Chương 1: Như vậy là có ý gì? Chúng ta còn chưa có thẩm vấn?

Chương 1: Như vậy là có ý gì? Chúng ta còn chưa có thẩm vấn?

Mới vào đầu hè, nhiệt độ vẫn chưa quá nóng nhưng từ giữa trưa bầu trời bắt đầu âm u giống như là sắp mưa, chỉ là mãi vẫn chưa có mưa, không khí oi bức khó chịu, cho đến tận nửa đêm trong gió vẫn còn mang theo hơi ẩm ngột ngạt.

Khu vui chơi giải trí lớn nhất nơi này đều chật kín người, ồn ào và hỗn loạn.

Nửa tiếng trước, dư luận thông báo ở đây có giao dịch bất chính. Cảnh sát mặc thường phục tập kích bất ngờ, tất cả mọi người ở khu vui chơi đều bị đưa đến đồn cảnh sát điều tra. Cuộc sống về đêm vừa bắt đầu đã kết thúc rồi.

“Giang đội trưởng, danh tính của người chết đã được xác định rồi. Theo phán đoán sơ bộ, nguyên nhân cái chết là do sử dụng ma túy quá liều. Còn cụ thể phải đợi kết quả giám định bên pháp y mới xác định được.”

“Tổng cộng 3000 viên thuốc lắc đã bị thu giữ, 45,6 cân ma túy đá. Lần này chúng ta tốn công vô ích, thật đáng tiếc đã để cho hắn chạy mất.”

“Đợi sau khi phân tích thành phần, đem đi so sánh với lô đã bị thu giữ ba tháng trước. Xem xem có phải cùng một lô không?”

Giang Ngôn mở cửa tiến vào, “Lý cục trưởng vừa mới gọi điện nói lát nữa sẽ có người từ đội điều tra tội phạm đến, người để cho họ đem đi.”

Những người bên cạnh vừa nghe thấy câu nói này, rõ ràng không vui vẻ gì. “Như vậy là có ý gì? Chúng ta còn chưa có thẩm vấn?”

Những người dùng ma túy kia hiện đang trong trạng thái hưng phấn, tìm hiểu nguồn gốc rõ ràng chỉ có thể ra một vài thứ.

“Ý gì sao? Ý của lãnh đạo!” Giang Ngôn vỗ vỗ vai anh.

Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Lâm Hạnh Tử huớng về phía bên đó nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của người nam nhân. Anh không có mặc cảnh phục, trong mắt vẫn mang theo ý cười. Lâm Hạnh Tử vốn dĩ sắc mặt đã không tốt giờ càng khó coi hơn, quay đầu đi, thà rằng đi nhìn bức tường còn hơn nhìn anh ta nhiều hơn một chút.

“Đội trưởng Giang, hai người họ không phải người địa phương.” Đồng nghiệp thở dài bất lực, xoay chuyển cây bút trong tay, đẹp thì đẹp, nhưng tính khí cô ta không tốt cho lắm không hề hợp tác, khiến anh rất khó xử.

Giang Ngôn gật đầu, đi vào trong phòng.

Lâm Tang ngồi bên cạnh Lâm Hạnh Tử, vừa nhìn liền biết tính khí của con cẩu tử này lại muốn nổi lên, cô lại không muốn lãng phí một đêm ở đồn cảnh sát, khẽ hắng giọng, giải thích:

“Tôi với Hạnh Tử đến đây đi công tác, hôm nay quá nóng, bàn công chuyện xong nên muốn tìm một nơi để thư giãn. Nghe mọi người nói nơi đây rất náo nhiệt, ai mà biết sẽ gặp phải chuyện này cơ chứ.”