Chương 31 + 32: Bắt nạt

Trong nháy mắt, những người đang ồn ào trong lớp đều yên tĩnh lại, có chút khó hiểu nhìn Qúy Như Ngọc, thoạt nhìn cậu ta cũng không giống là người đột nhiên muốn chăm chỉ học tập à, sau đó rất nhiều ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Nhan Bạch, dần dần hiểu được chuyển gì đang xảy ra.

“Cảm ơn.” Nhan Bạch nhận thấy được sự im lặng trong lớp, quay đầu mỉm cười với Qúy Như Ngọc, lúc cô không cười thì cho người ta cảm giác thần thánh xa lạ. Khi cô nở nụ cười thì khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ thương, mang theo chút ngọt ngào, kết hợp với khuôn mặt hồn nhiên trẻ con đó, quả thực quá dễ chạm tới trái tim người khác.

“Không có gì.” Quý Như Ngọc nhỏ giọng trả lời, ngại ngùng quay đầu đi, nhưng bên tai lại đỏ lên tựa hồ là đang ngượng ngùng.

Vì thế mà mấy tiết học sau của buổi sáng đều diễn ra suôn sẽ, thầy giáo trẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, tự đáy lòng cảm kích hai người, đồng thời hoàn toàn đổi mới ấn tượng về Nhan Bạch, bởi vì…Nhan Bạch đã trả lời hoàn hảo tất cả các câu hỏi trong lớp hôm nay. Hơn nửa, đối với các vấn đề nêu ra còn một suy ra ba, cách lý giải thậm chí càng dễ hiểu và bao quát hơn anh ấy, phải nói rằng, điều đó khiến mắt anh sáng ngời.

……

Các tiết học buổi sáng cứ như vậy thuận lợi trôi qua, Nhạn Bạch nhìn bên ngoài phòng học, không biết đang nghĩ tới điều gì, lông mày cô nhếch lên, ánh mắt sáng ngời, mặt mày vui vẻ có chút chờ mong.

Một buổi sáng không thú vị a. Không biết Nhan Ngọc Kiều có thể mang chút bất ngờ nào cho cô không, cô rất mong chờ điều đó à, thực sự hy vọng cô ta đừng làm cô thất vọng…

114 đang lơ lửng trong không trung nhìn biểu cảm trên mặt Nhan Bạch liền biết cô đang nghĩ gì, không biết dây vào kí chủ xà tinh bệnh như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu nửa, vẻ mặt lúc này của nó nhất định là rất tuyệt vọng….không đúng, nó làm gì có khuôn mặt.

Sau đó, nó do dự một chút, trong đầu nói một tiếng ký chủ, thành công làm Nhan Bạch đang đi dừng lại.

“Làm sao vậy?” Nhan Bạch lại tiếp tục bước đi, nhất tâm nhị dụng, trong đầu giao tiếp với 114.

“Ký chủ đại nhân, tôi…tôi chợt nghĩ tới chuyện rất quan trọng mà tôi chưa nói cho cô…Cô nghe tôi nói xong, đừng nóng giận…”. giờ phút này 114 rất căng thẳng, nó rất sợ ký chủ này của mình, lòng người vẫn có thể đoán được, dựa trên cơ sỡ dữ liệu khổng lồ mà nó có vẫn có thể phân tích chút ít, nhưng suy nghĩ của ký chủ nhà nó, nó thật sự không đoán được, âm thanh máy mọc lúc này đều mang theo vài phần lấy lòng.

“Ân, ngươi nói đi.” Nhan Bạch lạnh nhạt nói, cảm xúc không rõ.

“Ký chủ, là thế này…… Vì để tìm cơ thể cho cô sống lại, năng lượng của tôi đã tiêu hao quá tải, cho nên…năng lượng tiêu hao khi cô được sống lại trực tiếp trừ vào điểm tinh quang, là mười vạn, mà năng lượng còn lại của tôi chỉ có thể dụng được trong một năm nửa, cho nên, ký chủ, cô cần phải trả số năng lượng này, mỗi tháng ít nhất 8333 điểm tinh quang, nếu không…Một khi năng lượng của tôi không đủ sẽ lâm vào ngủ say, mà cô cũng vậy, trở thành trạng thái người thực vật..”. Nói một cách đơn giản, bọn họ coi như đã chết.

114 nói xong, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt Nhan Bạch, nhưng không nhìn ra được cái gì, nhịn không được tiếp tục nói.

“Ký chủ, tôi…lúc đầu thật sự quên nói với cô…”

“Ân, nói xong rồi?” Nhan Bạch vẫn chậm rãi nói, không có vẻ gì là tức giận hay lo lắng, giống như người bị đe dọa tới mạng sống không phải là cô.

“Ký chủ, cô không tức giận sao?” 114 thấp thỏm mở miệng.

“Ồ? Ngươi hy vọng ta tức giận?” Khóe miệng Nhan Bạch cong lên, nụ cười mang vài phần lạnh lùng khiến 114 toàn thân lạnh buốt, nhanh chóng bay tới, cọ cọ cánh tay Nhan Bạch, lời nói mang theo vài phần lấy lòng nói.

“Không, ký chủ anh minh thần võ khẳng định sẽ không tức giận, tôi chỉ là lo lắng thôi, ký chủ đại nhân……” 114 không thể đoán ra Nhan Bạch đang nghĩ gì, nhưng nó nhận ra khác biệt trong giọng điệu của cô, đang nói nó chút chột dạ.

Nhan Bạch liếc nhìn 114, không nói gì, những lời 114 nói không có khiến cô ngạc nhiên, ngược lại nằm trong dự kiến của cô, liếʍ đôi môi có chút khô ráo của mình đi ra khỏi lớp học, trước mặt xuất hiện mấy bóng người, ánh mắt nhìn cô đầy ác ý.

Cô ngẩng đầu liền thấy có ba người nữ sinh đang chặn ở cửa, bọn họ cao ráo xinh đẹp nhưng ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Nhan Bạch đầy ác ý, so với bọn họ thì thân hình Nhan Bạch càng nhỏ nhắn, dễ khi dễ.

Cách đó không xa ở góc tường có một người đang đứng, là Nhan Ngọc Kiều, trong mắt cô ta mang theo sự khinh miệt và mỉm mai.

Đây là kết quả của việc không nghe lời cô ta, ba người này là do cô ta gọi đến để dạy cho Nhan Bạch một bài học, để cô biết cái nên làm cái gì không nên làm, đồ vật cô ta cướp đi, há để cho người ta đoạt về lại. Khi Nhan Bạch bị dạy dỗ xong, cô ta sẽ xuất hiện như một người chị tốt tới ngăn lại…..,

Nghĩ đến đây, Nhan Ngọc Kiều tâm trạng rất tốt, nhếch môi về phía Nhan Bạch.

“Các bạn có việc gì sao?” Nhan Bạch ánh mắt mơ hồ, nghi hoặc nhìn ba người trước mặt.

“Nhan Bạch?” Ba người lược có nghi hoặc nhìn Nhan Bạch, sau đó một người dùng giọng nói ôn nhu nhưng ánh mắt lại mang theo uy hϊếp nhìn Nhan Bạch.

“Chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, bạn học Nhan Bạch, cậu không ngại đi cùng chúng tôi chứ?” Tuy là dò hỏi nhưng giọng điệu lại không cho phép Nhan Bạch từ chối, cho dù Nhan Bạch từ chối ba người cũng sẽ tự mình ‘thỉnh’ Nhan Bạch đi.

“Được a ~ chúng ta đi thôi.” Nhan Bạch gần như không chút do dự gật đầu, ánh nắng chiếu vào mắt cô như tỏa ra vầng sáng, khiến cô có vẻ ngây thơ hồn nhiên, khóe môi nở một nụ cười, giường như không nhận ra chút ác ý nào của ba người trước mặt.

Ba người hiển nhiên không có dự đoán được phản ứng này của Nhan Bạch, ngày thường cô ấy thấy bọn họ thì đều co rúm lại, làm gì dám bình tĩnh nói chuyện với họ, còn cười với họ, trong lòng có chút hoảng hốt nhưng họ đều bỏ qua điều này.

Sau đó, ba người mang Nhan Bạch đến WC nữ, đóng sầm cửa và khóa lại, người bên ngoài không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Nhưng trước khi vào phòng vệ sinh Nhan Bạch lại nhìn thoáng qua Nhan Ngọc Kiều, ánh mắt đó làm người ta đoán không ra có ý gì.

Vô cớ khiến người ta có chút ớn lạnh.