Chương 2.2: Nam bồ tát

Tầng mộ thiết kế tương đối đơn giản, phòng bếp chỉ trang trí cơ bản, nồi cùng xoong chảo còn lại đều không có, phòng nhiệt thực trống trơn chỉ lát sàn nhà cùng sơn tường.

Tầng 2 thì tương đối phong phú.

Từ cầu thang đi lên là phòng khách, phòng khách nối liền với ban công, bên cạnh có hai phòng ngủ và một phòng tắm lớn. Phòng ngủ chính làm cửa kính để thông ra ban công, hấp thụ ánh sáng tốt hơn, giường đã có rồi, tủ quần áo để thẳng một hàng, không giữ lại bất kỳ cái gì có khả năng tích bụi .

Phòng khách đặt một cái sofa hình L có thể nằm được bốn người, dựa vào một cái kệ trưng bày, kệ trưng bày cũng kéo đến trong cùng, vừa vặn che chắn tầm mắt lên cầu thang, đem bên trong phòng khách trang trí vô cùng xa hoa.

Phòng tắm cũng rất tốt, có một cái bồn tắm lớn dựa bên cửa sổ, có thể nhìn thấy sân bên dưới tầng, sân này vô cùng vắng vẻ.

“Không sai nha, một người ở thật thoải mái muốn chết.” Mễ Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa “Đúng là thật không tệ, có đường link không? Cho mình, về nhà mình cũng muốn đổi một cái.”

“Tối nay gửi cho cậu.” Đường Y Y đi đến kéo cô “Đừng nằm trên đó, túi nilon đều chưa tháo ra, rất nhiều bụi.”

“Đúng rồi.” Mễ Nguyệt bò dậy vỗ vỗ quần áo ra ban công đi dạo.

Tuy rằng không lớn, nhưng cái cần có đều có, trang hoàng cũng rất hiện đại, có điện có wifi, vậy còn lo gì nữa?

“Aiz, nếu như mình cũng có dũng khí đến trong thôn mua một cái nhà như cậu . . . Cuộc sống như này đúng là không tệ.” Mễ Nguyệt cảm khái.

Đường Y Y là tình huống đặc biệt, cô hoàn toàn có thể bỏ qua tất cả mọi thứ ở thành phố để tới nơi này, không có nửa điểm tiếc nuối.

“Hai người trước tiên làm việc đi? Mình nhìn nơi này sàn nhà cũng ko lau, túi nilon cũng chưa hủy, đoán chừng rất bận đây.” Lâm Thiến quan sát một vòng đưa ra kết luận “ Mình đi tìm chú ba lấy chìa khóa.”

Đường Y Y cảm kích mang theo nụ cười, hai tay tạo thành chữ thập nháy mắt mấy cái “ Cảm ơn!”

Đường Y Y muốn đi lấy chìa khóa đúng là có chỗ khó xử, Lâm Thiến là người nhà đi lấy thì tốt hơn nhiều.

“Giao cho mình đi.” Lâm Thiến sờ sờ đầu cô.

Đường Y Y có một mái tóc đen khiến người khác hâm mộ, tóc rất dày, chưa từng nhuộm hay uốn tóc, chất tóc rất đẹp, sờ thích giống như tơ vậy.

“Đến đây đi người chị em, làm việc.” Đường Y Y đem găng tay đeo vào, vén tay bắt đầu làm.

“Tới đây.”

Trước tiên bắt đầu từ tầng 2, không có chổi lau nhà nhưng có mấy cái giẻ lau, đầu tiên là lau bên trong ngăn tủ, tủ quần áo đều là mới lắp đặt, bên trong đều là mùi, trực tiếp lau sạch, cuối cùng là lau chùi sàn nhà.

Giường cũng lau qua một chút, lau hết trên cao cuối cùng là quét nhà, Đường Y Y đối với căn phòng của mình phá lệ để bụng, kiên nhẫn quỳ trên mặt đất lau từng chỗ trên sàn nhà gỗ, đây chính là cô tỉ mỉ chọn lựa mới chọn ra được đó.

Tầng hai đều là sàn gỗ, lau cũng rất mệt, Lâm Thiến đến lấy chìa khóa xong sẽ trở về dọn dẹp cùng hai người.

Cũng may căn phòng không lớn, hai tiếng liền dọn xong, mọi người cùng nhau thu dọn rác, ba người ghé vào ban công ngắm cành, không có ghế để ngồi.

Căn phòng của cô trừ sofa và giường cái gì cũng không có, chờ mua đồ vật để lấp kín phòng.

“Phong cảnh nơi này thật tốt.” Mễ Nguyệt bóc gói cá cay rồi bắt đầu ăn.

“Vẫn ổn đi, mình mỗi ngày đều về nhà, cũng không có gì đặc biệt.” Lâm Thiến lấy một con cá cay ở trong tay cô ấy.

“Phong cảnh . . . Hai người xem bồn hoa bên kia có phải có một thanh niên lõa thể đang nằm không?” Đường Y Y ôm một túi kẹo bông gòn ánh mắt tự nhiên mà rơi vào người thanh niên kia.

Kỳ thật nếu không nhìn kỹ mơ hồ có thể thấy người kia cùng phong cảnh hòa làm một.

Thế nhưng Đường Y Y đối với mọi thứ tốt đẹp trong tự nhiên đều quan sát rất nhạy cảm.

“Thanh niên lõa thể? Làm sao có thể? Từ đâu có nam bồ tát ?” Mễ Nguyệt bắt đầu nhìn xung quanh.

Các cô gái một khi bát quái là không thể khống chế được âm thanh của mình.

Mễ Nguyệt lúc này mới thấy kinh hãi, Lâm Thiến theo bản năng nhìn qua, còn may, người kia có vẻ đang nằm ngủ, không có động tĩnh gì, chắc là không nghe thấy tiếng nói của các cô.

“Yêu, cơ bắp này . . . không rõ ràng lắm, mình xem trong video ngực nam nhân đều rất lớn!” Mễ Nguyệt khua tay một hồi “So với mình còn lớn hơn.”

Ở đây người có hiểu biết về phương diện này Đường Y Y lắc đầu “Không phải đâu, những người kia đều là kết quả của phòng tập thể hình, nhìn lợi hại mà thôi, người này, cậu nhìn chân anh ta có thấy nhỏ không? Này có bắp chân, còn có bắp đùi, giống như vận động viên, không phải là tập ở phòng thể hình ra, mình cảm thấy . . . chắc là vận động viên đi?”

Bình thường cơ bắp do tập thể hình và cơ bắp do làm việc hoặc vận động tự nhiên đều rất khác biệt, bình thường nhìn thấy cơ bắp nửa thân trên đều rất tráng, dáng vẻ nên có đều phải có, thế nhưng vừa đến nửa bên dưới đều lộ ra hết.

Lâm Thiến bị mê hoặc: “Ai nha, cậu cũng rất hiểu biết đó nha.”

“Đương nhiên.” Đường Y Y tiếp tục “Hơn nữa cậu nhìn xem cánh tay kia, trạng thái đều rất tự nhiên, không có cơ bắp. Da trên người anh ta đều phơi đến cùng màu, rõ ràng là thường xuyên làm việc nông, hai người có nhớ rõ bộ phim Hàn có nam chính làm ở công trường không?”

“Đúng nha, mình nhớ rồi! Mịa nó, thật đẹp trai! cảm giác thật hoang dã!” Mễ Nguyệt trở nên hưng phấn.

“Đúng đúng, chính là cảm giác này, cảm giác hoang dại tự nhiên.” Đường Y Y dựa vào khoảng cách khá xa càng nói càng hăng “Đầu anh ta trọc này, bình thường nam nhân để đầu trọc đều rất có dũng khí, chắc là không xấu, xem dáng người kia, mình thấy tám phần là như thế.”

Lâm Thiến cười “Cậu chưa xem mặt liền cho tám điểm, vạn nhất là ông già thì sao? Trong thôn chúng ta làm gì có người trẻ tuổi.”

“Nhìn da đi, da không giống như người già, cũng không giống người trung niên.” Đường Y Y đỡ mắt kính “Hôm nay mình đeo kính đó, nhìn đi, ngón tay anh ta . . . Được rồi, là người hút thuốc lâu năm, trừ một điểm.”

Cách đó không xa Lâm Ngạn nằm trên bồn hoa hóng gió, nghe cô gái kia nói chuyện, đôi mắt dưới chiếc mũ rơm nhìn xuống chân mình một chút, lại nhìn cánh tay mình, cuối cùng là nhìn ngón tay.

Ngón tay?

Nga, ngón trỏ anh bởi vì hút thuốc mà ngả vàng.

Bị ghét bỏ?