Chương 2: Vợ của tôi

Vị cảnh sát nhướng mày, hóa ra là có quen biết với đội trưởng Giang, chẳng trách họ lại luôn cứng rắn, là đợi đội trưởng Giang đến mới lên tiếng.

“Giang Ngôn, thật xin lỗi.” Lâm Tang liếc nhìn sang người đang ngồi im bất động trên ghế Lâm Hạnh Tử, nở một nụ cười sâu xa “Mang đến cho anh rắc rối này.”

“Không sao.” Giang Ngôn nhận lấy cái bút từ tay đồng nghiệp, để Lâm Tang ký tên lên quyển ghi chép.

Hầu hết những mọi người đến đó đều chỉ để vui chơi giải trí bình thường, phối hợp với cảnh sát một chút ký tên xong liền có thể rời đi.

Tính khi Lâm Tang tốt, phối hợp cảnh sát theo đúng trình tự, Giang Ngôn đến gần, cầm lấy cổ tay Lâm Hạnh Tử và kéo cô đứng dậy. Cô trang điểm nhưng ăn mặc khá đơn giản, quần tây thể thao đen rộng rãi, bộ đồ ngắn màu đen ở thân trên tôn lên dáng người, để lộ vòng eo thon gọn săn chắc. Cô có thói quen tập thể dục, mặc cùng áo vest rất đẹp.

Lâm Hạnh Tử tức giận đến mức không thèm cho Giang Ngôn một cái nhìn.

Điều hòa ở đồn cảnh sát bị hỏng, vẫn chưa có sửa. Cô là người sợ nóng, đổ ra một chút mồ hôi, một vài sợi tóc dài xoăn rơi trên cần cổ xinh đẹp, Giang Ngôn đưa tay lên giúp cô lấy xuống.

Bả vai bị giữ bàn tay người đàn ông chạy dọc xuống theo cánh tay, nhiệt độ cơ thể anh lan truyền qua làn da, Lâm Hạnh Tử cau mày “Anh làm cái gì vậy?”

“Thực thi công vụ.” Lòng bàn tay của anh đặt trên đường con cơ thể Lâm Hạnh Tử, lướt qua phần eo trắng muốt lộ ra bên ngoài cũng không dừng lại.

Ngón tay của anh thô ráp, vết chai chạm vào làn da mỏng manh, thật ngứa. Tai của Lâm Hạnh Tử phút chốc biến đỏ, nhưng cô cũng không chịu tỏ ra yếu đuối. Chiếc quần thể thao có hai túi, anh đang cúi xuống và đưa tay vào. Lâm Hạnh Tử chống lại ý anh, muốn đẩy anh ra, cô cúi đầu xuống nhưng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen ngắn của anh.

Đồng nghiệp sững sờ, đội trưởng Giang, chuyện này…. không, không thể khám người mà.

Xung quanh vài cặp mắt nhìn chằm chằm lão đại, gương mặt Lâm Hạnh Tử cứng lại sụp đổ, có phải anh ấy cũng luôn khám xét những người phụ nữ khác như vậy?

“Xong chưa?”

“Được rồi.” Giang Ngôn đứng ở bên cạnh, thay cô ký tên lên quyển sổ, cuối cùng ký lên tên của anh.

Lâm Tang đuổi Lâm Hạnh Tử đi ra ngoài, Giang Ngôn cầm lấy cái túi bị rơi trên ghế, quay đầu, mỉm cười nói với hai vị đồng nghiệp đã sớm hóa đá: “Vợ của tôi.”

“....”