Chương 1

Louis là một con ma cà rồng không thích sống.

Đối với hắn mà nói thì thiên niên kỷ dài đằng đẵng và vô cùng nhàm chán.

Trước khi quyết định tự tử, hắn đã bắt được nàng.

Lý do chính là muốn thử máu nhập khẩu của nàng.

Nửa tháng sau, nàng không chỉ không chết mà còn chiếm lâu đài của hắn, nàng chỉ tay sai bảo hắn như đúng rồi.

Trước đây nàng chỉ là một người chỉ biết phục tùng và nghe lời hắn, bây giờ nàng là người mạnh nhất.

Hắn không thể tin được: “Nàng để một công tước huyết tộc như ta đi ra ngoài mua muối và nước tương của đám người bán hàng rong kia sao?”

Nàng trả lời rất tự nhiên: “Đúng vậy, chàng vẫn muốn ăn cơm đúng không?”

Hắn giang rộng đôi cánh của mình ra: “Được rồi, ta đi là được chứ gì.”

Nàng là một công chúa ở nước Đại Lương bị gửi đến Roma để liên hôn.

Người ở phương Tây chỉ vừa mới xuống ngựa thì nàng đã bị bắt đi rồi.

Một người đàn ông có đôi cánh màu đen nhẹ nhàng dùng bàn tay nâng sau gáy của ta nhấc bay lên trời tận trăm mét.

Ta đổ mồ hôi lạnh gần như muốn khóc lên.

Hắn còn nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm: “Sợ rồi?”

Nàng đáp: “ Cũng không hẳn. Ta chỉ hơi sợ độ cao, ngươi có thể bay thấp tí có được không?”

Sự thật chứng minh hắn không phải là thứ tốt lành gì, ngược lại còn bay cao hơn nữa.

Lúc chạm xuống mặt đất ,cả người nàng đều hoa mắt chống mặt, mồ hôi thấm ướt cả hai bên thái dương, nàng phải bám vào lan can cẩm đá thạch nôn mửa một lúc, lát sau thì có một bàn tay gầy guộc xanh xao vươn ra.

Hắn đưa một chiếc khăn và nói: “Lau sạch đi, ta không thích nhìn cổ người khác có mồ hôi.”

“Ồ.”

Nàng cầm lấy chiếc cái khăn lau cổ mình, lau khắp cổ, lau tới mình làn da đỏ lên.

Louis hỏi : “Nàng không sợ chết?”

Nàng chỉnh lại mái tóc rối bời của mình, sau đó lạnh lùng trả lời: “Ta ở trong cung mười năm nay, đã gϊếŧ chết biết bao nhiêu con cá rồi, trái tim đã sớm nguội lạnh rồi.”

“...Nàng không phải là công chúa sao?”

"Đế quốc của chúng ta có một truyền thống tốt đẹp là để một cung nữ thay thế công chúa kết hôn." nàng trả lời.

Louis: “...”

Trang viên của Louis tràn ngập hoa hồng đỏ và ánh trăng ảm đạm hắt ra từ bóng cây. Giống như một cảnh trong phim kinh dị.

Hắn giơ một cây nến lên và nói với nàng: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Nàng trả lời: “Đi đâu?”

Hắn nói: “Đi tìm thợ săn ma cà rồng.”

Nàng: “?”

Hắn nhàn nhạt nói: “Thật trùng hợp, ta cũng đang muốn chết, ta đang ở trong trang viên này hơn 500 năm rồi, trái tim cũng đã sớm nguội lạnh.”

Tại sao hắn lại có thể nói chuyện đáng sợ như vậy.

Lại càng phù hợp với cảnh tượng trước mặt nữa.

Mặc dù không sợ chết nhưng tóc gáy của nàng vẫn dựng đứng lên.

Nàng: “Đi bộ sao?”

Hắn nói: “Không, ta biết bay.”

Nhớ tới ở độ cao vài trăm mét lúc này, chân của nàng liền mềm nhũn, đến mức muốn ngã xuống: “Hay là ngươi gϊếŧ ta đi.”

Hắn nói: “Bây giờ ta không đói.”

Không biết lúc này nàng đang nghĩ về cái gì nhưng não của nàng đột nhiên co giật.

Buột miệng: “Đừng có phiền phức như vậy, hay để ta gϊếŧ ngươi đi cho rồi.”

Louis nhìn thẳng vào nàng bằng một đôi mắt sâu như đá hắc diện thạch, hai chiếc răng nanh trắng bệch của hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Khi nàng nghĩ rằng hắn sắp nổi giận thì hắn lại đột nhiên mỉm cười.

“Vậy nàng thử đi?”

Giọng điệu của hắn đầy sự khıêυ khí©h.