Chương 10

“Ta đã từng là con người.” Hắn hạ mi xuống. Ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn chiếu sáng đôi lông mày và đôi mắt thanh tú.

Nàng ngồi xuống bên cạnh và lắng nghe.

Nếu như hắn cần thiết thì nàng cũng có thể ghi chép lại.

Lần cuối cùng mà nàng nghiêm túc như vậy, có lẽ là khi đang học nấu ăn.

“Mẹ ta là một nữ công tước. Bà ta đã từ nơi của quỷ hút máu lấy được bí quyết tuổi trẻ vĩnh cửu (trẻ mãi không già) – từ máu người. Từ đó, bà ta có một làn da trẻ trung và xinh đẹp. Bà đắm chìm trong máu tươi, sau đó sinh ra ta. Từ nhỏ ta đã khát máu, nhưng ta vẫn là con người —ngoại trừ việc mỗi ngày phải uống máu theo yêu cầu của bà ta ra thì ta cũng giống như bao người bình thường khác.

Sau này việc gϊếŧ những người vô tội của bà ta đã bị người ta phát hiện, bà ta đã bị kỵ sĩ tấn công. Vào một đêm trăng tròn, thanh kiếm của kỵ sĩ đã đâm xuyên vào tim của bà ta, máu tim của bà ta dính khắp người ta. Ta đột nhiên phát điên và trở thành ma cà rồng.”

Hắn chăm chú nhìn nàng, tỉnh táo mà lại rất bình tĩnh: “Bà ta là một người ghê tởm.”

Mặc dù hắn trông có vẻ bình tĩnh nhưng vào lúc này nàng luôn cảm thấy hắn rất cô đơn và buồn bã.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của hắn.

Hắn sững người một lúc.

“Sau khi bà ta chết, huyết tộc không nhận ta, con người cũng không chấp nhận ta. Có những lúc ta thật sự muốn chết nhưng lại không thể chết được.”

“Vậy bây giờ ngươi——”

Rõ ràng hắn là một công tước đáng kính của huyết tộc mà.

Hắn nhếch môi cười: “Ta đã đánh bại bọn họ rồi.”

Giá trị vũ lực thật cao.

“Nhưng về sau cứ mỗi đêm trăng tròn, ta đều sẽ phát điên một lần, chỉ khi đó ta mới cắn người.”

Hắn nói lời này, giống như có cảm giác muốn nói “Ta là một ma cà rồng tốt” vậy.

“Một ngày sau trăng tròn, ta sẽ rất yếu. Nếu như thợ săn muốn gϊếŧ ta thì có lẽ là hôm nay.”

Vừa dứt câu xong, đột nhiên có tiếng súng vang lên.

Có tiếng “rầm” vang lên. Một giá cắm nến sau lưng của Louis bất ngờ rơi xuống đất.

Ánh sáng lại càng trở lên mờ mịt hơn.

Louis thờ ơ nhướng mi nhìn người đang tới.

Người thợ săn ma cà rồng đang đứng ở cửa, tay ôm khẩu súng có chút run rẩy. Nhưng khi nhìn thấy nàng, anh ta phấn khích tới mức hét lên một tiếng: Công chúa điện hạ.”

Không phải.

Nàng có quen biết anh ta sao?

Dựa trên hành động cầu xin cái chết trước đây của Louis, nàng cảm thấy có lẽ hắn sẽ không tránh phát súng tiếp theo.

Suy cho cùng, cuộc sống như vậy thật mệt mỏi, hơn nữa cái chết chính là mong ước của hắn.

Người thợ săn giơ tay lên, lại bắn ra một phát súng tiếp theo.

Louis từ từ đứng dậy, vòng tay qua eo nàng, quay người lại, viên đạn bạc vừa đúng lúc lướt qua chiếc áo choàng đen của hắn.

“Đừng sợ.”

“Ngươi có mong muốn sống không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ừm.” Hắn nhìn xuống vừa vặn đối diện với gương mặt của nàng. “Bây giờ ta không muốn chết nữa.”

Hắn ôm lấy nàng và bay lên, đôi cánh đen của hắn rộng hai khoảng hai mét. Người thợ săn chưa kịp phản ứng thì chiếc giày của Louis đã giẫm lên vai của gã thợ săn. Người đàn ông vạm vỡ bất ngờ ngã xuống đất. Một chân của hắn giẫm lên khẩu súng đã nằm lăn lóc dưới đất từ lúc nào.

Người thợ săn kinh hãi bò dậy, hét ra bên ngoài: “Jonah! Horace!”

Vẻ mặt của hắn trông có vẻ khá mệt mỏi: “Đừng la hét nữa, bọn chúng đều đã bị thuộc hạ của ta xử lý rồi. Qua một thời gian dài như vậy, các ngươi vẫn cho rằng một khẩu súng thì có thể gϊếŧ được ta sao?”

Làm bộ quá đi.

Nhưng, thực sự rất đẹp trai.