Chương 3.2: Chuyển nhà

Các cô đều không phải là người học chuyên ngành y, vừa nghe đã hoảng sợ.

"Mẹ cậu hiện tại không có việc gì chứ?" Mễ Nguyệt lo lắng hỏi.

Cô ấy nghe nói bây giờ hết ung thư này đến ung thư kia đúng thật là đáng sợ.

"Dì không có việc gì chứ? Phẫu thuật thuận lợi đúng không?" Đường Y Y cũng hỏi.

Lâm Thiến vội vàng xua tay "Ai nha đừng như vậy! Các cậu phải biết rằng ung thư tuyến giáp là loại ung thư dễ chữa nhất! Phẫu thuật xong là ổn rồi, không còn việc gì nữa."

Đường Y Y cùng Mễ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

"Cho nên người trong thôn đều rất kính trọng Lâm Ngạn, các cậu đừng nhìn anh ấy ăn mặc như vậy . . ." Lâm Thiến đem đề tài kéo về "Mình nghe nói quan hệ sau lưng anh ấy không đơn giản đâu, trước Tết Nguyên Đán năm ngoái, mình nghe mẹ mình nói rằng có người đến đưa cho anh ấy một lá cờ đỏ, rất khách khí với anh ấy."

"Cấp dưới của lãnh đạo?" Đường YY không hiểu lắm, tùy tiện đoán một chút.

"Gà mái nha." Lâm Thiến nói vài tiếng Quảng Đông sứt sẹo "Cái khác mình không rõ lắm, cái kia, để mình kể các cậu nghe về bí thư thôn chúng ta cùng với chị dâu của ông ấy!"

"Mẹ kiếp! Nhanh nhanh nhanh!" Mễ Nguyệt kích động đứng bật dậy.

Kiểu quan hệ thế này cũng hấp dẫn quá đi!

Đường Y Y cũng đem váy vén sang một bên để chuyên tâm nghe truyện bát quái.

Là một người mới sắp tham gia vào thôn Lâm Loan, cô nên biết những chuyện bát quái này, đến lúc đó có thể . . . hừm, đến lúc đó cũng không cần dùng đến, chỉ là thấy bát quát nên phấn khích hơn chút thôi.

Cả ngày hôm nay Đường Y Y đều ở bên ngoài, đối với một trạch nữ như cô mà nói lượng vận động hôm nay đã quá nhiều rồi, cho nên mấy ngày tiếp theo cô đều ở nhà dưỡng sức, ngay cả lúc ăn cơm cũng đều là các cô mang đến cho, thậm chí còn không muốn xuống tầng dưới.

Bạn cùng phòng cũng rất vui vẻ chiều chuộng cô.

Cũng không phải nguyên nhân gì khác, chỉ là Đường Y Y tính cách hiền lành, ra tay lại hào phóng, bên ngoài là một cô gái rất ngọt ngào, lại nhỏ tuổi nhất, thế là tự nhiên được mọi người rất cưng chiều.

Không phải do cô ăn rất nhỏ nhẹ, hoàn toàn không phải.

Đảo mắt đã đến tháng 6, thời gian trôi đi rất nhanh, các cô đã chuẩn bị tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh và nhận bằng tốt nghiệp ai rồi cũng phải đi con đường riêng.

Kỷ Thư đến một thành phố khác với bạn trai của cô ấy, Mễ Nguyệt chắc chắn sẽ về quê, Lâm Thiến sớm đã có dự định học xong ở lại học nghiên cứu sinh, bốn người trong ký túc xá nhân lúc đều còn ở trường đã tụ tập một bữa, tâm trạng của mọi người đều không được tốt, có kỳ vọng cho tương lai, cũng có cảm giác mơ hồ khi rời khỏi môi trường thoải mái thân thuộc. Kỷ Thư rời đi trước, cô là người ở trong ký túc xá dài nhất, cũng là người nhiều tuổi nhất, học chung trường cấp 3 với bạn trai, yêu nhau bốn năm, sớm đã quyết định đi theo bạn trai, bạn trai học cao học ở đâu thì cô ấy ở chỗ đó làm việc cùng anh ấy.

Đưa Kỉ Thư đi, Mễ Nguyệt chợt nhớ và nhắc nhở Đường Y Y: "Cậu cũng chuyển đi đúng không? Dọn sớm đi, nhân lúc mình còn ở đây có thể giúp cậu."

Đường Y Y lúc đầu vốn không muốn phiền các cô, đến lúc đó tìm một công ty chuyển nhà là được, nghe cô nói thế thấy trong lòng rất ấm áp, hôm sau liền mang theo Lâm Thiến và Mễ Nguyệt đến cùng hỗ trợ dọn đồ.

Sau khi bận rộn với lễ tốt nghiệp, Đường Y Y cũng chuẩn bị rời đi.

Những “đứa con” của cô ấy rất nhiều còn rất to và mỏng manh, chúng là tất cả trong trái tim của cô nên chuyển nhà chắc chắn là một vấn đề lớn.

Chuyển phát nhanh trong thôn rất bất tiện, cho dù gửi qua bưu điện cô vẫn phải lên trấn trên để lấy, cho nên Đường Y Y trước tiên thu dọn xong đồ đạc của mình để đi cùng công ty chuyển nhà chuyển đồ đến cửa nhà mới.

Cô trực tiếp thuê một chiếc xe tải.

Đúng là một chiếc xe tải thật sự.

Để hạn chế tối đa việc cây bị hư hỏng trong lúc đi đường, Đường Y Y sớm đã đóng gói cẩn thận, cô mua một thùng cát tông và đóng gói cây nhỏ trước, trong nhà có rất nhiều giàn hoa để trang trí, cô phải tháo từng cái một cho vào xe, ngoài ra còn có một số đồ to cần phải cố định riêng bằng giá gỗ để người ta cho lên xe, việc này rất tốn sức, không phải 3 giờ là có thể xong được, chỉ có thể tìm công ty chuyển nhà đến.

Số tiền nên tiêu thì nhất định phải tiêu.

Cứ như vậy, Đường Y Y ngồi một cái xe khác và dần dần rời xa khỏi trung tâm thành phố, đi đến ngoại ô.

Trên đường đi cũng không hề nhàm chán, lái xe nói rất nhiều, nhìn một cô gái nhỏ như cô chuyển nhà thế nhưng cần một chiếc xe tải lớn mà sợ không thôi, nhìn điểm đến lại lần nữa há hốc miệng kinh ngạc.

"Nơi này rất hẻo lánh, mới tốt nghiệp sao lại muốn đến thôn? Về nông thôn dạy học? Về quê với ông bà? Hay làm nhân viên công chức?"

Đường Y Y lắc đầu, cười hì hì đáp: "Bởi vì ở trong thôn nhà ở tiện nghi thôi."

Lái xe hỏi có bao nhiêu tiện nghi.

Đường Y Y thành thật trả lời.

Lái xe trầm mặc một lúc sau đó gật đầu: "Đúng là tiện nghi thật."

Sau khi biết giá, tài xế chợt hiểu ra, rồi anh thở dài một cách khó hiểu, cầm vô lăng với rất nhiều cảm xúc.

"Đôi khi nghĩ lại, tự hỏi sao phải bận rộn như vậy? Nhưng lúc dừng lại đúng thời điểm lại cảm thấy được, nếu ngay cả sự bận rộn đều không có, cuộc sống sẽ chỉ càng . . ." Anh nghĩ muốn nói một câu thô tục, vừa thấy bên ghế phụ là một cô gái trẻ liền nuốt trở vào.

Khi xe tải lái vào thôn, người lái xe khá ngạc nhiên khi thấy con đường trong thôn rất tốt, xe có thể an toàn đi vào và khá rộng, khoảng đất trống trước nhà mới của cô gái nhỏ đều là xi măng, để hai chiếc xe của bọn họ đều không có vấn đề, thậm chí xe tải có thể vào trong quay đầu được.

Có lẽ thấy Đường Y Y có một mình, mọi người trong công ty chuyển nhà đều rất nhiệt tình, lái xe cũng xuống hỗ trợ bê đồ đạc này kia, một số vật nặng phải chuyển lên tầng 2 họ cũng không nói gì, thậm chí còn thân thiết hỏi cô cái vật bằng điện kia để ở bên ngoài hay là cho vào bên trong.