Chương 37: Only Me

Giáo sư Dương cảm thấy chuyện chính xác nhất mà mình từng làm chính là hai năm trước tiếp nhận lời mời của học viện để tiếp tục công tác. Nếu như không đến đây, ông cũng sẽ không gặp được Ninh Chi, cô gái này làm cho ông cảm thấy mọi công sức và tâm huyết mà mình bỏ ra thật là đáng giá.

- Phải nói là, em khá giống tôi lúc trẻ.

Dương giáo sư nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi thổn thức, nhớ lại chính mình năm đó, so với cô gái trẻ trước mắt này thật là giống nhau…

Mặt ông tràn đầy vui vẻ, nói tiếp:

- Bất quá, điểm khác biệt duy nhất giữa chúng ta, đó là em thì chủ động xin đổi chuyên ngành, còn tôi thì bị ép. Khi đó, một căn cứ thí nghiệm bí mật của quân ta đột nhiên thiếu người, lãnh đạo tìm tôi để thuyết phục nhiều lần, cuối cùng tôi mới không thể không đóng gói mà lên đường, rồi lại phải học lại từ đầu, thấm thoắt cũng đã tròn 40 năm rồi.

Ninh Chi có chút ngoài ý muốn, ngày đầu tiên đi theo Dương giáo sư học tập, cô đã cố ý tìm hiểu qua tình hình của ông, thì biết được Dương giáo sư chính là một trong những chuyên gia hóa chất đầu tiên của Trung Quốc, có uy vọng và thành tựu không mấy ai trong ngành có thể so sánh được, vì thế không nghĩ tới, Dương giáo sư thực chất là bị ép nên mới bước vào lĩnh vực khoa học này.

Tựa hồ như đã đoán được học trò mình đang suy nghĩ gì, Dương giáo sư liền cười cười tiếp tục nói:

- Những chuyện cũ kia không tiện công bố ra bên ngoài. Nếu như sau này, em quyết định bước tiếp theo con đường mà mình định chọn, thì phải chuẩn bị được tâm lý chịu đựng cuộc sống quanh năm suốt tháng biến mất trong dòng người hối hả, biến mất trong xã hội này.

Kỳ thực, cuộc sống như vậy đối với Ninh Chi mà nói cũng không sao cả, bởi vì nàng đối với thế giới này, đối với xã hội này, cũng không có quá nhiều để ý, hoặc ít nhất là đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa có gì trong cuộc đời này khiến nàng phải bận tâm.

Ninh Chi gật đầu, cười đáp:

- Dạ, cũng không có gì quan trọng ạ.

Trước khi đi, Ninh Chi nói với Dương giáo sư chuyện mình muốn cùng bạn bè tham gia một chương trình giải trí, vốn còn tưởng rằng Dương giáo sư cho dù không phản đối cũng sẽ mất hứng, kết quả không nghĩ tới, Dương giáo sư lại cười ha hả nói với cô rằng, còn trẻ tuổi thì nên trải nghiệm nhiều hơn một chút, bảo cô muốn làm gì thì làm, chờ cô trở về, ông sẽ dẫn cô đi thăm một người bạn cũ.

Đi trong sân trường, Ninh Chi cẩn thận suy nghĩ lời của giáo sư Dương, còn trẻ tuổi thì nên trải nghiệm nhiều hơn, rút cuộc là sao? Có điều gì mà ông muốn cô phải trải nghiệm thêm chứ?

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Ninh Chi dừng bước, nhìn các bạn học đang vui vẻ chơi bên trong, đột nhiên phát hiện mình thật sự rất khác với bọn họ, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt người khác, so với những người bạn cùng trang lứa thì cô luôn tỏ ra dày dặn và trưởng thành hơn rất nhiều. Sự trưởng thành này mang đến cho cô rất nhiều thứ, nhưng dường như cũng lấy đi của cô rất nhiều thứ.

Điện thoại di động của Ninh Chi đột nhiên vang lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thì phát hiện là Phó Tiềm nhắn tin tới, hỏi cô có ở trường hay không.

Vấn đề này khiến Ninh Chi có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời lại một câu. Một lát sau, khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Phó Tiềm, thì cô lại nhịn không được mà bật cười...

Nguyên lai, Phó Tiềm nói, mình đang bị lạc đường ở trong học viện.

Ninh Chi cười lắc đầu, nhắn tin trả lời: "Không có ai đi cùng anh sao?"

Phó Tiềm rep: ”Only Me”.