm mơ hồ trong khi nhai chiếc bánh bao nhân thịt mà cậu ấy mang đến cho tôi.

"Đúng vậy, mình là đã được nhận vào Bắc Đại rồi đấy, nhưng mình một lòng chỉ muốn đến Thanh Hoa."

“...” Gì vậy trời?