Giọng nói của cô gái nhỏ đúng là rất ngọt, mềm nhũn như kẹo đường vậy, lải nhải không hề biết mệt mỏi. Rõ ràng là anh bị xem như một con khỉ thế nhưng lại không hề tức giận khi nghe những lời này chút nào.
Trên tầng, ba người tán gẫu cả ngày dài liền bàn bạc đi về, nghe những gì mà các cô nói chuyện Lâm Ngạn mới biết được cô gái lải nhải kia chính là chủ nhân mới của căn nhà này, thật ra cũng có chút ngạc nhiên.
Anh đứng dậy khỏi bồn hoa để khởi động xương cốt, chú chó không biết ở đâu quay lại, lè lưỡi lắc đầu lắc đuôi đến gần cọ vào anh.
"Cả người toàn mùi." Lâm Ngạn ghét bỏ sờ đầu Vượng Tài, không có gì bất ngờ trên tay đầy bùn, trong lòng mắng đúng là đồ phá hoại, dùng tay lau sạch vết bùn trên người Vượng Tài: "Lại đi nghịch bùn ở đâu thế hả?"
Thời tiết quái quỷ một tháng không mưa? Thế nước ở đâu ra?
Cái mũi anh giật giật, cảm thấy hương vị không quá thích hợp, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn vẻ mặt nịnh hót của chú chó, liếc xuống một điểm của giới tính giống mình, một dây thần kinh nào đó trong não bất ngờ chạm đúng chỗ.
Mẹ kiếp!
Trời nóng, chú chó mặc áo khoác (bộ lông) dày không thể điều hòa được, quá nóng, bình thường sẽ tìm chỗ có bóng râm nằm úp xuống hóng gió, điều này có thể lý giải được.
Thế nhưng mẹ nó có ai đi tiểu và nghịch bùn để hạ nhiệt độ như nó không?
Bàn tay Lâm Ngạn sờ đầu chú chó như chết lặng, tận lực cách xa cơ thể của mình, nhìn Vượng Tài im lặng, anh nghiến răng, nhìn chăm chăm vào "thỏi son nhỏ" của nó uy hϊếp nói: "Còn nghịch một lần nữa liền đem mày đi chôn."
Chú chó da mặt dày, lè lưỡi nhìn anh, đôi mắt đen to lấp lánh, giống như muốn mời chủ nhân cùng nhau chơi.
"Cút sang một bên đi, tao muốn đi rửa tay." Lâm Ngạn lười phản ứng với con chó bẩn, chuẩn bị tìm chỗ rửa tay.
Vừa ngẩng đầu, anh thấy mấy người đi ra khỏi nhà sau khi khóa cửa.
Lâm Ngạn đảo ánh mắt qua ba người, rất nhanh khớp giọng nói vừa rồi với người đó, tiểu phú bà ở bên trong, một tay xách túi, một tay cầm một túi kẹo đường, hai má phồng lên, không biết nhét món gì ngon. Bên trái là cô gái có vóc dáng khá cáo, cô gái bên phải kia thế nhưng anh từng gặp qua, là cháu gái của chú ba.
Tiểu phú bà đúng lúc cũng nhìn qua, hai ánh mắt không kịp chống lại mà nhìn nhau.
Đường Y Y là một người rất sang trọng, coi như là vào thôn, coi như hôm nay chỉ đi xem phòng ở, cô ra ngoài vẫn tỉ mỉ lựa chọn quần áo, thời tiết này đối với cô mà nói không nóng không lạnh. Vì thế cô xõa tóc, lớp nền ngắn tay màu đen là một chiếc áo khoác denim ngắn sáng màu cùng với một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ, kết hợp cùng đôi giày Martin dài, trang phục mùa xuân vừa ngọt ngào vừa mát mẻ.
Lâm Ngạn toàn thân từ trên xuống chỉ mặc một cái quần cộc cùng đôi dép lê, đúng rồi, còn mang theo một con chó.
Hai người giống như đang ở hai mùa khác nhau vậy.
Lâm Ngạn cùng chó của anh thật giống nhau, rất sợ nóng, Giang Thành mùa hè tới rất nhanh chóng, anh bình thường làm việc tốn rất nhiều sức vì vậy cả năm chủ yếu anh đều mặc quần cộc. Dù sao đây cũng là nông thôn sẽ không ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.
Có lẽ là cảm thấy cách ăn mặc của anh có chút kỳ lạ, thế nên Đường Y Y không tự giác liền nhìn 2 lần, hiện tại thấy được mặt, Đường Y Y âm thầm cộng thêm 1 điểm vừa bị trừ cho anh.
Quả nhiên là người đàn ông dám cạo đầu.
Bộ dạng đúng thật là không tồi.
Thời gian không còn sớm, cả đám Đường Y Y phải về, Lâm Thiến nhận ra Lâm Ngạn, nói xin chào, sau đó rời đi.
Đường về nhà như tâm trạng của ba người vậy, về nhà như một mũi tên, trên đường về Đường Y Y vẫn là nhịn không được tò mò hỏi.
"Ôi, Lâm Ngạn đó." Lâm Thiến ngáp một cái, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi của cô "Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm rồi từ từ nói đi, dù sao cậu cũng chuẩn bị vào thôn, để mình kể cho cậu nghe một số truyện trong thôn, coi như là chuẩn bị một chút."
Mễ Nguyệt kinh ngạc: "Trong thôn cậu nhìn không giống như có đến 100 hộ gia đình, sao nghe có vẻ nguy hiểm vậy?"
"Cậu không hiểu, ở đâu có người ở đó có sông hồ. Chuyện phiếm nhiều, mình nhớ không hết được, một năm về nhà ba lần, mỗi lần đều có những chuyện mới."
Ở gần trường học tìm được một nhà hàng thịt nướng để ăn cơm, Lâm Thiến uống một ngụm trà sữa.
"Ôi, Lâm Ngạn hả."
"Để mình kể cho . . . à đúng rồi, Y Y là hỏi Lâm Ngạn đúng không? Cô hắng giọng "Nói thật mình cũng không biết anh ấy đến từ đâu, đầu tiên phải xác mình một chút, Lâm Ngạn không phải người của thôn Lâm Loan."
"Thế sao lại họ Lâm nhỉ?" Mễ Nguyệt cắm ông hút và bắt đầu thưởng thức ly trà sữa thứ hai trong ngày.
Không phải cô sa đọa, chỉ là Đường Y Y quá hào phóng, bao ba bữa cơm cùng đồ ăn vặt của hôm nay, không ngờ vừa xuống tàu điện ngầm đã hỏi bọn họ có muốn uống trà sữa không, vất vả cả một ngày hai cô cũng không thể chịu được.
"Bởi vì họ Lâm là một dòng họ lớn hả?" Đường Y Y đoán.
"Đúng vậy, tuy rằng cùng họ Lâm, thế nhưng người ta so với chúng tớ là có sự khác biệt." Lâm Thiến nói: "Anh ấy đến từ hai năm trước thì phải? Không sai thì chính là hai năm trước được bí thư thôn dẫn đến, nghe nói là người có chức vụ, vẫn là một quan nhỏ, đến trong thôn cũng giống như cậu, mua một căn nhà ở, cũng không có công việc chính thức, hình như là một bác sĩ, người trong thôn có vấn đề gì đều đến tìm anh ấy, cho nên nhân duyên cũng rất tốt."
"Không phải đầu năm nay mình xin về quê sao? Là bởi vì mẹ mình phải làm một phẫu thuật nhỏ, nguyên nhân chính là mẹ mình gặp Lâm Ngạn, thắt lưng của bà mấy hôm nay không được tốt đến cho anh xem một chút, anh nói lưng là vấn đề cũ, nhưng cổ thì có vấn đề khá nghiêm trọng, đề nghị đến bệnh viện lớn kiểm tra xem, việc này không nên chậm trễ. Sau đó mình dẫn mẹ đến bệnh viện lớn kiểm tra một chuyến, là ung thư tuyến giáp."