Chương 33: Nhận sai

Quý Như Ngọc vốn muốn cùng Nhan Bạch ăn trưa, kéo gần quan hệ, anh muốn hiểu biết cô hơn, đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện mà không có vẻ đột ngột, nhưng khi cậu để ý thì trong phòng học đã không có ai cả, cậu đi ra khỏi lớp, tùy tiện kéo một người trong lớp hỏi.

“Cậu thấy Nhan Bạch không?”

“Nhan Bạch……” Nam sinh bị Quý Như Ngọc kéo lại hỏi, vô thức liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh nữ đáng đóng lại, rồi nói.

“Cô ấy bị ba người mang vào WC nữ, đã lâu không có ra.”

Rỗ ràng, việc Nhan Bạch bị mang đi không phải là chuyện tốt, rất nhiều kẻ thích bắt nạt người khác ở trong WC, bởi vì dễ ẩn giấu.

Quý Như Ngọc trong đầu hiện lên khuôn mặt ngây thơ trẻ con của thiếu nữ , thân hình nho nhỏ, sau đó thiếu nữ bị ba người bắt nạt trong nhà vệ sinh không thể phản kháng , bộ dạng cả người đầy vết thương, không khỏi nhíu mày, trong mắt mang theo tia lành lùng.

“Cảm ơn……”. Đối với nam sinh nói xong câu này, Qúy Như Ngọc đi về phía nhà vệ sinh nữ, đặt tay lên nắm cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa , nhưng nhà vệ sinh cách âm rất tốt, hoàn toàn không thể nghe thấy gì, không biết bên trong thế nào, trong lòng cậu có chút lo lắng.

“Thịch thịch thịch……” Ở trên cửa gõ vài cái, rồi mở miệng nói.

“Mở cửa.”

Bên trong không ai đáp lại, Qúy Như Ngọc lại gõ vài cái, nhưng cũng không có phản ứng gì, không có thời gian để nghĩ nhiều, lo lắng cho Nhan Bạch, đang chuẩn bị trực tiếp tông cửa thì cửa đột nhiên mở ra.

Bóng dáng Cấm Bạch xuất hiện ở cửa, cô vẫn mặc chiếc váy màu xanh non, sau lưng đeo cặp sách, váy hơi nhăn, lại không chật vật, tóc gọn gàng xõa hai bên vai, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn Qúy Như Ngọc, khóe miệng cong lên, nghi hoặc nói.

“Bạn học Như Ngọc, làm sao vậy?”

“ Cậu…không sao chứ? Nhan Bạch, tôi vừa mới nghe nói có ba người mang cậu vào WC, cho nên…” Khuôn mặt Qúy Như Ngọc hơi đỏ lên, cả tai cũng vậy, dù sao cậu cũng là con trai, lúc nãy vì lo lắng cho Nhan Bạch nên muốn tông cửa vào WC nữ, nhưng xem tình huống hiện tại, Nhan Bạch vẫn ổn nhưng cậu lại đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ rất là kỳ quái.

“Không có việc gì nga…… mặt bạn Như Ngọc sao lại đỏ như vậy?” Cấm Bạch cười rạng rỡ, cố hỏi câu này, khiến thiếu niên trước mặt càng đỏ mặt hơn, nhưng cũng may cậu đã lấy lại bình tĩnh.

Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua chỗ tối trong WC, có chút nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi lại, cậu nhìn về Nhan Bạch, lấy hết can đảm nói.

“Bạn học Nhan Bạch, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau đến căng tin ăn cơm đi.”

“Được a…… Chúng ta đi thôi.” Cấm Bạch gật đầu, cũng không từ chối, trên khuôn mặt trẻ con mang theo chút ý cười nói.

Nghe được câu trả lời của Nhan Bạch, tai Qúy Như Ngọc lại đỏ lên, lập tức xoay người đi chuẩn bị cùng Nhan Bạch đến căng tin.

Còn lại Cấm Bạch, đứng trước cửa nhà vệ sinh, quay người nhìn thoáng qua bên trong, đôi môi nhếch lên một nụ cười thuần khiết đáng yêu, tay lại đặt lên môi, truyền đạt ý của mình.

Suỵt, đừng nói lung tung nha, các ngươi phải làm bé ngoan, phải ngoan ngoãn nhận sai a ~

Không nghe lời hài tử là sẽ bị trừng phạt đâu ~

Chỉ trong nháy mắt, cô liền thu hồi ý cười, xoay người đi theo Qúy Như Ngọc, cùng nhau đi đến căng tin, bước chân không nhanh không chậm.

Trong WC, ba người nhìn có chút hiu quạnh.

Ngoài Cấm Bạch và ba cô gái này, nói vậy, không có ai biết trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì.

*

Tiết học buổi chiều vừa kết thúc, Cấm Bạch liền bị chủ nhiệm giáo dục gọi vào văn phòng, đồng thời mấy cô gái chặn Cấm Bạch mang vào nhà vệ sinh cũng bị gọi đến và còn có…Nhan Ngọc Kiều.

Chủ nhiệm giáo dục là một người đàn ông trung niên có chút hói đầu, mặc một chiếc áo khoác lỏng lẽo, có râu ngắn màu đen ở cằm, lúc này đang ngồi trên ghế của mình hút thuốc, vẻ mặt trầm tư, bộ dáng chút phiền não, thước dạy trong tay gõ vang trên bàn, ánh mắt quét nhìn qua mấy người trước mặt, nhíu mày không nói lời nào.

“ Mấy người các ngươi vì sao đột nhiên nói ra những lời này…”

“Chúng em nhận thức được sai lầm của mình, hơn muốn bù đắp lỗi lầm của mình, chúng em không thể mắc thêm sai lầm nửa…” Ba người không chút để ý liếc qua Cấm Bạch, Cấm Bạch vẫn vẻ mặt ngây thơ vô hại, nhưng chính dáng vẻ này lại khiến họ sợ hãi, khi nói chuyện, họ cố để giọng mình bình tĩnh nhất có thể, để thái độ thừa nhận lỗi lầm của họ trở nên chân thành hơn.

“Được rồi, tôi đã gọi điện cho phụ huynh của Nhan Bạch tới, đến lúc đó các em tự nói chuyện với họ đi…”

Chủ nhiệm giáo dục hút một điếu thuốc rồi bỏ tàn thuốc vào gạt tàn. Đến bây giờ đầu óc ông ta vẫn có chút mơ hồ, ba cô gái trước mặt ông ta đều là nhưng học sinh hay gây rắc rối trong trường, nhưng bối cảnh gia đình cũng khá tốt, ngày thường hay bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là Nhan Bạch lớp 7-3 hay bị bắt nạt nhất, chuyện này ông ta vẫn luôn biết.

Nhan Bạch đã từng mấy lần tìm ông ta giải quyết, nhưng lần nào ông ta cũng thái độ qua loa, không xử lý.

Việc bị bắt nạt trong học đường chỗ nào cũng có, ba học sinh này có gia cảnh tốt nên ông cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, giả vờ nhìn không thấy, dù sao cũng không ai bảo vệ Nhan Bạch, nói vậy chắc trong gia đình cũng không được yêu thích, sẽ không có vấn đề gì lớn cả.

Nhưng không ngờ….chiều nay lại có ba người tới tìm ông ta, thay vì kiêu ngạo bá đạo như trước thì lại tỏ ra rất ngoan ngoãn, đối với ông sám hối nhận sai, nói ra bản thân lúc trước như thế nào bắt nạt Nhan Bạch, còn liên lụy ra một người, Nhan Ngọc Kiều, nói bọn họ sẽ bắt nạt Nhan Bạch một phần cũng là do Nhan Ngọc Kiều xúi giục.

Nghĩ đến đây, chủ nhiệm giáo dục càng đau đầu.

Bình thường Nhan Ngọc Kiều biểu hiện rất tốt, thành tích tốt, hạnh kiểm tốt, quan trọng là ông ta nhớ Nhan Ngọc Kiều là đứa con gái được Nhan gia yêu quý cưng chiều nhất, bởi vậy ông ta mới càng đau đầu hơn. Nhưng ba người này thái độ hiển nhiên là một bộ không thành thật nói ra, ngoan ngoãn nhận sai thì không dừng lại.

Ông ta đành phải gọi Nhan Ngọc Kiều và Nhan Bạch tới, cả phụ huynh của Nhan Bạch.

Ông ta không chút để ý đến lời Nhan Bạch nói, cô là đứa con bị Nhan gia ghét bỏ, nếu Nhan gia quan tâm để ý đến cô thì sao có thể để cô ở trường bị bắt nạt.

Ánh mắt đảo qua, rốt cuộc có một bóng người xuất hiện ở cửa, đó là phụ huynh được chủ nhiệm giáo dục gọi đến, anh trai của Nhan Bạch, Nhan Thế Lương.

Còn Nhan Ngọc Kiều thì sắc mặt tái nhợt, có chút hoảng hốt và chột dạ.

***

Dịch giả: Nếu các bạn thấy truyện hay thì để lại một lượt để cử giúp mình nha ~

Thanks các bạn nhiều ^_^