Chương 9

Khi hắn ngẩng đầu lên, trên răng nanh vẫn còn dính chút máu.

Hắn cau mày: “Ngọt quá.”

Ngày ngày đều ăn đồ ngọt, lượng đường trong máu có thể không cao hay sao.

Nàng có chút tò mò: “Vị gì? “

“Vị hoa hồng.”

Hắn cúi xuống, lại uống thêm một ngụm nữa.

Nàng cảm thấy có chút chóng mặt, đẩy hắn ra: “Có thể để dành một chút cho lần sau uống không? Ngươi như thế này đúng là đang tát ao bắt cá đấy.”

Tát ao bắt cá: cụm này có nghĩa là vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không để ý tới lợi ích lâu dài.

Hắn dừng lại.

Nàng ngẩng đầu lên mới nhận ra, trên chiếc áo sơ mi trắng của hắn dính đầy máu đỏ, trên cánh tay cũng vậy.

Nàng lau gáy.

Toàn là chất lỏng dinh dính.

Hóa ra khi hắn phát điên, hắn sẽ chơi với máu.

“...Cái này...Là máu gì?”

Hắn cười đến thật âm hiểm, chậm rãi nói: “ Máu, người.”

“...”

Thật lòng mà nói, nửa tháng ở đây, trong phạm vi mười dặm, ngoại trừ hai tên thợ săn ma cà rồng kia ra, thì nàng chưa từng nhìn thấy người khác.

Thấy nàng im lặng không trả lời, hắn lại tự nói: “Có phải ta rất đáng sợ không?”

Không đáng sợ.

Mặc dù cả người toàn là máu, nhưng bây giờ hắn lại làm cho người ta cảm thấy giống như một mỹ nhân bị thương.

Dựa vào cách hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vẫn nên phối hợp với hắn mà đáp lại: “Đáng sợ.”

Hắn lại bắt đầu cười: “Các ngươi đều sợ ta.”

“Rồi, rồi, ngươi nói phải.”

Lúc này, hắn giống như là một người bình thường đang say rượu vậy.

“Hơn 400 năm trước, vào đêm trăng tròn, ta đã cắn chết rất nhiều kỵ sĩ trong trang viên.” Ngữ khí của hắn thật ôn hòa, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của nàng.

Xong rồi.

Hắn chuẩn bị hé lộ bí mật rồi.

Chờ hắn tỉnh lại, làm sao nàng có thể nhìn mặt hắn được nữa?

Nàng nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Đừng nói nữa!”

Hắn chụp lấy cổ tay của nàng, kéo tay nàng ra: “Ta chỉ là muốn nói, ta cũng đã từng là con người.”

Xong rồi.

Nàng lấy tay bịt hai tai lại.

Dưới ánh trăng, hắn tình cảm thắm thiết nói tới nửa đêm, đuôi mắt ngày càng đỏ, giống như có thể nhỏ ra máu.

Nhưng một câu nàng cũng không nghe lọt.

Quy tắc sống sót của hoàng cung Đại Lương: Không nghe, không thấy, không biết cái gì hết.

Vào lúc mặt trời mọc, hắn cũng đã tỉnh lại, đôi mắt và mái tóc dần chuyển thành màu đen, giống như được nhuộm bằng mực.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người nàng, hắn ngừng lại một lúc.

“Ta không gϊếŧ nàng?”

Mới sáng sớm, nói như vậy không thấy xui sao?

“...Vẫn chưa.”

“Vậy ta đã làm gì?”

“Chơi máu, chơi tới mức mà cả người đều là máu, còn bôi lên trên người ta nữa. Thật là lãng phí mà, ngươi không biết những thứ này có thể làm Mao Huyết Vượng sao?”

Mao Huyết Vượng là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người trên khắp đất nước yêu thích. Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay. Món ăn này đã trở thành món ăn đặc sản kinh điển ở Trùng Khánh và được Hiệp hội ẩm thực Trung quốc chọn là một trong mười món ăn cổ điển hàng đầu ở Trùng Khánh.

Hắn im lặng một lúc, rồi lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Nàng lắc đầu như một cái trống lắc: “Không còn, thật sự không còn.”

Ánh mắt hắn u ám, giọng nói khàn khàn: “Nhưng ta còn nhớ, ta đã đem thân thế của mình nói cho nàng.”

“Vậy ngươi có nhìn thấy ta đã bịt tai lại rồi không?”

“...”