Có khá nhiều người vẫn không tin thông báo làm sáng tỏ của Học viện. Chủ blog loan tin sự việc, cũng trào phúng Học viện bịt miệng thật nhanh, sinh viên trong Học viện ngay cả một câu nói thật cũng không dám thốt, đủ để nhìn ra tác phong bình thường của lãnh đạo tồi tệ như thế nào.
Ninh Chi thì lại khác, qua sự việc lần này, cô cảm thấy có khá nhiều người lại dám đứng ra bênh vực mình, làm cho cô nhận ra lúc trước mình lựa chọn ngôi trường này thật là đúng đắn.
Nhan Hân ở bên cạnh nhìn Ninh Chi, nói:
- Cậu không cần lãng phí thời gian vì chuyện này, nó không cần thiết.
- Đúng vậy, cậu không cần nhảy vào vũng nước đυ.c này, cứ mặc kệ rồi mọi chuyện sẽ qua.
Trình Song liên tục gật đầu, khuyên can.
Ninh Chi nghe vậy thì cũng quyết định mặc kệ, không ra mặt nữa, nhưng một bài post của Khương Nam Hân đã làm nổ tung trên mạng xã hội. Khương Nam Dương dùng tên thật cùng nick chính chủ để tuyên bố, mình chính là người tố cáo Trần Thiến. Sự tình đã náo động đến mức này, hắn không thể ngồi yên được nữa. Trần Thiến, người tố cáo cô là tôi, cô cũng đã biết rõ thủ phạm, không cần thiết phải nhắm vào học tỷ Ninh Chi nữa.
Có người đem ảnh chụp màn hình bài post này đăng lên weibo, lại kết hợp với hình ảnh sinh viên học viện đăng lúc trước, người thông minh liếc mắt một cái liền nhìn ra mờ ám trong đó.
Vì sao Trần Thiến vẫn cố bám lấy Ninh Chi không buông? Điểm này đến bây giờ cũng không có ai biết, nhưng khả năng rất lớn chính là… ghen ăn tức ở. Điều này cũng nhanh chóng được chứng minh.
Lại nói về Trần Thiến bên kia, sau khi bị lãnh đạo Học viện phê bình trực tiếp thì cô ta bất ngờ không giữ nổi bình tĩnh, đẩy người phía trước ra, cầm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh rồi chạy ra khỏi ký túc xá.
Cửa ký túc xá của Ninh Chi đóng nhưng không khóa, bị Trần Thiến trực tiếp đẩy ra, cầm dao gọt hoa quả vọt vào, chỉ thẳng tới Ninh Chi, vẻ mặt kích động…
- Đúng! Chính là tôi ghen tị với cô! Dựa vào cái gì mà một người không cha không mẹ như cô lại còn có thể ưu tú như vậy chứ?
Lời nói của Trần Thiến lập tức làm chấn động tất cả mọi người, bao gồm 3 người trong phòng cùng một số người đang từ ngoài đến xem.
Khi Khương Nam Hân đăng bài viết nói Trần Thiến đã biết là ai là người tố cáo cô ta, rất nhiều người liền bắt đầu nghi hoặc, đã như vậy, vì sao Trần Thiến còn có thể níu lấy Ninh Chi không buông? Không ngờ, là bởi vì như vậy sao?
Ninh Chi cau mày nói với Trần Thiến:
- Chuyện này có liên quan gì tới cô? Người không cha không mẹ là tôi, chứ không phải là cô.
- Từ nhỏ đến lớn, tôi mới là thiên chi kiêu tử được người người hâm mộ, vì cái gì mà vừa lên đại học, tôi đã bị cô đè ở trên đầu suốt hơn 3 năm?
Sắc mặt Trần Thiến dữ tợn, la lớn, tay cầm dao gọt hoa quả của cô vẫn run rẩy, lãnh đạo học viện lúc này đã tới phía sau nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ kích động đến nàng, đến lúc đó bất luận là nàng bị thương hay là ai bị thương, đều không dễ giải quyết.
Ninh Chi nghe nàng nói, trực tiếp nở nụ cười:
- Đây chính là nguyên nhân cô vẫn luôn cố vu oan nói xấu tôi đúng không? Tôi còn tưởng rằng cô là chỉ muốn tìm một quả hồng mềm để phát tiết, thật không nghĩ tới, là bởi vì lòng đố kị.
- Tôi không có! Làm sao tôi có thể đố tị với cô được!
Đột nhiên, Trần Thiến giống như nổi điên, quơ dao gọt hoa quả đâm về phía Ninh Chi, động tác này của nàng làm cho tất cả mọi người ở đây đều phát hoảng hét lên, có người đã che mắt không dám nhìn nữa.