Chương 30: Nikko và mất tích

Sasuke rời làng đã được một tháng, trong nhà thiếu đi một người, thiếu đi tiếng ồn ào mỗi khi Sasuke và Naruto tranh luận. Thở dài một tiếng cô ảo não cúi đầu, đi đến bìa rừng lúc nhỏ cả ba rất hay đến luyện tập, ánh mắt hoài niệm nhìn cây cối đã xanh um tùm trở lại, cô thật nhớ... thật nhớ mảnh phế tích cả ba quậy ra quá.

"sột soạt"

"Ai." Cô nhíu mày quay đầu, rồi kinh ngạc nhìn người từ bụi cây bước ra.

Nikko cười lạnh nói :"đã lâu không gặp."

Cô cầm chặt Kunai đề phòng lạnh nhạt nói :"thật là tôi vẫn chưa đi tìm cô, thì cô đã tự xuất hiện, đỡ mất công."

Nikko hừ lạnh nói :"đừng mạnh miệng cô vốn không phải đối thủ của tôi, hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô."

Cô giật giật khoé miệng, cái lời thoại hôm nay sẽ là ngày giỗ của abcd này, một khi đã nói ra abcd chắc chắn sẽ không chết. Cô hơi chớp mắt nghiêm túc nói :"được, muốn gϊếŧ tôi cũng được, trước khi chết có thể cho tôi minh bạch vài chuyện được không."

Nikko :"hừ, xem như tôi nhân từ nói đi."

Cô (─.─||):"tại sao cô sa đọa và phải đánh cắp năng lượng của các tiểu thế giới cô đến."

Nghe cô hỏi chuyện này, Nikko nheo lại đôi mắt nguy hiểm nói :"cô quả thật là rất tò mò, nhưng dù sao cô cũng sắp chết, tôi vẫn có thể nói cho cô biết, lý do tôi sa đọa sao, ha...ai khi bị bức vào đường cùng cũng sẽ như tôi thôi, còn vì sao lại đánh cắp năng lượng rất đơn giản là để duy trì sự sống và sức mạnh. Thiên thần thánh thiện thuần khiết tới cở nào, thì vẫn luôn tồn tại một mặt hắc ám, ác ma sinh ra vốn không phải là ác ma, những ác ma đó vốn dĩ đều từng là thiên thần, trên đời này sẽ không tồn tại loại người có thể vì người khác mà hy sinh tất cả, thiên thần cũng vậy."

Cô nhăn mi nói :"ai nói không có chứ, đúng là tôi công nhận bất kỳ ai, chỗ nào cũng đều tồn tại hai mặt tốt và xấu, nhưng trên đời này vẫn tồn tại người chịu hy sinh đó."

Vợ chồng Minato chính là ví dụ điển hình.

Nikko nhướng mày khinh thường nói :"vậy thì chỉ có thể nói người đó đầu óc có vấn đề, nói nhiêu đó đủ rồi giờ thì chịu chết đi."

Cô nhảy lên lộn một vòng trên không nhảy lên cây, ném Kunai về trước, Nikko lắc người né tránh rồi nhanh chóng tấn công. Cô trừng mắt nhìn người biến mất, rồi biến sắc quay đầu ra sau, Nikko xuất hiện sau lưng cô cười lạnh vung kiếm đâm tới, cô nhanh tay triệu hồi lưỡi hái tử thần cản lại. Hai vũ khí va vào nhau tạo ra chấn động lớn, cô nhíu mày khoé miệng tràn ra tơ máu. Nikko cười lạnh vung mạnh kiếm trong tay, cô chống đỡ không nổi bị hất té xuống đất.

"ạch"

Hơi ho khan một tiếng cô nhanh chóng đứng dậy, vươn tay triệu hồi thứ mà Sora đưa bóp nát, nhìn người đang xông đến đây, cô vươn tay vung bụi phấn bị bóp nát trong tay vào Nikko, rồi quay lưng bỏ chạy. Nikko quơ quơ tay phẩy bụi phấn khiến mình khó chịu, nhìn cô chạy đi xa cười lạnh một tiếng, nói với người im lặng đứng trong bóng tối :"đuổi theo gϊếŧ cô ta."

Người đứng trong bóng tối nhanh chóng đuổi theo cô. Cô chạy một đoạn khá xa, dừng lại dựa vào thân cây thở dốc, nghe tiếng bước chân cô đề phòng nhanh chóng quay đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm nói :"là cậu à Sakura, làm tôi giật cả mình, mau chạy thôi."

"phập"

Cô bước tới kéo tay Sakura, rồi lại kinh ngạc nhìn con dao găm cắm ở ngực trái mình, không thể tin nói :"cậu, sao lại..."

Nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Sakura, rồi nhớ đến những lời Sakura nói ở vòng cuối của kì thi Chunin. Cô nhịn đau nắm lấy vai Sakura, hơi thở có chút hổn hển nói :"Sakura tôi biết là cậu sẽ không làm như vậy, mau tỉnh táo lại đi đừng để cô ta khống chế."

"phập"

Khoé miệng cô càng tràn ra nhiều máu hơn, khi Sakura rút con dao găm ra rồi lại đâm vào bụng cô. Điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn, khi vết thương không thể chữa trị bằng ma pháp.

"Haha sao rồi có phải là không cách nào chữa trị đúng không." Nikko xuất hiện bước tới gần cười nham hiểm nói :"con dao găm này được ác ma tạo ra là để đối phó với khả năng chữa lành vết thương của thiên thần. Sao chết trong tay đồng đội cảm giác như thế nào."

Cô mặc kệ không để ý đến Nikko, nắm chặt hai vai Sakura nhẹ giọng nói :"Yuri tỉnh lại đi, đừng để cô ta khống chế, Yuri... chị Yuri."

Sakura mê mang nghiêng đầu nhìn cô, có chút đau đầu liền nhắm chặt hai mắt nhíu mày, trong đầu hiện tại rất loạn.

======

"chị Yuri nhìn này, khuyên tai này có đẹp không chúng ta mỗi người đeo một cái"

"chị Yuri, sinh nhật vui vẻ"

"chị Yuri, đây là tháng lương đầu tiên em làm ra, đi ăn thôi em đãi chị"

bùm

"chị Yuri...mau chạy đi đừng...đừng lo...cho em"

bùm, bùm, bùm

"chị... Yuri"

======

"AAA!!!" Sakura ôm đầu hét lớn, từ từ lấy lại ý thức ngước mắt nhìn cô yếu ớt ngã ngồi phía trước cơ thể đầy máu, ánh mắt ngơ ngác lấy lại ký ức khi bị khống chế, Sakura run rẩy nhìn hai tay nói :"tôi làm himawari bị thương, tôi... lại đi tiếp tay cho người ngoài gϊếŧ đồng đội của mình, tôi..."

"Chậc, tỉnh lại rồi thật đáng tiếc, vậy tôi đành ra tay thôi." Nikko chậc lưỡi lắc đầu tiếc nuối, vuốt thanh kiếm của mình chậm rãi đi tới. Sakura cắn răng tức giận xông lên hét lớn :"không được làm hại đồng đội của tôi."

"Thật phiền phức." Nikko liếc mắt phất tay dùng dây trói ma pháp, trói Sakura lại. Cười lạnh bước đến trước mặt cô vung kiếm chém tới. Cô đau đớn hét lên ngã xuống mặt đất, đau... đau quá cái cảm giác đau thấu linh hồn này, khó chịu quá.

Nikko cười cười ngồi xuống trước mặt cô nói :"Có phải đau đớn tận linh hồn không, haha... đương nhiên là vậy rồi, cái ta muốn là linh hồn cô vĩnh viễn biến mất, chứ không phải là thân xác này."

"Himawari!!" Sakura đau khổ rơi lệ gọi tên cô. Nikko đứng dậy lạnh lùng nói :"đừng khóc, sau khi tiễn cô ta đi trước, tiếp theo là sẽ đến lượt của cô đấy."

"keng"

"ầm"

Nikko ánh mắt âm ngoan đâm mạnh kiếm về phía cô, thì phía trước cô xuất hiện một người mặc áo khoác dài màu đen có hoa văn đám mây đỏ, đeo mặc nạ xoắn màu cam, cản kiếm đánh bật ra khiến Nikko lùi lại về sau, chưa kịp ổn định tư thế thì trước mặt Nikko lại xuất hiện thêm hai người một đen một trắng, người áo đen giơ chân đá Nikko va mạnh vào cây phía sau. Nikko ngẩng đầu ho khan không thể tin nói :"sao hai người các ngươi lại đến được đây."

Dosu lạnh nhạt liếc mắt không trả lời, anh giơ cao lưỡi hái tử thần chém tới. Nikko biến sắc muốn né tránh nhưng đã không kịp, ầm một tiếng thân xác tạm bợ ngã xuống tan thành tro bụi. Sora nhanh chóng kết ấn tóm lấy mảnh linh hồn đang muốn bỏ trốn nhốt lại, vòng tròn ma pháp từ từ thu nhỏ lại bằng một quả trứng, Sora vươn tay cất vào túi, cười nhẹ nhõm nói :"cuối cùng cũng tóm được cô ta rồi, thật nhẹ nhõm."

Sora quay người tìm cô, thì mở to mắt đi tới trước vài bước hoang mang nói :"người đâu lúc nãy còn thấy nằm ở đây mà."

Dosu nhíu mày nói :"bị người đeo mặc nạ kì quái đưa đi rồi."

Sora lo lắng nói :"sao anh không ngăn lại, người đó sẽ không hại cô ấy chứ."

Dosu xoa đầu Sora nói :"không sao người đó không có sát ý với cô ấy, em đừng lo."

Sora thở phào nhẹ nhõm, lại chỉ chỉ nói :"còn người này giải quyết sao đây."

Dosu liếc mắt nhìn Sakura đã ngất nói :"không cần lo lắng cứ để cô ta ở đó đi, chúng ta chỉ cần báo cho người đến cứu là được."

Sora gật đầu rồi sờ cằm mình nói :"Ừm, nhưng vì chúng ta đến hơi chậm, khiến cô ấy bị tổn hại linh hồn sẽ không bị ngốc luôn chứ."

Dosu bâng quơ :"cái này thì phải xem ở cô ấy, chúng ta quay về thôi."

Nói rồi hai người nhanh chóng biến mất. Còn Sakura, khi người đeo mặt nạ xoắn màu cam xuất hiện cản kiếm rồi đánh bật Nikko ra, cũng khiến Sakura ở gần bị ảnh hưởng văng ra, đầu đập mạnh vào tảng đá nên ngất đi.

Lúc Obito cản kiếm cho cô xong, nhìn hai người một đen một trắng xuất hiện đối phó Nikko, Obito liền nhân lúc không ai chú ý xoay người bế cô đã mê mang, nhanh chóng biến mất.

---

Văn phòng Hokage

"vèo, phập"

Những người có mặt trong phòng đều kinh ngạc đề phòng, nhưng ngoài một thanh Kunai cắm trên tường thì không có gì khác. Kakashi đi tới lấy Kunai xem, hơi nheo mắt nhìn miếng giấy quấn trên Kunai, gỡ ra đọc rồi biến sắc nhanh chóng chạy đi. Naruto kinh ngạc nhìn Kakashi chạy đi, đi tới nhặt mảnh giấy lên xem "Sakura gặp nạn đang ở khu rừng phía đông".

Naruto đưa mảnh giấy cho Tsunade và Shizune đang hiếu kỳ cũng nhanh chóng đuổi theo Kakashi.

Bệnh viện làng lá

"Ưʍ..."

"Sakura em tỉnh rồi." Sakura mơ màng, nhìn ánh mắt lo lắng xen lẫn vui mừng của Kakashi, rồi thanh tỉnh nhanh chóng bật dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm đầu óc choáng váng, Sakura hơi lắc đầu hỏi :"thầy Kakashi, himawari sao rồi."

"Himawari?, em ấy cũng ở đó với cậu sao." Naruto nghe vậy lo lắng tiến tới nắm vai Sakura hỏi. Tsunade nhíu mày kéo Naruto lại nói :"đừng gấp Sakura mới vừa tỉnh lại."

Naruto hít sâu một hơi nhanh chóng lui lại, Kakashi nhìn Naruto lo lắng sốt sắng cũng không trách, vì khi anh đến chỗ Sakura, nơi đó vừa có vết tích đánh nhau vừa có một mảng máu lớn, vết thương của Sakura là ở trán, nằm cách rất xa mảng máu. Sakura nghe Naruto hỏi vậy sốt ruột nói :"sao cậu hỏi vậy, himawari cũng có ở đó mà."

"Sakura lúc thầy đến đó, thầy chỉ thấy có một mình em thôi." Kakashi lắc đầu nhẹ giọng.

Sakura ngơ ngác rồi ôm mặt khóc, đây là lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối, nói :"sao lại không thấy, cậu ấy bị thương rất nặng sao có thể đi đâu được. Đúng rồi!!, chắc chắn là cô ta đem himawari đi."

Sakura ngẩng đầu, Naruto nhíu mày nói :"bị thương rất nặng vũng máu lớn đó chắc chắn là của em ấy, rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì."

"Sakura em nói cô ta là ai." Tsunade bình tĩnh nghiêm túc hỏi, Sakura nghe Naruto nói là có một vũng máu lớn, khóc càng nức nở hơn nói :"chính là cái người tên Nikko trong vòng đấu cuối cùng của kì thi Chunin lần đó."

"Là cái người có sát ý với em ấy sao." Naruto nhíu chặt mày, Kakashi trầm giọng nói :"chẳng lẽ là vì thua nên báo thù."

"Được rồi, ta sẽ cho Anbu đi tìm tung tích con bé, Sakura ngươi nên nghỉ ngơi đi." Tsunade nói rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.

Kakashi nhìn Naruto đang nhanh chóng bước đi ra cửa, đứng dậy trầm giọng :"nếu em muốn đi tìm himawari thì bỏ cuộc đi, chuyện này cứ giao cho Anbu, cô ta không phải người ở đây, chắc chắn đã đem himawari đến nơi khác, em nên nhớ vì sao chỉ khi được cho phép em mới có thể rời khỏi làng."

"Em biết rồi." Naruto cắn răng nắm chặt tay rồi bỏ đi. Kakashi thở dài một tiếng ngồi xuống vươn tay xoa đầu Sakura. Sakura vươn người ôm chầm lấy Kakashi nói :"là tại em, tất cả là tại em."

Kakashi cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể im lặng vỗ vỗ lưng trấn an người trong lòng.