Chương 4: Thịt nát xương tan?

Cô có khóc không? Trước mắt cô là một mảnh xám xịt, cô không thể nhìn thấy gì, thật khó chịu, cô không nhìn thấy...

“Thầy sẽ... Hả?? A a a...” Thầy giáo đang định cởϊ qυầи Trần Tiêu ra, đột nhiên giống như bị bỏng liền rút tay về, khoảnh khắc nhìn thấy tay của mình thì anh ta kêu lên thảm thiết!

Máu thịt giống như hòa tan, khối thịt màu hồng thối dính vào xương trắng, máu dính thành một cục không chảy ra được, giống như ngâm trong axit sunfuric, trong khoảnh khắc cả cánh tay bị ăn mòn nổ tung thành một mảng lớn!

Trần Tiêu bị đẩy ngã xuống, kính bay ra ngoài và đυ.ng vào góc tường, người con gái che mặt lại, trong khe ngón tay còn không ngừng tràn ra sương mù sền sệt và đầy màu sắc.

Trần Tiêu không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, cô chỉ mở to mắt hết sức có thể, sương mù dày đặc nhiều màu sắc chảy không ngừng trước mắt còn rực rỡ chói mắt hơn so với kim cương phản xạ dưới ánh mặt trời, màu sắc đẹp như mộng ảo khiến người con gái kinh ngạc không thôi.

Màu sắc hỗn loạn từ bốn phương tám hướng vọt tới, cảm giác ẩm ướt lại nhớp nháp làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, người con gái cho rằng mình đang nằm mơ, ý thức của cô đã bị tước ra khỏi cơ thể, thân thể người con gái tự mình động đậy.

Mà người đàn ông bên cạnh cô đang quay cuồng kêu rên, đã hoàn toàn không nhìn không ra hình dáng như một con người nữa, làn da cùng lớp thịt bên ngoài đều bị tan chảy, từng miếng thịt mềm mại từ trên xương rơi ra.

Trần Tiêu run rẩy đứng lên nhưng động tác của thân thể cô vô cùng kỳ lạ, cô thậm chí có thể đứng ở một góc độ kỳ quái mà thoát khỏi trọng lực chỉ để nhặt kính lên.

“...... Mắt đau quá.”

“Kỳ quái, không phải mình tan học rồi sao? Sao còn chưa về nhà...”

“Mình cần nghỉ ngơi...”

Người con gái mặt không chút thay đổi từng bước từng bước rời khỏi nơi này.

Phía sau cô là một người đã bị ăn thịt không biết từ đâu, nếu bộ dạng rách nát này còn có thể gọi là con người.

Sương mù dày đặc với màu sắc vô tận bao quanh “miếng thịt chất đống”, khi người con gái rời đi, chúng càng lúc càng mỏng manh và cuối cùng cũng tản đi theo làn gió...

Nửa đêm bị đánh thức đối với ai mà nói đều là một chuyện rất khó chịu, Phùng tiên sinh ở tiểu khu Kim Hồ chính là như thế, thật vất vả anh mới vào giấc ngủ trước mười một giờ, có trời mới biết quỷ khóc sói tru từ đâu tới đã đánh thức anh!

Phùng tiên sinh vừa đi ra khỏi cửa vừa chửi rủa, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người ngã xuống: “Mẹ nó xui xẻo, ở đâu ra tên say rượu nửa đêm còn kêu tiếng sói...”

Hùng hùng hổ hổ đi về phía “bóng người”, đợi đến khi nhìn thấy đó là một bãi “bọt thịt” hôi thối đẫm máu, hơn nữa rõ ràng nhìn ra được một bộ xương hình người, Phùng tiên sinh thét chói tai có lẽ đã đánh thức hơn phân nửa tiểu khu...

Tiếng còi báo động phá vỡ bóng tối.

Trần Tiêu đã trở về phòng cho thuê, cô mơ màng nằm trên giường...

......