Chương 26

Chương 26

Editor: Selene Lee

--------

《 Quân Hồn 》là một trong số ít những bộ phim điện ảnh lấy đề tài quân sự trong năm nay, mặc dù đã từng có nghi vấn sẽ bị flop, không ngờ cuối cùng lại trở thành bom tấn. Bộ phim khắc họa rõ nét mà hùng hồn tình thần bất khuất bền bỉ của những người lính dũng cảm, không những được toàn thể công chúng ủng hộ mà còn nhận được cơn mưa lời khen từ các tạp chí quốc gia và chiếm được tình cảm từ quân đội.

Có thể nói bộ phim này quả là một viên ngọc quý trên con đường nghệ thuật của Phó Diệu.

Dù đúng là tiệc mừng của 《 Quân Hồn 》có thể đi cùng người nhà, nhưng đây vẫn là một bữa tiệc lớn trong showbiz. An Tâm khoác tay Phó Diệu đi vào mà tim cô đập thình thịch. Không phải là vì cô chưa từng tham gia một bữa tiệc sang trong nào, nhưng cô chỉ đi cho đủ nhân số. Lần này cô lại đến đây với thân phận là bạn gái của Phó Diệu, thầy ấy là diễn viên chính, tất nhiên không thể tránh khỏi việc thu hút sự chú ý không cần thiết.

An Tâm lo lắng đến mức hối hận vì đã nhận lời, cô muốn rút lui cho êm chuyện thì cảm giác được lực kèo từ cánh tay người bên cạnh. Phó Diệu cúi đầu mỉm cười: "Đi theo tôi là được, đừng sợ."

"Nhưng mà em..."- Khách mời tối nay toàn là những "bô lão" trong giới, vừa rồi cô đã nhìn thấy rất nhiều ảnh đế và ảnh hậu. Mà hình như còn có vài người thuộc Thần Phong, năm nào đi họp cô cũng nhìn thấy. Bảo sao cô không lo lắng cho được?

Đang lúc An Tâm cuống cuồng thì một trong số những người đó đã đi đến, đưa tay ra với Phó Diệu: "Nhị thiếu."

Phó Diệu gật đầu: "Giám đốc Từ."

Người kia nhìn về phía cô rồi gọi tên vô cùng chính xác: "An Tâm cũng đến à?"

Tuy trong lòng sợ đến muốn xỉu nhưng khuôn mặt An Tân vẫn rất bình thản, cô cười: "Thầy Phó đưa em đi xem một chút."

Hình như giám đốc Từ cũng không tò mò về mối quan hệ của cô và Phó Diệu một chút nào cả, chỉ gật đầu rồi nói: "Cũng đúng, có cơ hội gặp gỡ những đạo diễn lớn."

"Dạ."

Ngay lúc nào thì điện thoại của giám đốc Từ reo, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua rồi nói xin lỗi, đoạn cầm điện thoại đi ra cửa. An Tâm tiếp tục đi theo Phó Diệu vào bên trong, cô hỏi nhỏ: "Vì sao giám đốc Từ lại gọi thầy là Nhị thiếu?"

Phó Diệu hơi ngạc nhiên: "Em không biết Thần Phong là cấp dưới của tập đoàn nhà tôi à?"

An Tâm hơi ngẩn người, tuy cô biết tập đoàn nhà họ Phó chính là của nhà Phó Diệu, cũng biết Thần Phong là cấp dưới của tập đoàn, nhưng cô chưa từng nghĩ xa hơn như thế. An Tâm nháy mắt đầy tinh nghịch:

"Vậu sau này em có hậu đài rồi?"

(Sel: Hậu Đài- 后台: Ý là chỗ dựa để có cơ sở được nâng đỡ và dễ tiến xa hơn.)

"Sao?"- Phó Diệu hỏi lại rồi cười: "Sau này ở Thần Phong có gặp khó khăn gì thì em cứ đến tìm tôi, tôi là hậu đài của em."

Tôi là hậu đài của em...

Câu nói này khiến cho "Lão Đại" cô nhi viện nào đó cảm thấy lòng mình ngọt như mật.

Cô không kìm được mà cười rất tươi: "Ban nãy giám đốc Từ xem như đã biết rồi, chắc chắc ngài ấy sẽ chiếu cố em."

"Cũng đúng."- Nhưng người như anh ta cũng không phải người mù, đã thấy cảnh ban nãy thì hẳn biết tự thông.

Hai người cũng chưa ăn cơm tối. Vì thế Phó Diệu đưa cô đến khu ẩm thực tìm chút gì đó để lót dạ. Trong lúc quay trở lại, hai người gặp không ít nhân vật. An Tâm cứ im lặng đi theo anh, người nào quen thì cô cười nói vài câu, không không quen thì lễ phép chào hỏi. Không cần biết trong lòng họ nghĩ gì về cô, nhưng ít ra thái độ khi xuất hiện trước mặt Phó Diệu rất điềm đạm.

Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay reo hò từ lối vào truyền đến, An Tâm tò mò nhìn sang thì thấy ngay một người đàn ông đã có tuổi đi vào. Ông ấy mặc một bộ áo dài, mái tóc đã có chút hoa râm. Tất cả mọi người đều đang vây quanh ông ấy.

Đây chắc chắn là Quan Đạo, đạo diễn chính của 《 Quân Hồn 》, nghe nói đây cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi ông giải nghệ.

Phó Diệu: "Đi thôi, chúng ta qua chào Quan Đạo một tiếng."

An Tâm vừa mới thả lỏng được một chút thì bây giờ lại trở nên căng thẳng. Quan Đạo ư? Trong giới giải trí Hoa Hạ này, hầu như tất cả tác phẩm vào tay ông ấy đều thành kinh điển cả. Mà diễn viên dù có tệ đến mức nào, đóng phim của ông ấy cũng có thể trở thành ảnh đế ảnh hậu.

"Em hơi sợ..."- An Tâm thành thật.

Cô chỉ là một diễn viên truyền hình, thậm chí còn chưa thể vụt sáng thành sao. Chỉ cần nhìn Quan Đạo từ xa thôi cô cũng thấy chột dạ rồi. Nếu lỡ khi đến đó rồi, người ta hỏi cô là ai thì phải trả lời như thế nào đây?

An Tâm kéo tay áo Phó Diệu, nhỏ giọng nói: "Thầy Phó, em có thể không đi qua đó không?"- Cô chỉ vào một góc ghế salon: "Hay là để em qua đó đợi thầy có được không ạ?"

Phó Diệu đưa cô đến đây cũng là vì mong cô sẽ gây được ấn tượng với các đạo diễn lớn, việc đề cử sau này cũng sẽ dễ dàng hơn. Chỉ là nói thì dễ làm mới khó, An Tâm sẽ chẳng bao giờ với được đến vị trí của Quan Đạo. An Tâm thật sự cảm thấy sợ hãi, chỉ là cứng quá cũng không tốt.

"Được, vậy lát nữa tôi sẽ qua tìm em."

An Tâm gật đầu như gà ăn rạ, cô vội vã buông cánh tay ra rồi chạy qua xó xỉnh đó, để lại một mình Phó Diệu đi gặp Quan Đạo.

Người kia đã sớm nhìn thấy từ xa, nên khi Phó Diệu đến rồi ông hỏi ngay: "Bạn gái của cậu à?"

Phó Diệu gật đầu: "Cô ấy hơi sợ người lạ, sau này sẽ giới thiệu với ngài sau."

An Tâm ngồi trên ghế nhìn Phó Diệu nói chuyện với Quan Đạo ở phía xa mà hâm mộ không ngớt. Lúc nào cô cũng ước ao mình được như thế một lần. An Tâm không kìm được mà thở dài một tiếng, trước kia cô cũng không thấy mình kém cỏi lắm. Bây giờ quen biết Phó Diệu rồi, cô thật sự cảm thấy ban thân mình chẳng ra sao. Cảm giác này khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như người kia là một viên ngọc sáng chói lọi mà cô chẳng thể nào chạm được tới nửa bước, dù cho cô đã đứng rất gần rồi.

Cô cúi thấp đầu, vì tâm trạng không ổn định nên không chú ý đến một người đàn ông đang đi về phía này.

"An Tâm?"

An Tâm ngẩng lên thì thấy ngay một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ âu phục màu xanh lam đang đứng cách cô không xa. Trên tay người đó cầm một ly rượu vàng, biểu cảm trên mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

An Tâm đứng lên, cắn môi nhíu mày: "Anh là?"

"Em không nhớ anh sao?"

Người đàn ông lộ vẻ thất vọng nặng nề, khiến cho An Tâm cứ cảm giác như mình đã phụ một "tấm chân tình" của người đó. Lòng cô khẽ run lên một chút, đoạn lại nhìn thật kỹ người này, mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc. An Tâm mím môi suy nghĩ một lát rồi chợt nhớ đến chuyện Tô Mạt đã từng nói:

"Từ... Thành?"

"Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi."- Từ Thành cười khổ: "Qủa thật em chưa bao giờ thích anh."

Bạn trai cũ thốt lên câu đó không khỏi khiến An Tâm cảm thấy lúng túng, chỉ có thể cười trừ.

Cô quen Từ Thành lúc còn đại học, anh ấy là học trưởng năm ba trường cô, cô vừa vào trường không lâu đã quen anh. Lúc đó sắc đẹp của An Tâm rất nổi tiếng, Từ Thành vừa gặp đã yêu cô, sau đó anh theo đuổi vô cùng cuồng nhiệt. Tiếc thay lúc đó cô chỉ lo việc kiếm tiền, chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai, cũng không hứng thú với những người đàn ông muốn lấy lòng cô. Nhưng Từ Thành rất tốt, lại đẹp trai học giỏi, cuối cùng nửa sau học kỳ hai cô cũng mềm lòng đồng ý thử quen anh ấy.

Kết quả là chưa được ba tháng thì Từ Thành đã nói muốn đi du học, hy vọng cô có thể đi cùng anh, nhà anh sẽ chi trả toàn bộ chi phí.

Từ Thành không biết thân thế thật của An Tâm, luôn cho rằng cô là một cô nhi.

Lúc đó An Tâm phải nhận rất nhiều vai diễn, ngày nào cũng phải rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình. Từ Thành cứ quấn lấy cô nói muốn cô đi du học cùng anh hết lần này đến lần khác. Sao cô có thể để lại cô nhi viện rồi bỏ đi một mình chứ, cuối cùng vì anh quá phiền mà cô phải nói lời chia tay. Ban đầu tất nhiên Từ Thành không đồng ý, nhưng anh ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình, thấy cô nói chia tay dễ như vậy, trong cơn giận giữ anh đã đồng ý.

Cuối cùng đến trước khi đi, anh lại chạy đến trường tố cáo cô chưa từng thích anh. Thật ra điều này An Tâm vẫn luôn suy nghĩ không thôi, cô biết mình thật sự không thích anh nhiều đến mức gọi là tình yêu.

Từ Thành nhìn về phía Phó Diệu rồi nói: "Đó là bạn trai của em phải không?"

"Không phải."- Ít nhất là trong thời điểm hiện tại.

Sắc mặt Từ Thành dường như tươi tỉnh hơn: "Mấy năm này em sống tốt không?"

An Tâm lúng túng đến mức muốn bỏ chạy: "Rất tốt."

Từ Thành cười khổ: "Anh nghe bạn bè nói bây giờ em rất khá."

An Tâm cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể giả vờ mỉm cười, cười đến mức quai hàm cô tê cứng. Cũng may là Phó Diệu đã chú ý đến bên này, anh lại không nghĩ hai người có quen biết mà chỉ xem Từ Thành là một người tán tỉnh cô, anh vội vã đi đến.

Con thỏ nhỏ anh thích, người khác không được phép mơ tưởng, anh chào vội một câu rồi đi về phía An Tâm. Mà cô thấy vậy cũng thở phào, quay sang nói với Từ Thành: "Xin lỗi anh, em phải đi trước đây."- Nói xong thì cô đi về phía Phó Diệu.

"Chờ một lát!"- Từ Thành ngăn vô lại: "Sau khi về nước anh muốn liên lạc với em nhưng bạn bè đều nói không có cách."- Anh ta hơi ngừng lại một chút, hai gò má đẹp đẽ ẩn hiện sắc đỏ nhàn nhạt: "Em có thể cho anh số điện thoại của em không?"

"Không thể."- Phó Diệu đi đến gần hai người thì nghe được câu nói đó, anh nắm chặt tay An Tâm rồi nói đầy lạnh lùng: "Số điện thoại của cô ấy không thể cho anh được."

Một thanh niêm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mới ra đời làm sao có thể so được với khí chất của Phó Diệu. Bị anh đáp lại lạnh lùng như thế khiến anh ta cảm thấy nhụt chí ngay, nhưng người con gái mình yêu nhiều năm như vậy đang gần ngay gang tấc. Anh ta cố gắng đè áp sự lo lắng đó, không để mình lộ ra sự lép vế: "Ngài Phó, tôi đang hỏi An Tâm."

Ánh mắt Phó Diệu run lên: "Chuyện của cô ấy do tôi quyết định, vậy nên câu trả lời là không thể."