Chương 2



Hắn nhét vào tay ta một con dao găm, thản nhiên cúi đầu xuống nhìn ta, mái tóc đen dài xõa xuống trên chiếc cổ trắng ngần lạnh giá, cơ thể tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa hồng.

Cái gáy trông có vẻ mỏng manh và mảnh khảnh nhắm vào lưỡi kiếm sắc bén.

Ta không thể ra tay.

Hắn cười, tiếng cười cực kỳ bắt tai : “Xem như là đang gϊếŧ một con cá đi.”

Ta lẩm bẩm: “To thế này, nói thế nào đi nữa cũng giống như đang gϊếŧ một con heo vậy.”

Nụ cười của Louis dần đông cứng lại.

Hắn ngẩng đầu lên: “...Hay là để ta gϊếŧ nàng trước cho xong chuyện .”

Nhưng rốt cuộc hắn không gϊếŧ ta.

Bởi vì hắn thích uống máu tươi.

Bây giờ hắn chưa cảm thấy đói.

Mà chủ đề nguy hiểm đi săn tìm thợ săn kia cũng bị hắn phớt lờ một cách tự nhiên.

Ta bị hắn đưa đến lâu đài.

Với tư cách là thức ăn của hắn, ta được ở trong một phòng riêng.

Lần đầu tiên ta cảm thấy mình giống như con cá được nuôi trong bể của lâu đài hoàng gia. Được nuôi nhốt lại, chờ ngày bị làm thịt.

Nhưng mà nó vẫn tốt hơn nhiều so với những ngày giống như đang đi trên tấm băng mỏng ở trong cung.

Ta chỉ hy vọng rằng, khi hắn gϊếŧ ta, có thể ra tay dứt khoát một chút.

Đến ngày thứ hai khi bị bắt tới đây, ta đến gõ cửa phòng của Louis.

Cánh cửa gỗ màu hồ đào kỳ lạ mở ra, hạt bụi rơi xuống giống như những hạt tuyết trắng trong ánh ban mai.

Hắn mặc bộ đồ ngủ đen, không kiên nhẫn mà dựa vào khung cửa, cao cao tại thượng nhìn xuống ta.

Ta nói: “Ta đói rồi.”

“Đói” Ánh mắt của hắn có chút ngạc nhiên.

Có lẽ những con mồi của hắn không cần phải ăn cơm, giống như những con cá sống trong tòa lâu đài này thường không cần ăn cũng có thể sống sót.

“Gia súc cũng cần được ăn mà.”

Hắn không mấy quan tâm, chỉ nhàn nhạt đáp: “ Ồ, vậy nàng muốn ăn cái gì, tự mình lấy đi.”

?

Lấy cái gì ?

Hắn cau mày, dường như không hài lòng với sự ngu ngốc của ta.

“Trong hầm băng có máu.”

Ta ngây người ra: “….”

Chuyện này chẳng khác nào là cho gà tự ăn trứng của mình.

Hắn nhìn phản ứng của ta xong, cười một tiếng rồi nói: “Máu vịt.”

Vậy còn tạm được.

Nàng lấy một bát máu vịt.

Lúc lặn lội đường xa đi đến Phương Tây, nàng mang theo rất nhiều gia vị, đủ để nấu ăn trong nửa tháng.

Nhóm lửa cũng không phải việc khó. Trong lâu đài cổ cũng có rất nhiều nến.

Bữa ăn này mặc dù hơi khó chuẩn bị, nhưng cuối cùng món Huyết vịt chiên cuối cùng cũng đã làm xong rồi.

Nàng đang ngồi ở bàn ăn trong bếp, khi nàng vừa nhấc thìa lên thì nhìn thấy Louis đang ung dung từ trên lầu đi xuống.

"Nàng đang làm gì thế?"

"Chiên huyết vịt a.."

Hắn có chút ngạc nhiên: “Nàng lại có thể làm như vậy với huyết vịt sao?”

Nếu không thì sao?

Ăn sống chắc?

Nàng không thể ăn sống được.

Nhưng nàng không dám cãi lại hắn, sợ hắn sẽ khiến nàng chết một cách đau khổ.

Nàng bưng đĩa đồ ăn đi gần đến chỗ hắn.

Giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng, quay mặt đi chỗ khác: "Không ăn."

Nhưng nàng đã nhanh tay đưa thìa đến tận miệng của hắn.

Hắn miễn cưỡng thử một miếng huyết vịt.

"Thấy thế nào?"

"Cũng tạm."

“Ồ.” Nàng hơi thất vọng, cảm thấy tài nấu nướng của bản thân bị nghi ngờ. Nhưng mà chắc là nguyên nhân là do dụng cụ nấu ăn.

Lúc trước ở trong cung, chỉ có quý phi trở lên mới có thể thưởng thức món nàng nấu.

Đồ ăn trước đây rất khó mới có thể thưởng thức, nhưng bây giờ nó đã trở nên cũng tạm.

Hắn nói: “Cái đĩa này, để lại đi”.

Nàng:"?"

Không phải nói là cũng tạm sao?

Hắn liếc nhìn nàng: "Mọi thứ trong tòa lâu đài này đều là của ta."

Được thôi.

Người ở nhờ nhà người khác, không thể không cúi đầu.



Louis là một ma cà rồng tốt.

Khi ăn vẫn còn nhớ để lại cho con mồi của hắn một phần.

Ăn xong, hắn sảng khoái dùng khăn tay lau môi, rồi nhướng mày vui vẻ nói: "Hôm nay thời tiết không tồi."

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những cây cao che khuất ánh mặt trời, ngẩng đầu lên cũng không thể nhìn thấy một tia nắng nào lọt qua khỏi những tán lá.

Chà, đó thực sự là một ngày đẹp trời đối với một ma cà rồng.

Hắn nói, "Chúng ta ra ngoài chút đi."

Nàng hỏi: “Đi đâu?”.

"Địa Trung Hải."

...Chỗ này cũng quá xa rồi?

Nàng theo bản năng lùi lại một bước: "Ta không muốn bay."

Hắn chậm rãi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo: "Vậy nàng có thể đi bộ. Hơn năm trăm cây số thôi."

"...Ngươi gϊếŧ ta luôn đi.”

Hắn khinh thường nhìn nàng: "Có chuyện tốt như vậy sao?"

Nàng còn có thể làm gì khác sao.

Tất nhiên là phải gật đầu với hắn rồi.

Bay thì bay thôi.



Louis dẫn nàng băng núi vượt sông.

Đây quả thực là thời tiết tốt, ánh nắng như thiêu đốt, thật thích hợp cho việc phơi ớt nha.

Suy nghĩ này cứ loanh quanh trong đầu, khiến nàng quên luôn cảm giác khó chịu khi bay.

Louis nói: "Nàng mất tập trung rồi, đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Nàng buột miệng: “Thời tiết này thích hợp phơi ớt nha”.

“Ớt?” Hắn nhíu mày.

"Khi chiên huyết vịt có thể thêm nó vào nha ."

Hắn đột ngột thay đổi hướng bay và đưa nàng đến một đồn điền trồng ớt.

“Đi hái đi.”

Nàng nhìn quần áo không có một cái túi của bản thân và thành thật nói: "Ta không hái được."

Hắn cởi chiếc áo choàng đen đang mặc trên người, "Để vào đây."

Hóa ra ma cà rồng này cũng là một người đàn ông tham ăn nha.