Chương 3: Thầy sẽ nhẹ nhàng hơn...

“Em có bạn trai rồi à?”“Có?” Giọng nói Trần Tiêu run rẩy, cô lắc đầu “Không có...”

“Vậy đi tránh mưa với thầy thì có gì mà không được, thầy cũng độc thân...” Người đàn ông tiến đến bên mặt Trần Tiêu, dịu dàng mà thân thiết: “Trời tối như vậy lại còn mưa to quá nguy hiểm… em là học sinh sắp tốt nghiệp.”

Trong lòng Trần Tiêu run rẩy, vì sao... tại sao anh lại biết điều đó...

“Ở đây cũng không có ai lo cho em…” Thầy giáo đã đi săn vô số lần, nháy mắt liền bắt được nhược điểm của người con gái: “Gặp phải nguy hiểm nhưng không có ai giúp đỡ...”

Trần Tiêu co rúm lại trong lòng người đàn ông, nói không nên lời.

Trên thực tế, cô đã gặp nguy hiểm rồi.

“Đi thôi, chúng ta từ nơi này vòng qua có thể tránh được mưa.” Người đàn ông kéo cánh tay Trần Tiêu, kéo cô gái lảo đảo đi về phía hành lang tối hơn.

Trần Tiêu sắp khóc: “Thầy, buông em ra, em, oa, em sẽ hét lên đó!!”

“.... Vào lúc này còn quấy rầy người khác nghỉ ngơi là không tốt.” Người đàn ông dừng bước, nhếch khóe miệng lên với giọng điệu trêu chọc.

Trần Tiêu cúi đầu, người đàn ông không nhìn thấy ánh mắt khác thường của cô, còn ở một bên lên kế hoạch làm thế nào để bịt miệng người con gái và làm nhục cô!

Phải làm sao đây... cô không muốn đến nhà anh ta, cô muốn về nhà, đôi mắt đau quá... Ôi, tại sao cô lại xui xẻo như vậy...

Đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời kia đã hoàn toàn không còn trắng, ánh mắt người con gái đen thăm thẳm, đồng tử chảy ra những màu sắc kỳ lạ.

Người đàn ông ôm lấy thân thể Trần Tiêu, không an phận sờ lên mông cô, cảm giác quả nhiên giống như anh ta nghĩ, cho dù cách một lớp vải quần anh ta cũng cảm nhận được cái mông tuyệt vời đến cỡ nào!

“Cầu xin thầy đừng như vậy...” Tiếng cầu xin mềm mại của người con gái chỉ làm cho đàn ông phát cuồng hơn.

Trong một hành lang góc không có người ở.

Trăng sao đều lờ mờ, bóng tối ở đây dường như vô cùng nặng nề, Trần Tiêu mơ màng gục ngã trong lòng người đàn ông, mái tóc dài rối bời che khuất khuôn mặt, anh ta không chú ý tới trong mắt người con gái đang cuồn cuộn sôi trào sương mù dày đặc kỳ lạ, một loại khí rực rỡ màu sắc lăn dài trên gò má trắng như tuyết của người con gái.

Giống như nước mắt.

Rõ ràng là sương mù nhưng “dòng chảy” ẩm ướt lại rơi xuống đất.

Người đàn ông ôm sau lưng Trần Tiêu, một tay chạm vào mông cô, một tay thò lên phía trước, vén áo ngực vuốt ve bộ ngực mềm mại mà mỏng manh của Trần Tiêu.

“Đau quá...” Mắt đau quá.

“A, xin lỗi, xin lỗi, thầy đã làm em đau sao? Thầy sẽ dịu dàng một chút, Tiêu Tiêu thật sự là một đứa trẻ ngoan.” Một “đứa trẻ ngoan” không khóc không ồn ào và yếu đuối là loại yêu thích của anh ta.

Đau quá...Mắt....Mắt đau quá...